Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 120: Thanh -Nguyệt đại chiến (Bản mới hoàn toàn)
Dứt lời Cầm thánh nhanh chóng rời khỏi Kiếm linh phong, trở về Cầm linh phong vừa đi trên đường vừa suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ.
Tất cả mọi người có thể không hiểu lý do gì khiến cho Công Tôn Vân Thanh lại hận Thủy thánh như vậy, tuy nhiên bà lại hiểu rất rõ.
Đó không đơn thuần chỉ là một mối thù hận bình thường, mà đang là một mối hận đã có từ rất lâu, khắc cốt ghi tâm, không thể nào buông bỏ chỉ qua lời nói và lời giải thích của người khác.
Cầm thánh đã rất nhiều lần cố gắng giải thích cho nàng ta hiểu, tuy nhiên có nói tới mức rát cổ thì Công Tôn Vân Thanh vẫn chỉ cho đó là lời biện minh, đơn giản hóa vấn đề của Cầm thánh, cũng kể từ đó nàng ta ghét luôn Cầm thánh, mặc dù trước mặt vẫn phải tỏ ra kính trọng.
Cầm thánh khuyên không được Công Tôn Vân Thanh liền đem chuyện này nói với Kiếm thánh nhờ ông tìm cơ hội nói cho nàng ta biết, tuy nhiên bằng một cách nào đó Công Tôn Vân Thanh đã thành công “thôi miên” cha của mình rằng bản thân rất tôn trọng và không có ý gì với Thủy thánh.
Cũng vì như vậy mà sau này khi có người nói nàng ta hỗn láo, xuất xược thì Kiếm thánh luôn luôn tin tưởng và che chở cho con gái của mình, có những lúc chuyện này lớn tới mức Cửu thánh khác biết chuyện, Kiếm thánh vẫn cố chấp bao che cho nàng ta, nếu như thật sự phải phạt để làm yên lòng người thì ông ấy cũng chỉ cho nàng ta úp mặt vào tường để suy nghĩ.
Mỗi lần như vậy Công Tôn Vân Thanh sẽ dùng khổ nhục kế để được thả ra sớm hơn, vì vậy không thể nói là Kiếm thánh quá chiều con hay bỏ rơi con mình mà phải nói là ông ấy quá mềm lòng và Vân Thanh đóng kịch quá giỏi.
– ——–
Thấy sư phụ đã đi xa tới mức khuất bóng, Thiên Phi Phi nhìn Mộ Quỷ Tử rồi lại đảo mắt nhìn Công Tôn Vân Thanh với ánh mắt lo lắng và khó chịu, Mộ Quỷ Tử dường như đã hiểu được tâm tư của Thiên Phi Phi liền gật đầu đồng ý tuy nhiên điệu bộ lại có chút bất lực.
Thiên Phi Phi cũng đã hết cách, dù rằng nàng rất muốn giúp Uyển Thanh sư muội giải quyết chuyện rắc rối này, không ngờ lại công dã trang.
Thiên Phi Phi mệt mỏi thở dài một hơi rồi quay lưng bỏ đi, khuôn mặt hiện rõ sự thất vọng vô cùng.
Mộ Quỷ Tử nhìn theo bước chân của Thiên Phi Phi, rồi lại khẽ nhìn qua Vô Khả sau đó lại dừng lại trước mặt Công Tôn Vân Thanh, khuôn mặt của nàng ta lúc này vẫn tức và ức, Thiên Phi Phi trước khi rời đi có nhờ y khuyên nhủ Công Tôn Vân Thanh thêm một lần nữa, Mộ Quỷ Tử đắng đo một chút rồi nói.
“Vân Thanh có nhiều chuyện nên dĩ hòa di quý, sư phụ không có ở đây không nên gây xự với người khác như vậy, muội hãy từ bỏ tư cách thi đấu đi.”
Công Tôn Vân Thanh sôi máu trong người, làm gì có chuyện này ta lại buông bỏ con mồi như vậy, đây là mục tiêu ban đầu của nàng ta, dẫu rằng rất nguy hiểm vì phải đối diện với Thủy thánh sau trận đấu này.
“Ngay cả huynh cũng vậy? Bà…ấy nói về vấn đề này thì cũng thôi đi, ngay cả huynh cũng muốn nói giúp cho người ngoài? Ta mới là sư muội của huynh, tiểu sư muội đường đường chính chính của huynh. “
Mộ Quỷ Tử cười gượng không biết phải nói thế nào, dù sao nàng ta nói cũng rất đúng, cơ mà hắn quan tâm nàng ta, không muốn nàng ta gặp bất trắc gì.
“Được rồi, ta không nói nữa là được chứ gì? Ta thua muội rồi, thế cục này là muội bày ra thì bản thân hãy tự giải quyết đi, ta không rảnh để giúp muội gánh vác đâu.”
Công Tôn Vân Thanh nghe tới đâu liền tức giận dậm chân, không muốn bản thân một mình gánh hết tất cả, nhưng lại không thể mở lời, dù sao thì chuyện này là nàng ta bày ra, lúc này đây nàng ta chỉ muốn phụ thân của mình về sớm một chút, cốt là muốn có được một chỗ dựa vững chắc.
“Không được, huynh là sư huynh của muội, cha không có nhà huynh trưởng là cha, huynh phải bảo vệ mọi mới đúng chứ?”
Trong lúc Công Tôn Vân Thanh và Mộ Quỷ Tử đang đôi co thì Vô Khả bỗng nhớ ra một chuyện liền nói toạt ra.
“Sư muội không nên làm khó đại sư huynh như vậy, huynh ấy còn phải nể mặt của Cầm và Thủy thánh, không thể trực tiếp nói ra chuyện này, với lại Từ sư muội tính ra cũng là người một nhà với Kiếm linh phong chúng ta a.”
Công Tôn Vân Thanh nghe lời nói kia vô cùng khó hiểu liền hỏi.
“Người một nhà? Ở đâu ra cái đạo lý đó?”
“Ta quên là sư muội chưa biết chuyện này, Từ sư muội là vị hôn thê của tam sư đệ đó. Cái này là đích thân đệ ấy viết thư nhờ cậy bọn ta chăm non muội ấy, vì thế không thể sai lầm được. Tiểu tử này cũng giỏi thật, mấy năm không gặp vậy mà đã có một hôn thê chưa qua cửa, ta còn đang đợi uống chung rượu mừng của đệ ấy a.”
Tại căn phòng này có tổng cộng 6 người, ngoài Mộ Quỷ Tử và Vô Khả đã biết chuyện này thì 4 người còn lại đều hết sức kinh ngạc, không dám tin vào lời kia của Vô Khả.
Lục Phong đối với tất cả nội – ngoại đệ tử của Kiếm linh phong là tấm gương là thần tượng của mọi người, là nam thần của tất cả nữ nhân ở Kiếm linh phong và hơn tất cả Lục Phong là nam nhân có tác động và quan trọng nhất của Công Tôn Vân Thanh ngoài cha của nàng ta ra.
Công Tôn Vân Thanh từ lúc mới chào đời đã quen biết Lục Phong, có thể nói là thanh mai trúc mã với y, Lục Phong khá tốt với nàng ta nếu so với Mộ Quỷ Tử và Vô Khả, vì thế nàng ta đã cảm mến Lục Phong lúc nào không hay.
Cái năm Lục Phong xuất sơn Công Tôn Vân Thanh còn khá nhỏ để biết được cảm xúc của mình, sau khi Lục Phong rời đi nàng ta mới biết Lục Phong đối với bản thân quan trọng như thế nào, trong lúc này nàng ta biết được mình đã thích Lục Phong, thật lòng thật dạ yêu thương y.
Sau đó nàng ta liền gửi thư cho Lục Phong để vơi đi nổi nhớ nhung, ban đầu Lục Phong còn gửi hồi thư, sau này Lục Phong chỉ trả lời thư của nàng ta bằng một chữ “Ổn”.
Tuy vậy trong lòng nàng ta chưa bao giờ có ý từ bỏ, nhiều lần nhắc đến chuyện muốn gả cho Lục Phong trước mặt cha mình và người khác mà không hề xấu hổ, thậm chí nàng ta còn tính tới việc khi đủ 16 tuổi sẽ xuống núi, tới nhà của Lục Phong để gả cho hắn.
Nhiều lúc nàng ta còn tưởng tượng thái quá, những vị sư muội của nàng ta đều biết tình cảm này của Công Tôn Vân Thanh nên không dám tơ tưởng hay nói đùa về Lục Phong trước mặt nàng ta.
Tuy nhiên tất cả mọi thứ đều đã đổ bể hết, giấc mơ xuân kia đã bị những lời kia của Vô Khả làm chà đạp hết, không hề thương tiếc một chút gì.
(Lục Cẩn Vân, huynh ấy có vị hôn thê…?)
*Trong () là nội tâm nhân vật. Lục Cẩn Vân tên khi ở Liên Châu thành của Lục Phong.
(Vị hôn thê, vậy chính là thê tử kết tóc của huynh ấy?)
Công Tôn Vân Thanh không thể chịu đựng được chuyện này trong một sớm một chiều, nội tâm không ngừng gào thét, nàng ta cũng quát lớn một câu.
“Ta không tin, ta không tin…ngươi nói dối ta không tin…aaa”
Vô Khả nhìn thấy cảnh này mà trong lòng hả hê không thôi, nhưng bộ mặt lại tỏ ra vẻ đáng thương lại đáp.
“Những gì ta nói đều là thật, nếu như muội không tin có thể hỏi đại sư huynh, lá thư kia vẫn còn ở phòng của huynh ấy, ta có thể đi lấy cho muội.”
Mộ Quỷ Tử thấy Công Tôn Vân Thanh như vậy mà lo lắng, lại tức nói chen vào.
“Được rồi đừng nói nữa, mau tới Dược các tìm một Dược Sĩ sư tới đây…”
“Không cần, ta đang rất ổn không sao cả. Nếu như là ai ta còn có thể lo lắng, bất an tuy nhiên lại là con nha đầu kia, ta chỉ cần gi…đánh bại nó, Lục sư huynh sẽ bỏ rơi nó mà về lại với ta, hahaha!!!”
Công Tôn Vân Thanh bỗng nhiên như được khai sáng, không còn biểu hiện đau khổ nữa ngược lại còn cảm thấy rất yêu đời, bởi tình địch của nàng ta chỉ là một đứa nhóc chuẩn bị bại dưới tay nàng ta, Công Tôn Vân Thanh vốn dĩ muốn dùng từ “Giết” lại thấy có Mộ Quỷ Tử ở đây liền nhanh miệng đổi từ, nhưng ánh mắt lại hiện rõ sát khí bên trong.
Mộ Quỷ Tử nghe vậy lại đau đầu, nhiệm vụ mà Thiên Phi Phi giao cho y không những không làm được ngược lại bây giờ lại như đổ dầu vào lửa, trong lúc Mộ Quỷ Tử lo lắng thì Vô Khả lại rất khoái chí vì con mồi đã xập bẫy.
(Từ Uyển Thanh những món nợ này ta sẽ tính hết lên đầu của ngươi, một thứ cũng không thể thiếu, ta sẽ chính minh cho Lục sư huynh biết chỉ có ta mới có đủ tư cách để làm thê tử của huynh…chỉ một mình ta!)
– ———Lời tác giả ———
Hôm nay là ngày thứ năm, chương này 1k8 (gần gấp đôi so chương hôm qua).
Chương này như mọi người đã thấy đó, Miêu đã sửa lại gần hết và thêm thắc tình tiết vì vậy coi như là một chương mới đi a.
Chương hôm qua không ưng nên Miêu sửa lại, hy vọng mọi người đừng giận Miêu.
– ——–Hết nửa chương 116 ———-