Đọc truyện Vương Mệnh – Chương 56: Âm Mưu Của Man Tộc Đại Vu
Lại nói, trong lúc ưu thế đang nghiêng về phe bọn dũng sĩ.
Man binh đang dần núng thế.
Thắng bại chỉ là vấn đề thời gian.
Đột biến chợt phát sinh.
Giữa những thanh âm hỗn loạn từ cuộc chiến, một giọng trầm, chậm rãi vang lên :
– Thế gian vạn vật, hết thịnh rồi suy.
Nhân sinh bách tuế, tâm động thần bì.
Nhân huân cảnh – giáng.
Thanh âm quá nổi bật khiến ai nấy sửng sốt.
Nhưng bọn dũng sĩ còn chưa kịp có phản ứng gì thì một đạo quang trụ đường kính hơn 10 mét từ trên cao giáng xuống, phủ trùm một phạm vi rộng lớn.
Gần ba mươi người, gồm cả chúng dũng sĩ và bọn Man binh đang ở trong khu vực đó, chợt thấy tim đập mạnh, dồn dập hơn trước, thân thể bì bại, tinh thần mệt mỏi, những muốn nằm lăn xuống đất mà ngủ, chẳng còn tâm trí đâu mà tiếp tục chiến đấu.
Cách chiến trường khoảng hơn trăm mét, một gã pháp sư vận pháp bào màu xanh, tay giơ cao pháp trượng óng ánh mấy viên ngọc bích, thi triển đại hình pháp thuật.
Phía sau gã là đội pháp sư hơn ba mươi người, tay phải đều đặt lên lưng gã để truyền thâu pháp lực.
Sau khi thi triển pháp thuật, cả bọn đều lộ vẻ mỏi mệt, toát mồ hôi ướt cả pháp bào.
Xem ra sau khi thi triển đại hình pháp thuật, không ai còn đủ pháp lực để phát xuất chiến đấu kỹ năng.
Nhưng như thế cũng đã quá đủ để hoán chuyển chiến cục rồi.
Đại hình pháp thuật vừa hoàn thành, lại một giọng quát :
– Cung thủ, bắn.
Hàng loạt tên từ hai bên ào ạt bắn vào chiến trường.
Những kẻ ở ngoài phạm vi quang trụ còn có cơ hội tránh né, còn những kẻ ở bên trong không ai tránh khỏi số phận, toàn thân tên cắm tua tủa.
Bọn Man binh còn đỡ, sinh mạng lên đến hàng vạn, tạm thời vẫn còn có thể cầm cự.
Riêng bọn dũng sĩ, sinh mạng chỉ vài trăm, lại mới vừa trải qua một trận kịch chiến, nên chỉ trúng chừng bốn, năm mũi tên là lập tức hóa bạch quang, miễn phí hồi thành.
Tên vẫn bắn ra ào ạt.
Đám người phục kích không xông ra hỗn chiến, vẫn ẩn một bên phóng tên ra.
Lợi dụng lúc bọn dũng sĩ mải lo đối phó đám người kia, bọn Man binh tập hợp về một nơi, dưới sự thống lĩnh của lão vu sư, lui ra khỏi chiến trường, đứng ngoài quan chiến.
Bọn dũng sĩ sau lúc bất phòng, thiệt mất quá nửa, chỉ còn lại gần ba mươi người.
Nộ khí xung thiên, cả bọn gầm gừ quát tháo, múa tít vũ khí xông vào đám người phục kích, liều mình trả hận.
Biết khó tránh khỏi tử vong, người nào cũng hùng hùng hổ hổ, bất kể sinh mạng, quyết tâm trước khi bị sát tử cũng kéo theo được một, hai gã kẻ thù.
Pháp sư cũng niệm chú bắt quyết, thi triển những pháp thuật cao cấp nhất mà họ có.
Nhất thời, đao kiếm chạm nhau chát chúa, cung tên, phong tiễn, hỏa tiễn, … bay lượn đầy trời.
Cảnh quang hoành tráng a.
Chiến cục thảm liệt.
Người không cần mạng còn đáng sợ hơn cả hổ đói ba ngày.
Cuộc chém giết cực kỳ thảm khốc.
Tiếng gào thét quát tháo vang động cả một góc rừng.
Chiến huống thảm liệt, nhưng cũng rất nhanh kết thúc.
Chỉ chừng hơn khắc, cuộc chiến đã đến hồi tàn.
Bọn dũng sĩ đều đã “anh dũng tựu nghĩa”.
Nhưng cũng kéo theo hơn bốn mươi kẻ thù.
Gần trăm thi thể la liệt, máu đỏ cả mặt đất cho thấy cuộc chiến khốc liệt đến mức nào.
Sau khi giải quyết xong chiến cục, đám người phục kích kéo ra bao vây bọn Man binh.
Bọn họ còn lại khoảng trăm người, rất tin tưởng có thể giải quyết được mười tên Man binh và lão vu sư một cách dễ dàng, vì thế mà không cần ẩn nấp ám toán, kéo hết cả ra.
Lão vu sư thấy bọn họ kéo ra vây kín xung quanh, không những không tỏ ra lo lắng mà còn lộ vẻ vui mừng.
Hai tay chắp sau lưng, lão tủm tỉm cười, nhìn một gã có vẻ là thủ lĩnh, nói :
– Các ngươi chiến đấu cũng có vẻ bài bản lắm.
Xem ra thực lực cũng không tệ.
Có muốn hợp tác với chúng ta không ?
Gã thủ lĩnh sầm mặt nói :
– Hợp tác thế nào ? Lão nói thử xem.
Nếu như điều kiện so với tưởng lệ của Quan phủ khá hơn nhiều thì chúng ta sẽ xem như không nhìn thấy bọn lão.
Lão vu sư vẫn tủm tỉm cười, nói :
– A a.
Không đến phiên các ngươi quyết định nữa rồi.
Các ngươi kiểm tra lại bản thân thử xem.
Gã thủ lĩnh nghe nói giật mình, vội kiểm tra lại thân thể.
Không trúng độc, sinh mạng không giảm, không bị thương.
Gã vừa thở phào mừng thầm, chợt cảm giác như có con gì nhỏ nhỏ chuyển động trong cơ thể.
Chú tâm xem kỹ lại, quả nhiên trong người có sự lạ.
Gã đưa mắt nhìn đồng bọn lúc này cũng đang kiểm tra cơ thể.
– Đại ca.
Trong người có sự lạ.
– Chẳng lẽ trúng độc rồi.
– Phải đó.
Như có con gì bò qua bò lại trong người.
…
Gã thủ lĩnh cả kinh, quay sang lão vu sư quát hỏi :
– Lão đã làm gì chúng ta ?
Lão vu sư vẫn tươi cười, đáp :
– Cũng chẳng có gì nghiêm trọng đâu.
Chỉ là Túc mệnh cổ trùng.
Nó hiền lắm, không làm cho các ngươi đau đớn khốn khổ đâu.
Không phải lo.
Không phải lo.
Gã thủ lĩnh nóng mũi gầm lên :
– Nói vậy ai tin.
Lão định làm gì chúng ta.
Lão vu sư vẫn cười nói :
– Ta chỉ nói sự thật.
Ngươi không tin thì thôi.
Gã thủ lĩnh bình tĩnh lại, hạ giọng hỏi :
– Túc mệnh cổ trùng có tác dụng gì.
Ta không tin lão phóng vào người chúng ta rồi chẳng làm gì cả.
Lão vu sư mỉm cười :
– Thông minh.
A a.
Túc mệnh cổ trùng còn có tên là Tam Nhật Tam Tử Cổ.
Bình thường nó chẳng làm gì các ngươi cả.
Nhưng khi ta muốn, nó sẽ khiến các ngươi tử vong.
Dù có dùng cách gì để hồi sinh, ngày hôm sau các ngươi sẽ lại tử vong lần nữa.
Nhưng các ngươi cứ yên tâm, nó chỉ có tác dụng ba lần thôi, nên mới gọi là Tam Nhật Tam Tử.
Gã thủ lĩnh mắng thầm : “Ba lần cũng đủ chết người ta rồi.
Ba cấp chứ ít gì”.
Nhưng ngoài mặt gã vẫn cố làm ra vẻ hòa nhã, hỏi :
– Lão muốn chúng ta làm gì thì mới chịu giải độc cho chúng ta.
Chỉ cần trong khả năng, chúng ta đều sẽ cố gắng hoàn thành.
Gần trăm tinh anh, mỗi người bị giảm ba cấp, hậu quả không thể tưởng tượng.
Thế lực đại giảm.
Thậm chí còn có thể bị địch nhân lợi dụng thôn tính.
Càng nghĩ gã càng lo sợ, thầm mắng mình quá đại ý.
Lão vu sư cười nói :
– Cũng không có gì khó khăn đâu.
Ta đưa cho các ngươi mấy bình độc dược.
Các ngươi mang đổ xuống giếng trong các thôn làng là được.
Vừa nói lão vừa lấy ra hơn chục bình độc dược, đoạn lại nói tiếp :
– Mỗi giếng đổ xuống một bình là đủ.
Các ngươi có khoảng trăm người, chỉ cần cho độc dược xuống mười giếng thì ta sẽ thu hồi cổ độc trong người các ngươi.
Còn nếu được nhiều hơn thì ta sẽ có tưởng lệ.
Kết quả càng tốt, tưởng lệ càng lớn.
Gã thủ lĩnh suy nghĩ giây lát, nghĩ đến thôn của mấy thế lực đối nghịch, thầm mừng điều kiện quá dễ dàng, lại có thể nhất tiễn song điêu.
Chỉ cần đem độc dược bỏ xuống thôn của các thế lực đối nghịch, vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa có thể đả kích đối thủ, nhất cử lưỡng tiện.
Lại còn có thêm tưởng lệ nữa.
Vì thế gã nói ngay :
– Được.
Được.
Lão có bao nhiêu bình độc dược chúng ta sẽ nhận hết.
Nhưng nhớ có tưởng lệ đó.
Lão vu sư cả cười, nói :
– Hay lắm.
Ta có hai mươi tám bình độc dược.
Ngươi lấy hết đi.
Ngươi mau mắn như thế, ta ngạch ngoại tưởng lệ cho ngươi thứ này.
Sau khi hoàn thành công việc, ngươi đến đây, đi theo lối mòn về phía tây mấy dặm, đến gần bờ sông, người của ta sẽ chờ ở đó, trao tưởng lệ cho các ngươi.
Nói rồi lão lấy ra thêm mấy bình độc dược nữa, cùng một lá Vu phù, đưa cho gã thủ lĩnh.
Gã ta nhận lấy, xem thử :
“Vu độc : nhiệm vụ vật phẩm.”
“Vu phù : đặc thù vật phẩm.
Bí phẩm của đại vu.
Sử dụng vu phù, mặc niệm vu quyết có thể triệu hoán thiên lôi.
Yêu cầu : vu sư.”
Gã thủ lĩnh cả mừng.
Vu độc là nhiệm vụ vật phẩm, không cần để ý tới.
Nhưng Vu phù có thể triệu hoán thiên lôi, bảo vật a.
Trong đám thuộc hạ của hắn có cả vu sư, đương nhiên có thể sử dụng.
Ngạch ngoại tưởng lệ đã là bảo bối như thế.
Nghĩ đến chính thức tưởng lệ, hai mắt gã sáng rực.
Bánh xe mạng vận bắt đầu chuyển hướng.
Một trường đại kiếp sắp khai diễn.