Đọc truyện Vương Mệnh – Chương 30: Chuẩn Bị Thăng Cấp
Giang Phong đang cảm khái về sự phân biệt của hệ thống, lão Tổng trấn lại nói :
– Huynh đệ phát hiện âm mưu của Man binh, chính là đại công chứ không phải công lao bình thường, lại thêm uy vọng hiện có, đủ để huynh đệ thăng đến Thành trấn.
À, mà lãnh địa của huynh đệ phát triển đến đâu rồi ? Chỉ cần huynh đệ cho xây dựng xong những kiến trúc bắt buộc, dân số đạt quy mô yêu cầu thì đến đây để ta phê chuẩn việc thăng cấp.
Giang Phong thở dài nói :
– Mới xây dựng được mấy trăm căn nhà cho dân chúng ở tạm.
Cả Công Đường cũng chưa sửa sang lại.
Lão Tổng trấn như chợt nhớ ra, nói :
– Ta quên vấn đề vật tư.
Huynh đệ phải xây dựng lại từ đầu, tiêu tốn rất nhiều vật tư.
Mà lúc này cũng chưa tiến hành sản xuất được.
Thuế thu mấy hôm nay, để ta chia huynh đệ 1 thành dùng tạm.
Lão lấy sổ sách ra tính toán, rồi chia cho Giang Phong 87 ngân tệ.
Với số tiền này đủ mua mấy nghìn đơn vị gỗ đá, đủ dùng tạm trong lúc khó khăn.
Tuy lúc này có thể mã xa từ Định An Thành đã đến nơi, không còn thiếu vật tư, nhưng đây là phần được chia, Giang Phong vẫn nhận.
Xem ra mới hai ngày mà thuế thu đã gần 9 kim tệ.
Rất khả quan a.
Từ ngày mai khi được chuyển đổi tiền tệ, mọi người sẽ tiêu xài rộng rãi hơn, thuế thu sẽ càng khả quan hơn.
Đáng mừng a.
Sau khi đã tính toán chia phần cho Giang Phong xong, lão Tổng trấn lại nói :
– Đúng ra theo quy định của triều đình, mọi thu nhập đều phải giao 5% thuế thu.
Nhưng bản trấn được phồn thịnh như hiện giờ cũng là nhờ công của huynh đệ.
Sau này thu nhập ở lãnh địa của huynh đệ ta sẽ miễn thuế, còn ở trấn không miễn được, ta sẽ chỉ thu 3% thôi.
Giang Phong cả mừng, vội cảm ơn.
Sau này Tử Long Các có những giao dịch lớn, 2% được giảm đó sẽ là số mục không nhỏ.
Không phải Giang Phong không nghĩ đến việc dời các giao dịch đến lãnh địa của mình để được miễn thuế, nhưng như thế sẽ không được hệ thống bảo hộ, và làm cho hệ thống thất thu, không hay lắm.
Hệ thống bao giờ cũng lớn nhất mà.
Bản thân có lợi nhưng không vượt qua nguyên tắc do hệ thống đề ra mới là thượng sách.
Suy nghĩ một lúc, Giang Phong hỏi :
– Trấn ta ngày càng đông đúc, trị an càng phải nâng cao hơn nữa.
Lão ca có chiêu mộ thêm binh lính không ?
Lão Tổng trấn cười nói :
– Có chứ.
Quân đội của trấn hiện giờ đã tăng đến 2000, thống lĩnh 8.
Số quân còn đóng ở lãnh địa của huynh đệ cứ cho vào biên chế của An Phú Hương luôn đi.
Chúng ta cùng cố gắng, vì mục tiêu thăng cấp lên Châu Thành.
Giang Phong khẽ cười, tán thành.
Lão Tổng trấn mới vừa thăng quan nay lại muốn thăng nữa a.
Nhưng thăng cấp lên Châu Thành lợi ích sẽ càng lớn, đối Giang Phong cũng càng có lợi, lẽ nào không ủng hộ.
Nhớ đến Man binh thủ cấp, Giang Phong lấy ra giao cho lão Tổng trấn, cười nói :
– Lần này lên thành, tình cờ gặp phải bọn Man, sẵn giải quyết bọn chúng luôn.
Lướt qua số “Man binh thủ cấp”, ánh mắt lão Tổng trấn chợt dừng lại ở “Man tộc đại vu thủ cấp”, giật mình nói :
– Man tộc đại vu a.
Không ngờ huynh đệ sát tử được cả Man tộc đại vu.
Giang Phong khẽ cười :
– May mắn thôi.
Hệ thống thanh âm :
– Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân giao nộp “Man binh thủ cấp” 10, tưởng lệ thanh vọng 200, công huân 200.
– Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân giao nộp “Man tộc đại vu thủ cấp”, hoàn thành S cấp nhiệm vụ “Truy sát Man tộc đại vu”, đặc thù tưởng lệ Truyền thừa thạch 1, hoặc bạch ngân trang bị 1.
Xin lựa chọn.
– Truyền thừa thạch.
– Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân được tưởng lệ Truyền thừa thạch.
Mong tiếp tục cố gắng.
Giang Phong chọn ngay Truyền thừa thạch.
Bạch ngân trang bị Giang Phong đâu có thiếu, nếu là hoàng kim trang bị thì còn có thể suy nghĩ lại.
Sát tử nhân vật cao cấp như Man tộc đại vu mà chỉ tưởng lệ có bấy nhiêu, cũng may chiến lợi phẩm vô cùng khả quan.
Lão Tổng trấn tươi cười nói :
– Huynh đệ văn võ song toàn, mỗi khi hành sự đều mã đáo công thành, thật đáng kính đáng phục.
Giang Phong bật cười :
– Lão ca chỉ nói quá.
Hai người bàn thêm vài việc nữa, Giang Phong cáo từ, trở về An Phú Hương.
Lúc này tại quảng trường trước Công Đường, vật tư chất cao như núi.
Kho có diện tích 2500 mét vuông, chỉ chứa được 25 vạn đơn vị vật tư, tính ra vẫn còn hơn 5 vạn đơn vị vật tư phải để bên ngoài.
Tuy lại sắp đại hưng thổ mộc, rồi cũng sẽ sử dụng hết, không sợ nắng gió làm hư hao, nhưng Giang Phong nghĩ rằng nên xây dựng thêm Kho.
Sau này thăng cấp lên trấn, nhu cầu vật tư càng tăng cao nữa.
Trước tiên tuyển định vị trí gần các khu rừng ngoài trấn, phái 20 thợ mộc và 200 người phụ giúp chia nhau đi xây dựng 6 Trại mộc, 53 Nông trường và 1 Mục trường.
Còn lại 4 thợ mộc, cùng 40 người dân theo Giang Phong đi xuống bờ sông.
Giang Phong chọn vị trí thích hợp tiến hành xây dựng Bến thuyền.
Lãnh địa gần sông có ưu thế, thủy lục đều tiện lợi.
Khi xây dựng xong Bến thuyền, thấy Trại mộc cũng đã xây dựng xong, Giang Phong cho xây dựng Nhà tạo thuyền.
Công trình này khá cao cấp, 4 thợ mộc cùng hợp lực mà phải mất nửa giờ mới xong, thời gian gấp 5 lần Bến thuyền.
Khi đã hoàn thành, Giang Phong điểm vào biểu tượng “Nhà tạo thuyền” trên bảng danh mục kiến trúc.
Nhà tạo thuyền có thể cho 5 thợ mộc đồng thời làm việc.
Các loại thuyền có thể chế tạo :
“Thuyền câu : gỗ 10, đá 1; ngư dân 1; lương thực 20 – 40 /ngày.
Thời gian 10 phút /chiếc.”
“Bè vận chuyển : gỗ 100, đá 5, đồng tệ 50; người 10, hoặc vật tư 1000; bơi chèo 2, tốc độ 20 – 30 dặm /canh giờ.
Thời gian 30 phút /chiếc.”
Ngư dân có 18 người.
Giang Phong cho cả 4 thợ mộc vào Nhà tạo thuyền làm việc.
Cho 3 thợ mộc chia nhau đóng 18 chiếc thuyền câu.
Gã còn lại phụ trách đóng 2 chiếc bè vận chuyển.
Tính ra sau 1 giờ sẽ xong.
Sau khi các Nông trường, Mục trường, và thuyền câu bắt đầu làm việc, nếu mùa màng không quá thất bát thì cũng đủ thỏa mãn nhu cầu lương thực của lãnh địa, và còn có thể thặng dư nếu trúng mùa.
Công việc ở bờ sông đã tạm ổn.
Giang Phong trở lên bờ, đến chỗ xây dựng Nông trường, Trại mộc kiểm tra.
Chờ khi xây dựng xong, liền bố trí nông dân, mục dân và thợ mộc vào làm việc.
Mỗi trại mộc có thể tiếp nhận 10 người đốn cây, nên 60 người dân được phái vào rừng.
Còn lại 14 thợ mộc theo Giang Phong vào bên trong tường thành xây dựng các công trình kiến trúc bên trong.
Tiếp đó là đến các kiến trúc bắt buộc.
Xây dựng Lò rèn, Tiệm tạp hóa, Hiệu y phục, Khách điếm, Giáo trường, Học hiệu, Miếu thờ, Nhà giam, Kho và sửa sang lại Kho cũ.
Học hiệu và Miếu thờ được xây dựng bằng gỗ quý và cẩm thạch trắng, trông rất nguy nga tráng lệ, vị trí lại ở đại lộ, chứng tỏ vị trí quan trọng đặc thù của nó.
Cả Công Đường cũng được tu sửa lại bằng gỗ quý và cẩm thạch trắng.
Tiếp đó cho phủ đá lên các con đường và phủ cẩm thạch trắng lên đại lộ, quảng trường.
Dư giả vật tư, Giang Phong quyết định xài sang.
Những công trình phụ trợ của Công Đường cũng xây dựng luôn, toàn bằng gỗ quý và cẩm thạch trắng.
Vậy mà vật tư cũng chưa dùng hết một nửa.
Học hiệu xây dựng xong, thầy đồ và giáo sư tựu vị.
Giang Phong tra duyệt, thấy Học hiệu mới có chức năng đào tạo sơ cấp sinh hoạt kỹ năng, gồm : thái tập thuật, phạt mộc thuật, canh nông thuật.
Số dân chúng chưa có việc làm, Giang Phong lệnh lão quản gia lần lượt phái đến Học hiệu học tập sinh hoạt kỹ năng.
Học phí đều miễn.
Nếu không, với mức học phí như ở Lục Hoa Trấn, không mấy người dân bình thường có khả năng theo học.
Khi các kiến trúc bắt buộc đều hoàn thành, Giang Phong đến Lục Hoa Trấn đăng ký thăng cấp.
Rồi lại quay về.
Chạy đi chạy lại phí mất cả giờ, nhưng không thể khác được.