Đọc truyện Vương Mệnh – Chương 55: Đại Hỗn Chiến
Trong lúc phiên đấu giá đang diễn ra khích liệt tại Lục Hoa Thành, giữa nơi rừng núi, một đoàn người đông đảo đang rầm rộ kéo đi.
Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy hàng trăm người đi đứng chẳng theo hàng lối gì, chẳng có chút kỷ luật tính của quân đội.
Rõ ràng là dân gian thế lực (bang hội của người chơi).
Bọn họ cứ thế mà đi, vừa đi vừa bàn tán, chẳng có chút trật tự nào.
– Mọi người cố lên.
– Khi nào mới đến nơi ?
– Sắp đến rồi.
Nghe nói Man binh đầu lĩnh thường xuất hiện trong khu vực này.
– Lần này nếu sát tử được Man binh đầu lĩnh, thôn của chúng ta có thể thăng cấp được rồi.
– Cũng may hoàn thành ẩn tàng nhiệm vụ, được đặc cách xét thăng cấp.
Nếu không chẳng biết khi nào mới đủ điều kiện.
– Đúng đó.
Dân số tăng chậm khủng khiếp a.
– Bọn chúng cứ khoe khoang tự đắc là thôn mình đệ nhất.
Nếu lần này chúng ta thăng cấp thành công, nghĩ đến vẻ mặt bọn chúng, hay phải biết.
– A a.
Đến lúc đó sẽ đến phiên chúng ta diệu võ giương oai.
– Ai ! Cũng may nhờ có Bạch Hùng nhận được ẩn tàng nhiệm vụ, nếu không … Ai ! Điều kiện gì mà khắc nghiệt quá.
– Phải đó.
Mỗi ngày dân số chưa thêm được 1 người, biết bao giờ mới qua được 100.
Nửa năm, 1 năm.
(chú – tùy vào tình hình của thôn làng, thành trấn mà số lưu dân tìm đến sẽ khác nhau, tối đa là 5% dân số.
Khi mới kiến thôn, dân số tương đương với tân thủ thôn, chỉ mười mấy, hai mươi người dân trở lại.
Thịnh vượng như Lục Hoa Thành, tỷ lệ tăng dân số tự nhiên chỉ có 3%.
Điều kiện sống ở An Phú Trấn tốt hơn, nên tỷ lệ đó là 4%.
Nếu điều kiện sống quá kém, dân chúng sẽ bỏ đi, dân số giảm).
Qua những lời bàn tán, cũng có thể hiểu được đại khái sự việc.
Bang hội của bọn họ nhờ hoàn thành ẩn tàng nhiệm vụ nào đó mà được đặc cách xét thăng cấp khi chưa đủ điều kiện.
Và giờ đây, bọn họ đang thực hiện thăng cấp nhiệm vụ : tiêu diệt Man binh đầu lĩnh.
Hành quân đánh trận mà tùy tiện như thế, kết quả thường không mấy khả quan.
Nhưng lần này không những không mấy khả quan, có lẽ khi xuất hành không chịu xem ngày, nên bọn họ còn gặp phải vận đen.
Khi đi ngang qua khu vực có nhiều cỏ bụi chỉ thấp đến gối, cả bọn còn chưa phát hiện có gì khác lạ thì giữa hàng ngũ đột nhiên có nhiều tiếng la hét hỗn loạn :
– Úi.
– Ối.
– Ai ! Chết ta.
– Quỷ gì thế này ?
…
Hơn mười dũng sĩ ngộ nạn trọng thương, mất máu liên tục.
Ba dũng sĩ bất hạnh hy sinh, hóa bạch quang hồi thôn.
Bị phục kích ? Cả bọn ai cũng nghĩ vậy, liền vội tăng cường cảnh giác, đề phòng tứ phía.
Nhưng đã muộn.
Hàng nghìn rắn, rết, bọ cạp, nhện độc từ các bụi cỏ lũ lượt tràn ra tấn công đoàn dũng sĩ.
Công kích lực của bọn chúng không cao, nhưng số lượng đông đảo, và còn có độc.
Những tiếng thét lanh lảnh, giọng nữ cao thánh thót.
Trong đoàn dũng sĩ này cũng có một số người chơi nữ, nhìn thấy vô số rắn rết, sợ quá kêu thét lên.
Nhiều người kinh hoàng vung kiếm chém nhầu, bất phân địch ta.
Một cuộc hỗn chiến diễn ra.
Khắp mặt đất toàn rắn rết.
Các dũng sĩ không cần mục tiêu, cứ nhắm mắt chém bừa rồi thế nào cũng trúng.
Tiếng quát tháo inh ỏi kinh động cả một góc rừng.
Những thủ lĩnh của đoàn dũng sĩ này đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ không ngờ lại bị địch nhân phục kích, hậu quả của việc xem thường trí năng NPC.
Sau lần này, có lẽ bọn họ cần xem lại cánh đối xử với NPC trong “Vương Mệnh”.
Bàn bạc thật nhanh, một kẻ trong bọn quát :
– Pháp sư tập hợp.
Võ sĩ bảo vệ vòng ngoài.
Thanh trừ từng khu vực.
Mệnh lệnh phát ra, pháp sư co cụm về một chỗ, được võ sĩ chức nghiệp bảo hộ.
Bọn họ hợp lực sát tử toàn bộ quái ở vòng trong, sau đó đương cự với số quái ở vòng ngoài.
Biện pháp này xem chừng đem lại hiệu quả.
Chiến cuộc dần đi vào trật tự.
Trong khi đó, một kẻ khác dẫn theo mười mấy người lặng lẽ rời khỏi vòng chiến, lẩn vào trong rừng.
Giữa cảnh hỗn loạn, không ai chú ý đến bọn họ.
Tinh huyết tứ tán.
Tiếng quát tháo vang trời.
Hàng nghìn rắn rết ào lên, bốn phương tám hướng đâu đâu cũng có, bọ cạp đong đưa kim độc sẵn sàng chích địch nhân, nhện giăng lưới khắp nơi.
Quang cảnh vô cùng hoành tráng.
Chiến cuộc cũng vô cùng thảm liệt.
Sau khi diệt hết quái ở vòng trong, một gã thủ lĩnh quát :
– Vu sư cứu chữa những người bị trúng độc.
Pháp sư chuẩn bị công kích.
Vu sư lăng xăng lo cứu chữa những người bị trúng độc.
Pháp sư đoàn đồng loạt niệm chú, bắt ấn quyết, sẵn sàng thi triển pháp thuật.
Trong số pháp thuật được thi triển, ngoài sơ cấp kỹ năng phong tiễn mà pháp sư nào cũng biết, còn có hỏa tiễn, thủy tiễn, chứng tỏ tinh anh đoàn có không ít người học được đặc thù công pháp.
Xem ra thế lực bọn dũng sĩ này cũng không tầm thường a.
Gã thủ lĩnh lại quát :
– Nhắm mé phải.
Phóng.
Chúng pháp sư đồng loạt vung tay phóng pháp thuật.
Phong tiễn xé gió, hỏa tiễn huyết lệ, ánh hồng phản chiếu lên thủy tiễn lấp lánh.
Quang cảnh rực rỡ nhưng đầy sát cơ.
Pháp thuật cùng lúc ập xuống một phạm vi hơn bốn mét vuông, sát tử không ít quái.
Số còn lại chưa chết thì cũng quằn quại trên mặt đất, rồi làm mồi cho đao kiếm của chúng võ sĩ ở vòng ngoài.
Chỉ qua một loạt công kích, bọn dũng sĩ đã sát tử được gần trăm rắn rết.
Gã thủ lĩnh lại hô :
– Pháp sư chuẩn bị.
Chỉ chuẩn bị, vì kỹ năng còn có thời gian đóng băng.
Sau đó, chúng pháp sư lại đồng loạt phóng tiếp pháp thuật vào mé trái.
Chiến thuật này có hiệu quả.
Nhưng đáng tiếc, năng lực cản quái của chúng võ sĩ không đủ.
Sau ba loạt phóng pháp thuật, tuy tiêu diệt được hơn 300 quái, nhưng cũng có hơn chục võ sĩ tử vong vì bọn bọ cạp và nhện độc cực kỳ hung hãn.
Cuối cùng, hàng rào võ sĩ đã bị đội hình bọ cạp chọc thủng.
Hàng chục bọ cạp đong đưa kim độc, xông thẳng vào đội hình pháp sư ở giữa.
Tình thế cực kỳ nguy ngập.
Giữa lúc đó, trong rừng lại có tiếng đánh nhau.
Bọn dũng sĩ lẻn đi khi nãy đã tìm ra được những kẻ phục kích bọn họ.
Thật bất ngờ, đó là một đội Man binh hộ vệ một lão vu sư già.
Lão vu sư này thật lợi hại, một mình điều khiển được hàng nghìn rắn rết, khiến chút nữa đoàn dũng sĩ đã bị diệt đoàn.
Tìm ra nguyên hung, cả bọn cả mừng, vội xông vào tấn công.
Biết không giải quyết được lão này thì đồng bọn ngoài kia sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ đều xông thẳng vào, cùng đám Man binh chém giết bất kể sinh mạng.
Cuộc chiến trong rừng càng kịch liệt thì bên ngoài lại càng dễ thở.
Không người điều khiển, bầy rắn rết không còn hung hãn như lúc trước.
Tuy một số vì máu tanh mà trở nên điên cuồng, nhưng cũng có một số thấy công kích của chúng dũng sĩ lợi hại quá, lần lần lùi về phía sau.
Sau nửa giờ kịch chiến, bọn rắn rết bị thanh toán hết, nhưng chúng dũng sĩ chỉ còn lại chưa đến một nửa.
Mà tình trạng ai nấy đều vô cùng thê thảm.
Tuy vậy, cả bọn cũng không kịp nghỉ ngơi, kéo nhau vào trong rừng viện trợ đồng bọn.
Cuộc chiến trong rừng cũng đã gần đến hồi tàn, nhưng trái ngược với bên ngoài, ở đây ưu thế lại thuộc về nhóm Man binh.
Mười mấy dũng sĩ chống cự với cùng số lượng Man binh, thêm vào lão vu sư nên chống cự không nổi.
Đến lúc này chỉ còn lại hai người chiến đấu trong tuyệt vọng.
Nhưng sứ mạng của bọn họ đã hoàn thành mỹ mãn, tạo thời cơ cho đồng bọn diệt hết đám rắn rết ngoài kia.
Lúc này, có thêm gần năm mươi dũng sĩ kéo vào hiệp trợ, tình thế hoàn toàn đảo ngược.
Bọn Man binh dần dần núng thế.
Nếu không có gì đột biến thì bị sát tử sẽ là kết quả sau cùng.
Và đột biến đã phát sinh.