Đọc truyện Vương Phi Cường Hãn – Chương 126: Mất tích (Hạ)
Tả Hữu Tinh ngắm nhìn
nụ cười đến nịnh hót của lão bản Ngọc Khí Hành, nhíu lông mày nho nhỏ.
Một tay dắt theo muội muội, đôi mắt đen như mực liếc nhìn trong cửa hàng một cái, thản nhiên nói.
“Đến Ngọc Khí Hành, đương nhiên là xem ngọc khí.” Gia hỏa có chút ngốc.
“Ách—“ Lão bản Ngọc Khí Hành sửng sốt, không ngờ tiểu nam hài này lại có khí
thế như vậy, chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, lại làm cho ông ta nhịn không được rùng mình một cái, xem ra thật sự không thể sơ suất với bọn họ
rồi.
“Vâng, là tiểu nhân mồm miệng kém cỏi, mời tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư chậm rãi chọn lựa.”
Tả Hữu Tinh lạnh lùng vượt qua ông ta, còn thật sự chậm rãi chọn lựa.
Thời gian ở đầu ngón tay dần dần trôi qua, hai thị vệ đứng ở cửa, vẫn không
nhúc nhích. Lão bản Ngọc Khí Hành thì thấy Tả Hữu Tinh trái xem, phải
chọn, cũng không dám mở miệng nói chuyện, thật sự là buồn bực, không
nghĩ tới làm buôn bán vài chục năm, hôm nay lại bị một đứa trẻ trấn trụ.
Ngay khi lão bản một mình phiền muộn thì Tả Hữu Tinh bên kia cũng đã nhìn trúng một món ngọc khí.
“Lão bản, chiếc vòng ngọc này bán thế nào?”
Tả Hữu Tinh cầm lấy chiếc vòng ngọc màu trắng, chỉ thấy ngọc này thông
suốt nhẵn bóng, còn phản xạ ánh mặt trời chiếu xiên từ ngoài cửa vào,
càng thêm lóng lánh lóa mắt.
Lão bản Ngọc Khí Hành trông thấy
chiếc vòng Tả Hữu Tinh cầm trên tay, ánh mắt vụt sáng ngời. Nhanh chóng
đi lên trước, cười khoa trương nói.
“Tiểu công tử thật sự là có
nhãn lực tốt, vòng ngọc này chính là dùng loại ngọc đẹp thượng đẳng làm
thành. Rất hiếm có, trong cửa hàng chúng ta chỉ có hai cái.”
“Phải không?” Tả Hữu Tinh cầm cái vòng đặt ở trước mặt, chiếu về hướng có ánh mặt trời, thật là có thể nhìn thấy ánh sáng xuyên thấu qua ngọc kia,
mang lên trên tay mẫu thân nhất định rất đẹp.
“Bao nhiêu tiền? Nói đi.”
“Ba ngàn lượng.” Lão bản vươn tay ra nói, con ngươi lóe sáng lóe sáng, tựa hồ đã tưởng tượng ra cảnh bạc nhét đầy trong bao.
“Ba ngàn lượng?” Tả Hữu Tinh ngẩng đầu, đôi mắt trên khuôn mặt nho nhỏ lại lạnh lùng mà sắc bén.
“Ông không nên nhìn chúng ta còn nhỏ tuổi mà rao giá trên trời, ba ngàn lượng là bổng lộc mấy tháng của quan viên ngũ phẩm đấy.”
Trên trán của lão bản Ngọc Khí Hành chảy ra mồ hôi, tiểu hài tử này sao lại tinh thông như vậy?
“Tiểu công tử a, không phải ta rao giá trên trời, thật sự giá trị của ngọc
này rất lớn a, nếu ngươi chê đắt, ta lại lấy một cái khác cho ngươi
xem?”
“Không cần, ta muốn cái này. Nhưng ông phải giảm giá một
chút? Ta không mang nhiều tiền như vậy.” Tả Hữu Tinh cầm cái vòng không
buông tay.
“Này—“ Lão bản Ngọc Khí Hành bối rối khó xử.
“Yên tâm, ta cũng sẽ không để ông chịu thiệt. Nhưng giá tiền của ông phải
đúng giá, nếu không—“ Ánh mắt lạnh lùng trừng ông ta, ý uy hiếp rõ ràng.
Lão bản Ngọc Khí Hành khóc không ra nước mắt, thế này sao ông ta kiếm tiền được a? Không biết là tiểu nhân tinh nhà ai đây?
“Thôi, thôi, tiểu công tử nếu thích, hai ngàn hai bán cho ngươi.” Ô, đau lòng a, không duyên cớ thiếu đi gần một ngàn lượng.
Tả Hữu Tinh thấy biểu tình của ông ta thật sự rất đau lòng, cũng không mặc cả với ông ta nữa, phất phất tay với hai thị vệ.
“Thế tử.” Hai thị vệ đi lên trước, cung kính đáp.
“Trả tiền.”
“Vâng.” Thị vệ lấy ra ngân phiếu tổng quản giao đưa cho lão bản.
“Đi thôi.” Tả Hữu Tinh cất kĩ vòng ngọc ổn thỏa, dắt theo Tả Hữu Nguyệt đi ra ngoài.
Hai thị vệ cũng cùng đi theo.
Lão bản Ngọc Khí Hành sững sờ cầm ngân phiếu, ngây ngốc nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ.
Hài tử kia lại là thế tử?
Ánh mắt nhìn lên trên tấm ngân phiếu, a, lại là con dấu của Tiêu Dao Vương
phủ? Trời ạ, chẳng lẽ hài tử kia chính là thế tử mà phu phụ Tiêu Dao
Vương gia nhận nuôi ư? Đúng là đứa trẻ thông minh lanh lợi, tương lai
nhất định rất lợi hại…
“Ca ca, Nguyệt Nguyệt đói đói.” Ra khỏi Ngọc Khí Hành, Tả Hữu Nguyệt đột nhiên kêu đói bụng.
Tả Hữu Tinh nhìn bộ dáng muội muội còn dính mứt quả trên khóe miệng, không nói gì.
“Ca ca—“ Tả Hữu Nguyệt lắc lắc tay Tả Hữu Tinh, đôi mắt to ngập nước đáng thương nhìn ca mình.
Tả Hữu Tinh không nói, đôi mực đồng nhìn nhìn, thấy bên phố không xa có
một tửu lâu. Quên đi, mang muội ấy đi ăn chút gì đó cũng được.
“Được rồi, ca ca mang muội đi ăn cái gì nhé.”
Tả Hữu Tinh dắt theo muội muội hướng tửu lâu đi đến, hai thị vệ tất nhiên đi theo phía sau.
Mấy người mới đi vài bước trên đường thì có một đám người giống như xảy ra
chuyện gì xông đến, đám người thoáng cái trở nên đông nghịt.
“Ca ca—“ Tả Hữu Nguyệt hoảng sợ, mắt to ngấn lệ.
“Nguyệt Nhi đừng sợ.” Tả Hữu Tinh ôm lấy Tả Hữu Nguyệt, lại bị đám đông xô đẩy thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
“Tiểu thế tử, quận chúa cẩn thận.”
Hai thị vệ nhanh chóng vươn hai tay ra bảo vệ hai chủ tử, bốn mắt cũng cảnh giới nhìn chằm chằm đám người.
Đột nhiên lảo đảo một cái, đám người càng thêm chen lấn. Hai thị vệ bị đẩy
ra khỏi bên người huynh muội Tả Hữu Tinh. Chờ đám người tản ra thì đã
sớm không còn thấy bóng dáng tiểu chủ tử đâu. Hai người đưa mắt nhìn
nhau, trong đầu đều có ý niệm không tốt.
Hỏng rồi, không thấy tiểu chủ tử!