Đọc truyện Vương Phi Cường Hãn – Chương 125: Mất tích (Thượng)
Tiêu Dao Vương phủ
Bầu trời lộ ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, giống như một tấm gấm vóc màu vàng, xinh đẹp chói mắt.
Gió mát hiu hiu, hoa và cây đung đưa.
Bướm bay chim hót, hương hoa thoang thoảng theo gió thổi tới.
Hai bóng dáng một cao một thấp từ trong sân đi ra. Người cao chính là tiểu
thế tử Tiêu Dao Vương phủ Tả Hữu Tinh, chỉ thấy nó mặc một bộ áo bào
trắng, tuy rằng chỉ có bảy tám tuổi, nhưng lại lộ ra khí thế bất phàm;
mà nữ oa thấp bé được Tả Hữu Tinh dắt trong tay, chính là muội muội của
nó Tả Hữu Nguyệt, bé mặc một bộ áo phấn hồng, tròn phúng phính, giống
như một quả táo hồng hồng khiến người yêu thích.
Hai đứa bé đều không phải đi chủ viện tìm cha mẹ luôn thân cận, ngược lại một đường đi ra ngoài vương phủ.
“Thế tử, quận chúa.”
Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều gật đầu với hai tiểu thiên hạ. Mặc
dù biết hai đứa bé này đều không phải do vương gia, vương phi sinh ra,
nhưng họ vẫn luôn tôn kính cũng yêu thương chúng, vì bọn họ đều biết hai đứa bé là báu vật trong lòng vương phi. Mà vương phi a, lại là báu vật
trong lòng vương gia. Tự nhiên, tiểu thế tử, tiểu quận chúa tuy không rõ thân thế, nhưng không ai dám lén lút tùy tiện nói loạn.
“Ừ.”
Tả Hữu Tinh lôi kéo muội muội, gật đầu với mọi người. Còn Tả Hữu Nguyệt
lại nửa tỉnh nửa mê, một bàn tay cầm xâu mứt quả cho vào trong miệng
liếm, cười hề hề, khuôn mặt phấn hồng lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, làm
cho người ta nhìn thấy cũng nhịn không được muốn cười theo.
“Thế tử, quận chúa, hai người là muốn đi nơi nào vậy?”
Ngô tổng quản mới từ bên ngoài phủ trở về, ở ngay cửa phủ đụng phải hai đứa bé. Đôi mắt sáng có thần nhìn thấy hai bảo bối tay dắt tay thì sửng
sốt, sao chỉ có hai đứa nhỏ? Vương gia, vương phi lại không ở bên người?
“Quản gia gia gia, chúng ta muốn đi ra ngoài.”
Tả Hữu Tinh ngẩng đầu, nhìn Ngô tổng quản. Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mẫu thân, nó muốn cùng muội muội tự tay lựa chọn lễ vật cho mẫu
thân, đầu tiên là chúc người sinh nhật vui vẻ, thứ hai cũng là muốn cám
ơn người, nếu như không có người, có lẽ hai huynh muội bọn chúng không
biết giờ còn đang phải lưu lạc ở phương nào, cũng sẽ không gặp được cậu.
“Muốn đi ra ngoài?” Ngô tổng quản nhíu mày, việc này thật rất ít thấy. Từ
trước đến nay hai đứa bé lúc nào cũng dính lấy vương phi, vương gia, căn bản chưa từng thấy bọn nhỏ một mình đi ra ngoài. Không tiện tò mò vì
sao hôm nay chúng muốn xuất phủ?
“Thế tử, có thể nói cho lão nô
hai người muốn xuất phủ đi làm cái gì không?” Nếu như vương phi hỏi tới, hắn cũng biết mà trả lời.
“Quản gia gia gia, đây là bí mật.”
Tả Hữu Tinh không trực tiếp trả lời, ngược lại gợi lên tò mò của Ngô tổng
quản. Ngay cả Tả Hữu Nguyệt ở một bên cũng cười cười với Ngô tổng quản,
bộ dáng thần thần bí bí càng làm cho người ta hiếu kỳ không thôi.
“Vậy—“ Ngô tổng quản nghĩ nghĩ, “Lão nô cho hai thị vệ bảo vệ hai người, được
không?” Hai đứa bé đi ra bên ngoài, đều nhỏ như vậy, quả thực làm cho
người ta lo lắng.
“Không…” Tả Hữu Tinh muốn nói bọn chúng muốn giữ bí mật, chờ đến ngày sinh nhật của mẫu thân sẽ cho người một sự ngạc nhiên.
“Thế tử, người và quận chúa dù sao cũng vẫn còn nhỏ, xuất môn ra ngoài cũng
không an toàn. Lại nói, vương phi mà biết cũng sẽ lo lắng. Người để cho
thị vệ đi theo đi, nếu như hai người muốn mua đồ gì, bọn hắn còn có thể
giúp hai người mang đồ…”
Ngô tổng quản ý vị mà khuyên bảo, tính khí tiểu thế tử này rất lạnh nhạt, tuổi còn nhỏ mà đã rất trưởng thành rồi.
Tả Hữu Tinh suy nghĩ, lời của ông ấy cũng không phải không có lý, vì thế liền gật đầu.
Ngô tổng quản thấy Tả Hữu Tinh đồng ý, cười cười vỗ tay mấy cái, hai thị vệ đi lên.
“Tham kiến thế tử, quận chúa, tổng quản.”
“Ừ.” Tả Hữu Tinh ngẩng đầu gật gật, Tả Hữu Nguyệt tiếp tục ăn xâu mứt quả.
“Thế tử, quận chúa muốn đi ra ngoài. Các ngươi đi theo bên người, phải bảo
vệ chủ tử thật tốt, biết chưa?” Ngô tổng quản phân phó với hai thị vệ.
“Vâng, chủ tử.”
…
Sau khi chờ Tả Hữu Tinh, Tả Hữu Nguyệt ngồi lên xe ngựa dưới sự hộ tống của thị vệ xuất phủ. Hai bóng người màu đen từ góc tường vương phủ đi ra,
ánh mắt đuổi theo xe ngựa đang rời đi, sau đó hai người nhìn nhau cười,
tốt lắm, không nghĩ tới cơ hội đến nhanh như vậy.
Một lát sau, khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe ngựa, hai người mới từ một bên khác cưỡi ngựa đuổi theo.
Gió ngừng thổi, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề, tựa hồ đang biểu thị có chuyện gì đó sắp phát sinh?
“Đúng rồi, ta vẫn nên đi bẩm báo cho vương gia, vương phi một tiếng.”
Sau khi nhìn thấy Tả Hữu Tinh, Tả Hữu Nguyệt ngồi lên xe ngựa rời đi, Ngô tổng quản tự lẩm bẩm, sau đó đi vào trong vương phủ.
…
Ngã tư đường, ngựa xe như nước, một cảnh phồn vinh.
Tả Hữu Tinh vén rèm cửa sổ lên, vừa nhìn vẻ sầm uất ở trên đường, vừa lưu ý xem có cửa hàng đặc biệt nào hay không. Đột nhiên, ánh mắt của nó dừng ở một cửa hàng Ngọc Khí Hành độc đáo, ánh mắt sáng lên, có lẽ nơi đó có
thể tìm được lễ vật tặng cho mẫu thân.
“Dừng xe.” Mở cửa xe ngựa ra, nói với người đánh xe.
“Vâng, thế tử.” Hu một tiếng, xe ngựa dừng ở bên đường.
“Nguyệt Nhi, đi, chúng ta đi mua quà cho mẫu thân.”
Tả Hữu Tinh ôm muội muội đi ra ngoài, hai thị vệ lập tức theo sau chúng đi về phía cửa hàng Ngọc Khí Hành kia.
Lão bản trong Ngọc Khí Hành vốn nhìn thấy hai đứa bé đi vào còn có chút
kinh ngạc, nhưng nhìn thấy quần áo chúng mặc không tầm thường, phía sau
còn có thị vệ đi theo, nghĩ thầm nhất định là tiểu thiếu gia, tiểu thiên kim nhà phú quý, liền dùng vẻ mặt tươi cười nghênh đón.
“Tiểu công tử, tiểu tiểu thư, không biết hai vị muốn xem gì?”