Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 121: Thanh – Nguyệt đại chiến (Phần 1 – Bản đã chỉnh sửa)
Thủy thánh tiễn Cầm thánh tới cửa lớn, đợi Cầm thánh bóng hình đã khuất mới quay trở lên lầu, vừa đi tới tầng năm đã chạm mặt Uyển Ca và Tiểu Hoa, Uyển Ca liền nhanh miệng nói trước.
“Sư phụ, chuyện tỷ thí…”
“Ta biết rõ sự lựa chọn của con là gì, những gì cần nói ta đã nói hết rồi, cho dù thắng hay thua con vẫn là đệ tử của ta, không cần phải xấu hổ – tự ti gì cả, thắng không kiêu – bại không nản mới có thể tiến bộ, ta chỉ hy vọng trong trận đấu này đừng vướng máu là được.”
Thủy thánh không cần Uyển Ca nói ra đã biết được nàng đang muốn nói gì, Thủy thánh một lời nói hết tất cả suy nghĩ trong lòng, Uyển Ca hơi ngạc nhiên rồi lại mỉm cười gật đầu với Thủy thánh.
“Vâng, con nhất định sẽ cố gắng hết sức, thắng cũng được, bại cũng không sao, vấn đề là con đã cố gắng bằng tất cả sức lực của mình, sư phụ người xuống dưới ăn sáng với con luôn đi.”
Thủy thánh thật sự rất hạnh phúc bởi cuối cùng đệ tử của bà cũng có người hiểu được ý của bà, ai nói là bà không thương, không quan tâm bọn chúng, chẳng qua là bà nói cả đám không thèm nghe, suốt ngày làm ba cái chuyện đâu đâu, khiến bà nản lòng không thèm quan tâm nữa.
Uyển Ca tuy là mới được thu nhận, lại là đứa nhỏ tuổi nhất nhưng lại ngoan ngoãn, nói chuyện cái gì ra cái đó, hơn hết lại rất giống bà của năm xưa, có chút cố chấp và gan lì, bởi vậy bà yêu thương Uyển Ca nhất.
*Ai nói tác giả thiên vị nữ chính? Cái quan trọng là cách đối nhân xử thế, làm sao cho người ta vừa gặp đã thương mới là tài giỏi.
“Thôi đi, ta không xuống dưới đâu, tránh việc làm người trẻ tuổi các con mất hứng, kêu đại trù đem lên cho ta là được, tối nay thi đấu rồi thì đừng luyện tập nữa, ăn uống ngủ nghỉ thật kỹ, tâm trạng thả lỏng một chút sẽ tốt hơn nhiều đấy.”
Dứt lời Thủy thánh rời khỏi, Uyển Ca nhìn theo bóng dáng của người, có thể thấp thoáng thấy được một sự cô đơn, lạnh lẽo đến đáng sợ, tựa như một mảnh trăng khuyết cô độc trên trời cao.
Uyển Ca nghe theo lời của Thủy thánh, dùng một ngày để ăn, chơi, ngủ, nghỉ, mặc cho tất cả những ngoại môn đệ tử của Thủy linh phong thay nàng lo lắng, đến cả Vương Thuần Khanh cũng nhịn không được nữa mà đi tìm nàng.
“Ngươi có phải là muốn từ bỏ ý định thi đấu không? Vì sao lại thấy ngươi thản nhiên như không vậy?”
Uyển Ca ở phòng riêng của mình đang nằm trên giường đọc y phổ, Vương Thuần Khanh không hẹn mà đến, thấy Uyển Ca thư giãn như vậy Vương Thuần Khanh nộ khí dâng trào quát lớn một tiếng làm Uyển Ca giật cả mình.
“Ôi mẹ ơi cái gì vậy? Vương sư muội, ngươi làm con tim này của ta muốn nhảy ra ngoài rồi đó.”
Vương Thuần Khanh cố gắng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Uyển Ca nói ra vấn đề mà bản thân đang nghĩ, trong đó bao gồm thái độ thản nhiên quá mức, thậm chí nếu không phải có ý muốn chịu thua thì chính là khinh thường đối thủ, Vương Thuần Khanh kể lại lúc trước mình đã thua Công Tôn Vân Thanh ra sao, cũng như nói đến vấn đề vì khinh thường Uyển Ca mà ngày đó bị nàng một quyền đánh rớt đài.
Sau khi nói hết tất cả lại hỏi Uyển Ca xem xem có phải muốn từ bỏ trận đấu hay không, nếu từ bỏ thì phải nói với Thủy thánh để bà ra mặt, như vậy sẽ giữ được thể diện cho Thủy linh phong.
Nếu muốn chiến đấu thật sự thì không nên quá xem nhẹ, cũng không được quá coi trọng đối thủ, như vậy sẽ tránh được tối thiểu khả năng thất bại, Vương Thuần Khanh luyên thuyên một hồi không dứt, còn phân tích điểm mạnh và điểm yếu của Công Tôn Vân Thanh cho nàng biết, sau khoảng 15 phút mới chịu dừng lại.
“Ta nói hết rồi đó, ngươi còn điều gì thắc mắc nữa không? Ta biết sẽ nói hết cho ngươi.”
Uyển Ca tý nữa thì ngủ gật, nàng dịu dịu con mắt, ngáp dài một hơi rồi cười gượng đáp.
“À hết rồi, cảm ơn Vương sư muội rất nhiều, ta chẳng qua là muốn thả lỏng một chút thôi, không có ý khinh thường đối thủ đâu, muội đừng quá lo a.”
Vương Thuần Khanh gật đầu, cảm thấy bản thân có hơi vô duyên quá, liền đỏ mặt đứng bật dậy quay lưng chạy đi mất, làm Uyển Ca và Tiểu Hoa nửa hiểu nửa không.
Vương Thuần Khanh vừa chạy đi vừa suy nghĩ trong đầu.
(Hừ…mình thật là quá ngốc, nói chuyện với người ta như đúng rồi vậy, người ta làm gì cũng chưa tới lượt mình quản, có khi người ta còn nghĩ bản thân bắt quàng làm họ, khi không lại đi lo chuyện bao đồng.)
Uyển Ca ở trong phòng suy nghĩ lại những gì Vương Thuần Khanh vừa nói, tuy rằng có hơi dài dòng và rắc rối, tuy nhiên lại rất thành tâm và thật thà, vẻ mặt sốt ruột như vậy xem ra là thành thật vạn phần, đây có thể coi là giai đoạn đầu của tình bạn hay không?
Uyển Ca trong lòng lúc này cảm thấy rất yêu đời và hạnh phúc, có thể khiến kẻ thù thành bạn là chuyện gần như không thể xảy ra, cũng may ngày đó một quyền đánh rớt đài, không thì…không biết là sẽ có thêm một Tôn Thử Di hay Tùy Manh Á đây.
Nghĩ tới đây Uyển Ca lại chợt nhớ tới Công Tôn Vân Thanh, nàng ta thân thủ – trí tuệ đều hơn hẳn hai người kia, lần này Nguyệt xem ra phải hết sức chú trọng, không thể khinh xuất dù chỉ một chiêu.
– ———Lời tác giả ——–
Quay đầu là bờ, Khanh cũng dễ thương lắm mà, mong rằng mọi người có thể bỏ qua lỗi lầm của Khanh.
Chiều hoặc tối nay sẽ có thêm một chương…
– ———Hết nửa chương 117 ———–