Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 85: Ngăn cơn sóng dữ —— phản kích


Đọc truyện Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường! – Chương 85: Ngăn cơn sóng dữ —— phản kích

“Nguyệt
Nguyệt. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn tiến tới trước mặt Nguyệt Vô
Thương , khuôn mặt tươi cười
rạng rỡ như hoa, ” Nếu ta đây làm Sơn Đại Vương, sẽ đi bắt vô số mỹ nhân
về làm áp trại !”

Lông
mày Nguyệt Vô Thương nhảy lên, vô số áp trại mỹ nhân? Trừ phi hắn chết !

Có lẽ
đầu lĩnh sơn tặc đánh xe bên ngoài vô cùng hưng phấn, đem xe ngựa bắt
được chạy thật nhanh, đột
nhiên gia tăng tốc độ khiến Dạ Nguyệt Sắc nghiêng về phía trước, Nguyệt Vô
Thương cưng chìu mà lại bất đắc dĩ đưa tay ôm người Dạ Nguyệt Sắc vào trong
ngực, thở dài, khẽ cắn lỗ tai Dạ Nguyệt Sắc, ” Bụng ngươi lớn như vậy rồi,
sắp làm mẹ, sao không để tâm một chút. . . . . .”

“Nguyệt
Nguyệt của chúng ta quả thật là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Quốc Sắc
Thiên Hương. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc không yên phận chút nào, tiếp nhạo
báng Nguyệt Vô Thương, ” Chàng nói xem người nào sẽ là áp trại phu nhân
của chúng ta?”

Nguyệt
Vô Thương đem người Dạ Nguyệt Sắc đặt ở vị
trí an toàn nhất trong ngực để bảo đảm bụng sẽ không bị tổn thương, vừa đáp lời
Dạ Nguyệt Sắc nói: “Nàng làm Sơn Đại Vương, ta làm áp trại phu nhân, như
thế nào?”

Dạ
Nguyệt Sắc nghe thấy Nguyệt Vô Thương phối hợp, tâm tình hưng phấn lên, đem đầu
đến gần”Bẹp” một cái hôn ở trên mặt Nguyệt Vô Thương, rực rỡ cười
nói: “Tốt lắm, để cho chàng làm
bà lớn!”

Nguyệt
Vô Thương lơ đễnh nghe Dạ Nguyệt Sắc hồ
ngôn loạn ngữ, tâm không chỉ muốn làm bà lớn, mà còn muốn chỉ có thể có một
mình hắn!

Đầu
lĩnh sơn tặc nhanh chóng lái xe ngựa, không bao lâu, xe ngựa rất nhanh đã tới
Thanh Phong Trại! Màn xe bị vén lên, đầu lĩnh sơn tặc mặt hưng phấn, chuẩn bị
hướng về phía mỹ nhân trong xe nói chuyện, chỉ thấy hai nữ tử ôm nhau thân mật,
đây chính là chuyện chưa bao giờ nghe thấy a! Nghe thấy nhưng chưa thấy a! Toàn
thân lập tức sững sờ , một cánh tay chỉ vào Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô
Thương, “Ngươi, ngươi, các ngươi. . . . . .”

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương một tay ôm eo nàng, còn nàng nắm chặt cổ tay
Nguyệt Vô Thương, khóe miệng giật giật, tư tưởng của người cổ đại này cũng đi
trước một bước đấy, rất phát triển phải không? Chỉ là ôm như vậy, cũng có đặc
biệt hơn người đấy!

Dạ
Nguyệt Sắc trong mắt đột nhiên thoáng qua một ý nghĩa đen tối, đưa một tay sờ
sờ ở ngực Nguyệt Vô Thương , hướng về phía đầu lĩnh sơn tặc nói: “Đại ca,
nhanh như vậy đã đến?”

Sơn
tặc kia vừa thấy động tác củaDạ Nguyệt Sắc, mắt nhìn chằm chằm tựa như nhìn
chuông đồng, cái này, hắn chỉ nghe nói qua nam luyến, con em quan gia nuôi
luyến nam để sủng, ngược lại hắn lại gặp tiểu thư cũng có thể nuôi cả luyến nữ?

Trong
lúc hắn đang kinh ngạc, Dạ Nguyệt Sắc lần nữa”Bẹp” một cái hôn ở trên
môi Nguyệt Vô Thương, sau đó nói : “Nguyệt Nguyệt, đến rồi a, chúng ta đi
xuống. . . . . .”

Đầu
lĩnh sơn tặc kia chỉ kém miệng không có sùi bọt mép mà ngã xuống đất bỏ mình,
các nàng là bị bắt đến Thanh Phong Trại của hắn, sao hắn lại cảm giác cũng
giống như là khách du lịch đấy!

Trong
khi hắn mất hồn, Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc đã xuống xe ngựa. Dạ
Nguyệt Sắc đứng ở bên cạnh hắn, tay hướng Thanh Phong Trại chỉ chỉ chõ chõ ,
“Cái chỗ này mặc dù hơi cũ nát một chút, trang trí bình thường, bất quá
cũng may là không khí mát mẻ. . . . . .”

Đầu
lĩnh sơn tặc kia nghe xong,
nếu để cho các nàng nói tiếp như vậy, hắn đâu còn mặt mũi nào mà tồn tại,
“Người đâu, đem hai mỹ nhân trói lại, Lão Tử hôm nay sẽ để cho bọn họ làm
áp trại phu nhân. . . . . .”

Tiếng
nói vừa dứt, liền có sơn tặc chuẩn bị tiến tới, chỉ là Tiểu Lục vừa
mới trói liền dùng sức vùng vẫy, làm đứt sợi dây trói, phi thân tiến tới ngăn
trở những người muốn đến gần Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc, sơn tặc vừa
mới tiến lên liền bị ngã xuống đất không dậy nổi, bắt đầu oa oa la to.

“Người
đâu, lên cho Lão Tử, đem tiểu tử thúi này bắt cho Lão Tử, rồi mang đi làm phân
bón!” Đầu lĩnh sơn tặc kia thấy Tiểu Lục đánh đâu thắng đó không gì cản
nổi, những người còn lại cũng không dám tiến tới, “Nếu bắt được , Lão Tử
thưởng năm trăm lượng bạc, còn được ngắm một mỹ nhân!”

Phần
thưởng vừa ban xuống, những tên còn lại chỉ sợ chậm chuyện tốt không tới phiên
mình, liền đồng loạt xông lên, chẳng qua cũng là trong chốc lát, tập thể sơn
tặc rối rít ngã xuống gào lên.

Đầu
lĩnh sơn tặc đến gần Tiểu Lục, giả bộ nói: “Vị đại gia này, ta có mắt mà
không biết Thái Sơn, xin ngài đại nhân bỏ qua cho tiểu. . . . . .”

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn kia đầu lĩnh sơn tặc đôi mắt giảo hoạt chuyển động, chỉ thấy
chân hắn đá một cước phía trước, một mảng bùn đất lớn liền đánh về phía ánh mắt
của Tiểu Lục, thừa cơ hội này, thân hình đi phía trước, cùi chỏ nhân cơ hội
hướng đánh Tiểu Lục, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng hô to
một tiếng: “Tiểu Lục tử, cẩn thận. . . . . .”

Nguyệt
Vô Thương xem thường vỗ tay Dạ Nguyệt Sắc, ý bảo nàng không cần phải lo, chỉ
thấy Tiểu Lục một tay bắt được khuỷu tay sơn tặc kia, hơi dùng lực một chút,
liền nghe một tiếng gào khóc thảm thiết kêu la, sơn tặc kia té xuống đất, cánh
tay rũ xuống vô lực, có thể thấy là bị trật khớp.

Dạ
Nguyệt Sắc hùng hổ đi đến trước mặt sơn tặc kia, nhặt lên một cái nhánh cây
trên đất, chọc chọc đầu của sơn tặc kia, cười nói: “Bản tiểu thư mà
ngươi cũng dám đánh, điều này ta có thể bỏ qua, nhưng Nguyệt Nguyệt nhà ta mà
ngươi cũng dám đánh, đó là người của bản tiểu thư, thật là không muốn sống rồi.
. . . . .”

“Cô
nãi nãi, tiểu nhân đã biết sai. . . . . .” Đầu lĩnh sơn tặc kia vẻ mặt co
giật, khuôn mặt đơn giản chỉ cần nặn ra nụ cười có mấy phần dữ tợn, “Tiểu
nhân hôm nay đã biết, vị cô nương kia là người của ngươi, cũng không dám nữa,
cô nãi nãi tạm tha cho tiểu nhân . . . . . .”

Dạ
Nguyệt Sắc”Xì” một tiếng bật cười, cho tới bây giờ, hắn vẫn còn cho
Nguyệt Nguyệt là nữ!

“Biết
là tốt. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc dùng nhánh cây tiếp tục đâm vào bụng của
người kia, trong mắt lóe tinh quang, hung hãn nói: “Nếu nói của đi thay
người, muốn ta thả ngươi thì cũng có thể. . . . . .”

Đầu
lĩnh sơn tặc kia vừa nghe của đi thay người, thái độ trở nên nhức nhối, hướng
về phía Dạ Nguyệt Sắc cò kè mặc cả nói: “Tiểu nhân cho ngài một ngàn lượng
bạc!”

Dạ
Nguyệt Sắc cười cười xem thường, mở miệng nhẹ nhàng nói: “Mạng của ngươi
trị giá chỉ có một ngàn lượng, hay là ta cùng Nguyệt Nguyệt nhà ta chỉ trị giá
một ngàn lượng, theo ngươi vậy đem chúng ta bắt tới đây, chẳng lẽ cảm thấy
chúng ta chỉ trị giá một ngàn lượng?”

Nguyệt
Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc tham tiền, trong ánh mắt đều là nụ cười cưng chìu,
khóe miệng nhếch lên, hướng về tiểu Lưu đứng ở bên cạnh nói: “Đã như vậy,
chặt thêm một cánh tay khác của hắn. . . . . .”

Người
nọ vừa nghe, lập tức kêu lên: “Hai ngàn lượng. . . . . .”

“Không
ngoan. . . . . .” Nguyệt Vô Thương đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, đem Dạ
Nguyệt Sắc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất đỡ dậy , nhỏ giọng nói: “Ngồi
chồm hổm quá lâu sẽ làm bụng không thoải mái . . . . . .”

Sau
đó quay đầu lại đối với sơn tặc kia nói: “Vậy thì thêm cái chân. . . . .
.”

Dạ
Nguyệt Sắc để Nguyệt Vô Thương đỡ dậy, ngồi vào một ghế đẩu, nhìn một bộ dáng

cướp núi của Nguyệt Vô Thương rất là mới lạ, Vương gia ở nơi này giống như sống
an nhàn sung sướng, ngược lại đi cướp của Hắc lão đại.

Nguyệt
Vô Thương tựa hồ nhìn thấu ý nghĩa Dạ Nguyệt Sắc, đôi mắt hoa đào hướng về phía
Dạ Nguyệt Sắc mang theo phong tình vạn chủng, âm thanh hút hồn phát ra mềm mại
đến tận xương, “Cái này gọi là thê hát phu theo. . . . . .”

Tiểu
Lục thấy kia sơn tặc không nói lời nào, mặt rối rắm, tiến lên chuẩn bị thi hành
mệnh lệnh của Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc ở một bên không hề sợ thiên hạ
không loạn nói: “Chờ một chút, trước đó ta nghe mọi người nói qua một cách
tra tấn thông thường, chính là bóc da người a, đầu tiên đào một cái hố, đem
người chôn ở trong hầm, treo hắn đầu
lên phía trên, sau đó khi mổ trên đầu hắn một vết thương, tiếp theo đổ thủy
ngân vào bên trong vết thương, thủy ngân thấm vào da ở bên trong, người nọ sẽ
đặc biệt đặc biệt khó chịu, ngay sau đó hắn liền hết sức giãy giụa, cuối cùng
hắn nhảy lên, cả người từ trong đất nhảy ra, chẳng qua là da đã không còn

Lời
nói này nói ra, đến nỗi ngay cả Tiểu Lục khắp người tóc gáy đều dựng lên không
ít, sơn tặc kia càng bị dọa thêm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh từ
ót rơi xuống, sau đó kêu to “Oa” một
tiếng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Cái chìa khóa ở ngang hông của
ta, tất cả bảo bối của chúng ta sơn trại đều nằm trong rương ở phòng ta. Cô nãi
nãi, ngươi hãy tha cho ta đi, ta sai lầm rồi, về sau không bao giờ nữa đi cướp
của nữa !”

Nguyệt
Vô Thương mặt không biến sắc nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài,
“Nương tử, phải chú ý dưỡng thai. . . . . .”

“Dù
thế nào đi nữa, bọn hắn cũng không phải là người tốt, không biết đã hại bao
nhiêu người, bản tiểu thư lấy được bạc, chính là cướp của người giàu giúp người
nghèo khó. . . . . .” , Dạ Nguyệt Sắc da mặt không đỏ không biết ngượng,
quỷ biện nói: “Ta đây là dạy hài tử mở rộng về chính nghĩa.”

Chỉ
bất quá, người ta thường nói trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, thì có nhiều bà
mẹ thì sẽ có Bảo Bảo ác ma hơn.

Tiểu
Lục nghe vậy, lấy chìa khóa ở bên hông của đầu lĩnh sơn tặc , cung kính giao
cho Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc cầm chìa khóa cười vui vẻ, đây cũng là một
khoản thu vào!

Sau
khi chế phục sơn tặc, thái độ Nguyệt Vô Thương khác thường, mang Dạ Nguyệt Sắc
đến nơi nghỉ của Thanh Phong Trại, không một chút gấp gáp như thể bọn họ đang
thật sự chạy trốn.

Hưng
phấn Dạ Nguyệt Sắc qua đi, mệt mỏi nằm ở
bên cạnh bàn, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: “Nguyệt Nguyệt, còn phải
chạy trốn a, lúc nào thì chúng ta rời đi a. . . . . .”

“Ta
sợ nàng không chịu nổi, mấy ngày nữa lại phát. . . . . .” Nguyệt Vô Thương
nghịch nghịch tóc Dạ Nguyệt Sắc, mặc dù không minh bạch rõ ràng chạy trốn là ý
gì, nhưng hôm nay ở tại Thanh Phong Trại, để bảo đảm xe ngựa và người còn phải
an toàn, nên có ai nghĩ tới bọn họ núp ở hang ổ sơn tặc?

Hơn
nữa đi đường xa đối với đứa trẻ không tốt, nghỉ ngơi mấy ngày cũng là tốt,
chẳng qua là tiêu khiển như thế nào đây?

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn lướt qua đầu lĩnh sơn tặc bước vào dâng trà, hôm nay áp dụng
chế độ tố cáo, chính là để cho bọn họ giám sát lẫn nhau, phát hiện người nào
chạy trốn thì được thưởng một trăm lượng bạc, còn trừng phạt đối với kẻ chạy
trốn chính là lột da. Như vậy, sau này không có sơn tặc nào dám chạy.

“Tiểu
Lục tử, đem quần áo của ta cho hắn một bộ, để hắn mặc khiêu vũ cho ta. . . . .
.” Dạ Nguyệt Sắc nhàm chán suy nghĩ, miễn cưỡng nói: “Lấy lòng đi,
bản tiểu thư có phần thưởng, còn không tốt, đào hầm. . . . . .”

“Ta
nhảy, ta nhảy là được a, cô nãi nãi.
. . . . .” Khuôn mặt đầu lĩnh sơn tặc kia khổ sở, bộ dáng bị ép buộc, đặt
trà xuống, nhận lấy y
phục cô gái mà Tiểu Lục đưa tới, y
phục có phần hơi nhỏ, lúc người
nọ đi ra một
bộ dángtức cười.

Thân
thể mập ú thô cứng giãy dụa trước mặt Dạ Nguyệt Sắc một cách tức cười, chẳng
qua cái mông uốn éo quá thô bạo, làm cho quần áo hắn mặc đang căng “Rẹt”
một tiếng, xuất hiện một vết rách lớn.

Đầu
lĩnh sơn tặc kia đang xoay tròn trên không trung, tay lập tức để phía sau che
cái mông, hai cánh tay để ở phía sau đột nhiên dùng sức, khiến cho phần ngực ở
y phục rách toạt. Người nọ vội vàng để một tay che ở trước ngực.

Cảnh
trước mắt, bộ dáng kia thật tức cười. Hơn nữa,
người nọ lại lúng túng, làm ra vẻ bộ dáng của một trinh nữ đang tiết liệt chống
lại, làm Dạ Nguyệt Sắc vui vẻ, “Ha ha ha, thật, thật là, quá buồn cười. .
. . . . Ha ha

“Đi
xuống thay quần áo trước đi. . . . . .” Nguyệt Vô Thương ngồi ở bên cạnh
thấy Dạ Nguyệt Sắc nhìn chằm chằm người ta, khẽ nhíu mày, một thân mập ú, có
cái gì đẹp để nhìn chứ? Phất tay.

Người
nọ như được đại xá, một tay che mông, một tay che ở trước ngực biến mất như một
làn khói.

“Nguyệt
Nguyệt, thật buồn cười. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc một tay ôm bụng, một tay
vỗ bàn, trên mặt cười giống như nở hoa, “Hắn ta tại sao có thể đáng yêu
như vậy?”

Đáng
yêu? ! Nguyệt Vô Thương xem thường, nhìn lướt qua còn nhìn thấy bóng lưng của
đầu lĩnh sơn tặc, tựa hồ thoạt nhìn đáng yêu, Nguyệt Vô Thương ho nhẹ hai
tiếng, mặt nghiêm túc hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Sắc Sắc, nhìn hắn
như thế sẽ bất lợi cho Bảo Bảo khi lớn lên?”

Dạ
Nguyệt Sắc ngưng cười, có chút không rõ nên nhìn Nguyệt Vô Thương, chỗ nào
không có lợi cho Bảo Bảo khi lớn lên?

“Nếu
nói dưỡng thai. . . . . .” Nguyệt Vô Thương híp đôi mắt đẹp, miễn cưỡng
hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Nàng nên nhìn dáng dấp của người đẹp,
tương lai Bảo Bảo mới có thể xinh đẹp, cho nên nàng nên xem ta nhiều hơn mới
phải.”

Dạ
Nguyệt Sắc cảm thấy đỉnh đầu như có con ếch đang kêu, nàng bất quá chỉ là nói
một câu che giấu mình đang nhìn lén hắn bị phát hiện mà thôi, lại cảm thấy
giống như có đá đập vào đầu một cái.

Hai
tròng mắt giảo hoạt đảo lòng vòng lóe ra tia sáng, ánh sắc Dạ Nguyệt Sắc chuyển
động nhìn trên mặt Nguyệt Vô Thương, giọng hết sức tà ác nói: “Nguyệt
Nguyệt có ý muốn nhảy thoát
y cho ta xem?” Dầu gì Sơn
Đại Vương mới vừa nhảy kia cũng được coi là múa thoát y!

Nguyệt
Vô Thương vừa nghe xong, nụ cười trong mắt càng đậm hơn, âm thanh mất hồn càng
thêm mềm mại đến tận xương, “Không bằng trở về phòng, nhảy cho một mình
nàng xem?”

“Không
cần. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc cười giả lả một tiếng, mặt đỏ lên, Tiểu lục
đang đứng ở ngoài cửa đột nhiên đi vào, phá vỡ vẻ lúng túng của Dạ Nguyệt Sắc.

Tiểu
Lục nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang ngồi ở một bên một chút, cuối cùng đem ánh mắt hỏi
thăm dừng ở trên mặt Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương thấy thế, đại khái cũng
biết vì chuyện gì, nhẹ giọng hỏi: “Tới rồi?”

“Đúng
vậy, ngày mai là có thể đến được Thanh Phong sơn. . . . . .” Tiểu Lục
hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: “Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”

“Nếu
đến Thanh Phong Trại, tự nhiên cũng nên nhập gia thì tùy tục. . . . . .”
Đôi mắt Nguyệt Vô Thương mỉm cười, miễn cưỡng nói: “Ngươi nói cho cái vị
Đại đương gia trong trại kia, để cho hắn ngày mai đi làm chút buôn bán lớn. . .
. . .”

“Nhập
gia tùy tục?” Dạ Nguyệt Sắc kích động, đứng lên chạy đến trước mặt Nguyệt

Vô Thương , “Nguyệt Nguyệt, chàng hôm
nay quyết định muốn lên Lương Sơn làm hảo hán có phải không?” Vừa nghĩ tới
dáng vẻ khiêng một đại đao sáng loáng, múa võ dương oai, đặc biệt là giống như
mỹ nhân Nguyệt Nguyệt khi làm sơn tặc như thế, ha ha. . . . . .

Nguyệt
Vô Thương nhìn lên Dạ Nguyệt Sắc đứng trước mặt cười khúc khích, vẻ mặt trước
sau như một đều là cưng chìu và bất đắc dĩ, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói:
“Coi chừng một chút. . . . . .” Đừng cố cười khúc khích, trong bụng
còn có bảo bối.

Ngày
thứ hai, Dạ Nguyệt Sắc chờ mong rất nhanh đi ra . Trong một ngày trời nắng ấm,
đột nhiên tiết trời có chút ấm lại có chút lạnh, khiến những người khác chỉ
muốn núp trong chăn không muốn rời giường.

Dưới
chân núi Thanh Phong, ý Nguyệt Vô Thương sai bảo đầu lĩnh đầu lĩnh sơn tặc ,
sáng sớm ra chờ ở trên quan đạo, trên vai
khiêng một thanh đại đao, một đôi mắt lấp lánh nhìn phía trước, có thể nói mỏi
mắt chờ mong.

Đầu
lĩnh sơn tặc thấy phía trước một mảnh trắng xóa, nơi đó không thấy bộ dáng xe
ngựa, kết quả là thần sắc trở nên uể oải . Đột nhiên truyền đến tiếng
vó ngựa, cùng với một góc xe ngựa xuất hiện, làm cho ánh mắt của hắn nhất thời
sáng lên.

“Các
huynh đệ, tới rồi, tất cả đều lên tinh thần chuẩn bị cho Lão Tử. . . . .
.” Quát to một tiếng, tất cả sơn tặc cũng chuẩn bị sẵn sàng, sẽ chờ xe
ngựa kia dâng tới cửa.

Xe
ngựa nhanh đã chạy đến nơi mở đường, mười
binh lính mặc khôi giáp cỡi ngựa, đầu lĩnh sơn tặc kia vừa trông thấy, hướng về
phía bên cạnh Tiểu Lục nói: “Này, đây chính là xe ngựa quan phủ, ta không
dám đánh cướp. . . . . .”

“Phu
nhân nhà ta nói, đánh cướp của nhà nghèo kêu là không có tiền đồ, chỉ có đánh
cướp quan phủ mới là anh hùng hảo hán. . . . . .” Tiểu Lục lơ đễnh nói lời
Dạ Nguyệt Sắc đã nói ra, “Nàng còn nói, không có tiền đồ cũng đào hố. . .
. . .”

“Lão
tử là anh hùng thật sự!” Vừa nghe thấy một chữ hố, hắn liền liên tưởng đến
nguyên cái da người kia bị lột, lại còn máu chảy đầm đìa khắp người, cả người
rùng mình một cái.

Trong
khi nói chuyện, xe ngựa dừng ở trước mặt bọn họ, đầu lĩnh sơn tặc kia đem đại
đao vung lên, người của xe ngựa có chút trung khí chưa đủ, quát:
“Đường này là ta. . . . . .” Nói đến một nửa đột nhiên chợt nhớ tới
Dạ Nguyệt Sắc nói qua là không có lời mới mẻ mà nói, kết quả là dứt khoát hô:
“Mẹ nó, lão tử muốn đánh cướp, đem tiền giao ra đây!”

Người
ngồi trên lưng ngựa ánh mắt khinh thường nhìn hắn, rút kiếm ra, hướng về thuộc
hạ phía sau lưng nói: “Người đâu, giết bọn hắn. . . . . .”

Sau
lưng mười mấy người rút thanh đao ra, khiến một đám sơn tặc co rụt cổ lại, Bọn
họ bình thường đánh cướp toàn là phụ nữ và trẻ con, chưa từng trải qua loại
trận chiến này, “Chúng ta có nên trốn hay không. . . . . .”

“Chạy
trốn đào hầm chôn. . . . . .” Tiểu Lục vừa nói, rút
đao dẫn đầu xông ra phía trước, kết quả là hai phe nhân mã giao chiến, Tiểu Lục
rất nhanh liền đi tới trước mặt xe ngựa, dùng đại đao đẩy màn xe ra, nhìn thấy
người đang ngồi bên trong, phát hiện không phải là Dạ Thiên, kết quả là đem đao
kề trên cổ hắn, “Đem tiền giao ra đây, đại gia tha cho ngươi một mạng. . .
. . .”

Người
nọ chẳng qua dùng hai ngón tay kẹp lại thanh đao của Tiểu Lục , vừa dùng lực,
đao gãy thành hai mảnh, Tiểu Lục cả
kinh, vội vàng chạy đi, hướng về phía sơn tặc hô: ” Chạy mau. . . . .
.”

Sau
đó trên tay không mang một vết thương, một đám sơn tặc nhất thời chạy trốn mất
dạng.

“Bẩm,
có muốn đuổi theo hay không?” Một người thị vệ dừng ở trước cửa kiệu hỏi.

Người
trong kiệu khẽ suy tư, cảm thấy đây chẳng qua là một đám sơn tặc không có tiền
đồ, kết quả nói: “Chúng ta có Hoàng mệnh trong người, lập tức lên đường. .
. . . .” Phải tìm được hai cô gái mà hoàng thượng nói.

Một
nhóm người trở lại Thanh Phong Trại , từng một người run sợ ở trong lòng, Tiểu
Lục đi chờ đợi Nguyệt Vô Thương tới, nói: “Người tới không phải là. . . .
. .”

Nguyệt
Vô Thương vừa nghe liền biết thân phận Mặc Ly ở trong cung đã bị khám phá. Lần
này tương kế tựu kế, lên Thanh Phong Trại không chỉ có nguyên nhân bởi vì Dạ
Nguyệt Sắc, chủ yếu đến đây còn là phán đoán xem Nguyệt Lưu Ảnh có phát hiện
hắn và Dạ Nguyệt Sắc đã ra khỏi kinh hay không.

Sơn
tặc đi đánh cướp lần này, nếu như trong xe ngựa là Dạ Thiên, đủ để nói rõ hai
vấn đề, một là Nguyệt Lưu Ảnh không có đoán được thân phận Mặc Ly, nghe lời Mặc
Ly nói Dạ tướng gia đã được phái đi Lâm thành đốc chiến, chính là mượn cơ hội
Dạ Tướng không kịp đến Thanh Phong Trại cùng bọn họ.

Xem
ra hôm nay, chỉ có thể
thay đổi sách lược, nếu như chỉ có hắn trở về nhất định sẽ làm Dạ Nguyệt
Sắc hoài nghi, nếu để cho
Sắc Sắc biết đêm nay Tướng gia bị Nguyệt Lưu Ảnh nhốt ở kinh thành, nàng nhất
định sẽ đi về , chẳng qua là dạo này bụng càng lúc càng lớn, ý nghĩa trở về
liền mang một phần nguy hiểm. Cho nên chỉ có thể đi Bắc
Mạc trước, bất kể là vụng trộm cứu hay
là chọn lựa chính sách ngoại giao, chỉ cần hắn và nàng trở về.

“Nguyệt
Nguyệt, tại sao chàng không
gọi ta dậy. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc mơ mơ màng màng đi ra, nhìn sơn tặc ở
bên ngoài nhe răng trợn mắt kêu đau, có người đang băng bó vết thương, Dạ
Nguyệt Sắc cũng biết nàng đã ngủ quên, bọn họ đi đánh cướp đã trở lại.

Nguyệt
Vô Thương thu hồi con mắt sắc bén, đưa tay kéo thân người Dạ Nguyệt Sắc đến bên
cạnh, vừa nói: “Ta thấy nàng ngủ rất ngon!”

“Tiểu
Lục, chuẩn bị một chút, chúng ta đổi đi đường thủy. . . . . .” Nguyệt Vô
Thương hướng về phía Tiểu Lục đang rũ đầu nói, Tiểu Lục dạ một tiếng, liền đi
chuẩn bị.

“Tại
sao đột nhiên phải đi đường thủy?” Dạ Nguyệt Sắc ôm cổ Nguyệt Vô Thương
vừa ngồi ở trên đùi hắn, trên nước không có cái gì nhìn, có cái gì vui để chơi
a! Thân thể người nào đó đang mập ra đã quên bây giờ không phải là lúc chơi đùa
mà là đang chạy trốn!

“Đường
thủy vững vàng. . . . . .” Nguyệt Vô Thương lấy tay nhéo nhẹ chóp mũi Dạ
Nguyệt Sắc một cái, hướng về phía
Dạ Nguyệt Sắc cưng chìu nói: “Giảm bớt lắc lư. . . . . .”

Kết
quả là, Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc không lên xe ngựa, đổi đi đường thủy.


lúc này ở trong hoàng cung Nguyệt quốc, Mặc Ly đột nhiên nhìn thị vệ bao vây,
thầm nghĩ không tốt, không biết Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc đã đi tới
đâu!

Nguyệt
Lưu Ảnh từng bước từng bước đi vào phía Mặc Ly, sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn
Mặc Ly tựa hồ muốn đem hắn xé nát, không chỉ khiến Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô
Thương dễ dàng bỏ ra ngoài kinh thành, hơn nữa còn bị một cái tên ngu ngốc làm
tức giận

“Người đâu, bắt
lại cho ta!” Nguyệt Lưu Ảnh nhìn gương mặt đó, tức giận càng lớn, cứng rắn
dừng bước, phân phó thị vệ sau lưng đem Mặc Ly bắt lại.


Mặc
Ly khinh thường cười một tiếng, thân hình lóe lên, xuyên qua vòng vây của thị
vệ, đi tới bên người Nguyệt Lưu Ảnh, cười hì hì một tiếng, hướng về phía Nguyệt
Lưu Ảnh nói: “Bản công tử cũng chơi với ngươi xong rồi, hẹn gặp lại. . . .
. .” Nói xong trả lại một cái hôn ở trên môi Nguyệt Lưu Ảnh, sau đó thân
ảnh liền dần dần biến mất trong màn đêm.

Nguyệt
Lưu Ảnh đứng tại chỗ kinh ngạc, Bản công tử! Nguyệt Lưu Ảnh hung hăng lau môi,
không nghĩ tới hắn lại là đàn ông! Mà mình lại bị nam nhân đùa giỡn!

“Người
tới, đuổi theo cho ta. . . . . .” Nguyệt Lưu Ảnh gầm lên một tiếng,
“Trẫm muốn đem hắn chặt thành trăm mảnh!”

Thị
vệ trong cung chạy đuổi theo phương hướng Mặc Ly vừa biến mất. . . . . .

Nguyệt
Lưu Ảnh phẫn hận đứng tại chỗ, vốn muốn để cho người giả tin truyền ra Dạ Thiên
đi về phía Lâm thành đốc chiến, bất quá là muốn dẫn dụ Nguyệt Vô Thương cùng Dạ
Nguyệt Sắc đi ra.

Hôm
đó mang Tần Khuynh ra khỏi ám thất xong, sai người mang bức họa của Dạ Nguyệt
Sắc cùng Nguyệt Vô Thương đưa cho cửa thủ vệ thành bắc phân biệt, quả nhiên,
hai người đã bỏ chạy, tự nhiên cảm thấy Dạ
Nguyệt Sắc giả không cần thiết phải giữ lại.

Hơn
nữa, xem ra hôm nay, các loại nghi vấn xen lẫn vào nhau , vốn tưởng rằng Bắc
Mạc tấn công Nguyệt quốc là bởi vì nguyên nhân là mẫu thân của Nguyệt Vô
Thương. Hôm nay nghĩ đến, cũng là hai người đó đã sớm thương lượng với nhau,
thừa dịp Bắc Mạc tấn công Nguyệt quốc, dời đi sự chú ý của hắn, để cho bọn họ
thuận lợi đào thoát.

Nguyệt
Lưu Ảnh nắm chặt quả đấm, hắn đã cho Dạ Nguyệt Sắc cơ hội, nhưng hôm nay cũng
đừng trách hắn ra tay độc ác, “Người đâu, mang Dạ Tướng vào cung !”

**************

Nguyệt
Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc vẫn ngồi thuyền, càng ngày càng đến gần Lâm thành,
tự nhiên cũng biết là lời đồn ở Nguyệt quốc nổi lên bốn phía, nội dung cụ thể
chính là mẹ đẻ Nguyệt Vô Thương là Bắc Mạc công chúa có thai, hòa thân với
Nguyệt quốc, với ý đồ làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất của Nguyệt quốc. Mà lúc
này Bắc Mạc đột nhiên tấn công Nguyệt quốc, chính là quân chủ Bắc Mạc cùng Cẩm
Nguyệt vương gia, Nguyệt Vô Thương trong ứng ngoài hợp, ý đồ cướp giang sơn xã
tắc của Nguyệt quốc.

Trong
lúc nhất thời, lời đồn bay đầy trời, đơn giản là Cẩm Nguyệt Vương, Nguyệt Vô
Thương chính là con riêng của quân chủ Bắc Mạc cùng em gái.

Triều
đình lúc này bắt đầu lùng bắt Cẩm Nguyệt vương gia Nguyệt Vô Thương càng thêm
trắng trợn, vô luận là chết hay sống nếu bắt được Nguyệt Vô Thương thì phần
thưởng là ngàn vạn lượng.

Khắp
các nơi trên cả nước dán đầy bức họa Nguyệt Vô Thương, vô luận là người triều
đình quan viên cao cấp, hoặc là sơn tặc thảo khấu trong giang hồ, khắp nơi đều
tìm kiếm tung tích Nguyệt Vô Thương. Nói trọng thưởng thì phải có dũng phu, có
tiền có thể mua được ma quỷ quả nhiên không sai.

Nguyệt
Vô Thương mang theo Dạ Nguyệt Sắc cùng Tiểu Lục đi đường cải trang, bởi vì bụng
của Dạ Nguyệt Sắc đã năm tháng, bụng càng lớn nên dọc theo đường bước đi cũng
thả chậm, rốt cuộc sau một tháng đã tới Lâm thành.

Khắp
nơi ở Lâm thành bởi vì nguyên nhân đang giao chiến cùng Bắc Mạc, càng thêm đề
phòng nghiêm ngặt, căn bản cách mỗi năm thước đều có binh lính tuần tra. Ngay
từ lúc Lâm thành chờ quân tiếp ứng, đã đợi chờ cách Lâm thành tại sông đào bảo
vệ thành, cách đó không xa trong một ngôi miếu đổ nát.

Nguyệt
Vô Thương đã khôi phục thân nam trang mang theo Dạ Nguyệt Sắc đi vào ngôi miếu
đổ nát, mặc dù đi đường núi bôn ba, không chút nào tẩy đi khí thế phong trần,
ngược lại vẫn phong hoa như cũ, cử chỉ thong dong lạnh nhạt, thần sắc tự nhiên
không lo, tựa hồ một chút cũng bị lời đồn gây đây làm cho khó khăn.

Xem
xét trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, mặc dù có chút mệt mỏi, trên mặt còn có thần sắc
bực tức, trong một tháng qua, bọn họ đi qua chỗ địa phương nào, sóng gió nổi
lên bốn phía, khắp nơi đều đàm luận về Nguyệt Vô Thương là kết quả cấm kỵ của
loạn luân, trên mặt Dạ Nguyệt Sắc có vẻ tức giận.

“Chủ
nhân. . . . . .” Trong miếu đổ nát, người của Nguyệt Vô Thương cùng Dạ
Nguyệt Sắc xuất hiện ở trước cửa, rối rít quỳ xuống, cúi đầu đập từng cái một,
không dám nhìn lên phong hoa trên người Nguyệt Vô Thương, tựa hồ ngôi miếu đổ
nát cũng không làm mờ được ánh sáng rạng rỡ.

“Thuyền
đậu ở gần Lâm thành đã chuẩn bị tốt lắm, xin chủ nhân cùng phu nhân di
giá!” tên cầm đầu đóng ở Lâm thành, quản sự ngân hàng thiên hạ tư nhân
hướng về phía Nguyệt Vô Thương kính cẩn nói, “Chờ thuyền xong, đến lúc đó
lại truyền tin tức nói quân đội Bắc Mạc đánh tập kích Lâm thành, như thế trong
lúc hỗn loạn hoành độ sông đào bảo vệ thành!”

Nguyệt
Vô Thương vừa nghe xong, khẽ cau mày, liếc mắt nhìn bụng Dạ Nguyệt Sắc đang nhô
lên, trong bụng khẽ suy tư, hướng về phía người kia nói: “Nói quân đội Bắc
Mạc tập trung binh lực, tối nay tập kích Lâm thành, Đả Thảo Kinh Xà, trở về
đường cũ. . . . . . Liên tục bảy ngày ở cùng 1 thời điểm, không ngừng nghỉ. . .
. .

Người
nọ tuy có nghi ngờ, nhưng cũng dám không nhiều lời, lĩnh mệnh đi.

Nguyệt
Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc buổi tối liền tiến vào ngôi nhà nông bên cạnh miếu
đổ nát. Phòng ốc cũ rách, tựa hồ cũng có thể nghe tiếng gió lạnh gào thét bên
ngoài, ván giường thô ráp, tựa hồ vừa động cũng có thể phát ra tiếng kẽo kẹt.

Nguyệt
Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc ôm nhau nằm ở trên giường, đêm đen có chút yên
tĩnh, Dạ Nguyệt Sắc không ngủ được, xoay người đối mặt với Nguyệt Vô Thương,
nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt Nguyệt,chàng ngủ
chưa?”

Nguyệt
Vô Thương đem một nửa chăn đệm che phía dưới Dạ Nguyệt Sắc, đưa tay thận trọng
ôm người trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Chưa. . . . . .”

“Vậy
chúng ta trò chuyện!” Dạ Nguyệt Sắc tựa đầu vào cổ Nguyệt Vô Thương cọ
xát, muốn đến gần một chút, nhưng bụng tròn làm gì để giữa hai người có khe hở,
Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩ đem mặt hướng đến gần cổ Nguyệt Vô Thương, vừa nói
thầm : “Nguyệt Nguyệt, chàng không
tức giận sao? Chúng ta nên bánh ít đi bánh quy lại, ăn miếng trả miếng, khiến
Nguyệt Lưu Ảnh đẹp mắt mới phải, nói là hắn soán vị đi!”

Nguyệt
Vô Thương đương nhiên hiểu Dạ Nguyệt Sắc đang nói tới chuyện gì, đột nhiên đôi
mắt mở ra, trong bóng tối đều có thể nhìn thấy như có
ánh sao lấp lánh bên trong. Vốn dĩ là nghĩ tới Thái hậu đã chết rồi, hắn cũng
không muốn chấp nhất với thù giết mẹ, không nghĩ tới Nguyệt Lưu Ảnh không để
cho mẫu thân hắn chết cũng không thể yên ổn, tội danh trên lưng như vậy, hắn có
thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

“Ta
không tức giận. . . . . .” Nguyệt Vô Thương chậm rãi vận công nội lực, đem
nhiệt độ trong ngực lên cao tới mức thích hợp, vừa hướng Dạ Nguyệt Sắc nói:
“Những chuyện này nàng đừng suy nghĩ nhiều, gần đây nàng cũng không có
nghỉ ngơi tốt, ngủ sớm một chút thôi. . . . . .”

Khẽ
cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, hắn thật không có tức giận, chẳng qua
là đối với thủ đoạn hèn hạ và thấp kém hôm nay của Nguyệt Lưu Ảnh, hận không
chút không nghiến răng, lúc đầu định không tranh đoạt, nhưng hôm nay dù bất cứ
giá nào cũng phải đòi lại cho mẹ hắn một công đạo.

Dạ
Nguyệt Sắc hướng bụng mềm mại của Nguyệt Vô Thương đụng đụng, đường dài mệt
mỏi, câu được câu không cùng Nguyệt Vô Thương
vừa nói thế nào truyền bá lời đồn đãi sửa trị Nguyệt Lưu Ảnh, chỉ chốc lát liền
ngủ thiếp đi.

Nguyệt
Vô Thương cưng chìu hôn một cái ở đỉnh đầu
Dạ Nguyệt Sắc đỉnh, thì ra là nàng
cũng là một người cực kỳ bao che.

Lúc
này ở thành tường Lâm thành, một người đứng chắp tay, cả người hết sức cứng
ngắc làm cho người ta có một cỗ cảm giác lạnh rùng mình, một đôi phượng mâu đen
sâu vô cùng, làm cho người ta không nhìn ra tâm tình , chẳng qua là chờ quân
đội Bắc Mạc công thành ở dưới. Hôm nay bốn phía nổi lên lời đồn đãi, quân đội
Bắc Mạc vốn là vô cớ khởi binh, lúc này càng thêm làm cho lòng người trong
thiên hạ lên án

Nguyệt
Lưu Ảnh đi tới thành lâu, hôm nay hắn bí mật đi tới Lâm thành, chính là muốn
xem Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc có chạy đằng trời, muốn đến xem Bắc Mạc
như thế nào qua Lâm thành , hơn nữa mùa đông năm nay cơ hồ gần đã qua, băng
tuyết cũng đang tan rã, thủy lực bão trên sông đào cũng thật lớn, muốn qua được
cũng nhất định khó khăn.

Dạ
Thiên bí mật bị giam ở kinh thành, cách này dùng để kiềm chế thế lực Vân thị,
nếu như Dạ Thiên có hành động kì lạ, như vậy tên ám vệ hắn phái ở bên cạnh Dạ
Thiên nhất định sẽ tru diệt Dạ Tướng trước
tiên.

Nguyệt
Lưu Ảnh không chút để ý nhìn quân đội Bắc Mạc tập trung binh lực tập kích Lâm
thành, thế trận thật lớn, quả thật làm cho quân Nguyệt quốc trở tay ứng phó
không kịp, hai quân giao chiến, một trận tiếng trống vang như muốn xông pha lên
đến tận trời. Lính trên cổng thành bắn tên che chở, để cho một đội binh lính ra
khỏi thành đối chiến, khí thế đánh nhau hừng hực càng cao lên, cơ hồ là sắp đến
giai đoạn gay cấn, tướng quân Bắc Mạc ra
lệnh một tiếng, “Thu binh!”

Sau

đó trên mặt quân đội Nguyệt quốc có vẻ kinh ngạc, cả đội nhanh chóng rút lui,
tốc độ quả thật so tiến công Lâm thành còn có phần nhanh hơn.

Binh
lính Nguyệt quốc giết từng người thấy đỏ cả con mắt rồi, đột nhiên thấy địch
nhân chạy trốn, đều tức há miệng mắng to!

Nguyệt
Lưu Ảnh vẫn đứng ở trên cổng thành để xem cuộc chiến, thấy binh sĩ Bắc Mạc đột
nhiên chạy, cũng không để ở trong lòng, phân phó người cẩn thận điều tra mấy
người gần đây ra vào Lâm thành, sau đó liền xuống thành lâu.

Liên
tiếp ba ngày, quân đội Bắc Mạc tập kích Lâm thành, đều là đang giao chiến một
nửa, tự động rút lui, khiến cho binh
lính Nguyệt quốc mắng cha chửi má nó, đùng một cái mấy ngày nay nửa đêm đang say
sưa mộng, đột nhiên quân đội Bắc Mạc đột kích, vội vã ra thành nghênh chiến,
liên tiếp ba ngày, quân đội Bắc Mạc quân đội vẫn là như vậy tới, vội vã tới
cũng vội vã đi.

Kết
quả là ngày thứ tư, ngày Thứ năm, ngày thứ sáu, binh sĩ Nguyệt quốc cũng mệt mỏi
không chịu nổi, vô tâm ứng phó, cộng thêm mấy ngày gần đây nhiệt độ chợt giảm
xuống, gió lạnh gào thét, binh sĩ Nguyệt quốc càng thêm lười biếng.

Hơn
nữa quan trọng nhất là ngày thứ bảy, một lời đồn về đại nghịch bất đạo nổi lên,
từ kinh thành Nguyệt quốc thẳng đến biên cảnh Lâm thành, nội dung chính là:
Nguyệt Lưu Ảnh cùng với nam nhân hiện đang là hoàng đế Tây Tử bí mật mưu đồ cấu
kết, dùng một loại cổ được có tên là”Mộc Ngẫu cổ”, đem Chiêu Đức đế
khống chế, dùng để bức bách Chiêu Đức đế nhường ngôi.

Một
phương thức phá hủy lời đồn không phải là giải thích rõ ràng, cũng không phải
là mặc kệ nó, mà là dùng một loại lời đồn có lực ảnh hưởng hơn đem bao trùm
lại.

Tin
tức Nguyệt Lưu Ảnh soán vị dĩ nhiên là do Nguyệt Vô Thương sai người ta nói ra
ngoài, hơn nữa, đêm trừ tịch hôm đó, lúc hoàng đế nhường ngôi vị, thần sắc
Chiêu Đức đế, hình dung theo lời đồn đãi cũng phải trông rất sống động, đó cũng
là triệu chứng trúng”Mộc Ngẫu cổ”.

Còn
có người tin lời đồn truyền ra, hôm nay được gọi là tĩnh dưỡng kì thực chính là
Chiêu Đức đế bị tạm giam có thể tùy thời tỉnh lại, Nguyệt Lưu Ảnh chính là
nghịch tặc to gan không ngờ dám soán vị. Hôm nay quân đội đóng Lâm thành từng
người một lộ vẻ mặt hoài nghi, hôm nay theo lời Nguyệt Lưu Ảnh nói cùng Bắc Mạc
giao chiến, nếu như Chiêu đức đế tỉnh lại, đó chính là trợ ngược vi Trụ phá hư
quan hệ hòa bình hai nước.

Mặc
dù có phái Khâm sai tới đốc chiến, đối với việc giải thích lần này, nhưng bên
trong Lâm thành, quan dân vẫn là mang theo tâm tình hoài nghi như vậy tới ngày
thứ bảy quân đội Bắc Mạc tập kích Lâm thành.

Quân
đội Nguyệt quốc có chút sợ khi ném chuột vỡ bình, rồi hướng Bắc Mạc loại làm
cho người ta chết không thoải mái, phương châm tác chiến hết sức kì lạ. Kết quả
là ngày thứ bảy, quân đội Bắc Mạc đánh Lâm thành, tất cả binh lính Nguyệt quốc
nghe được tiếng ồn bên ngoài thành lâu vẫn
như cũ không có chút phản ứng nào, vẫn như cũ đắp chăn nằm nghỉ. Ngay cả thị vệ
tuần tra cũng có chút không để
ý, lơ lỏng ở cương vị công tác.

Tối
nay tựa hồ là một ngày mùa đông lạnh nhất năm nay, bão tuyết đang bay, tựa hồ
càng rơi xuống có khuynh hướng càng lớn.


lúc này ở cửa thành Lâm thành, tiếng ồn của trống vang lên, tiếng quân đội
Bắc Mạc hét lên, vậy mà quân đội Nguyệt quốc trừ mấy thị vệ thủ thành đang ngủ
gật trên cổng thành, cũng không có người ứng chiến.

Cùng
lúc đó, ở cửa khẩu Kinh Giao, Nguyệt Vô Thương khoác một cái áo choàng trắng
thật to, đem cả người Dạ Nguyệt Sắc cũng khép tại ở trong áo choàng, ở trong
đêm tối đen đặc biệt làm bắt mắt.

“Chủ
nhân, hôm nay chính là thời cơ qua sông tốt nhất. . . . . .” Tiểu Lục nghe
trống trận truyền tới từ cách đó không xa, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói:
“Nếu không, chờ một lát nữa bị hắn biết được ý đồ của chúng ta, như vậy sẽ
không kịp

Nguyệt
Vô Thương nhìn một vòng mặt hồ đang nước chảy xiết, những bông tuyết trắng
thong thả bay xuống trên mặt
sông, mà nước sông tựa hồ cũng có khuynh hướng chảy chậm lại, miệng không vội
nói với Tiểu Lục: “Không vội, đợi thêm một trận nữa. . . . . .”

Gió
lạnh gào thét, tuyết trắng khuynh đảo, chỉ chốc lát trên đất liền có tảng tuyết
lớn đọng lại, đôi mắt Tiểu Lục nhìn chằm chằm mở lớn như chuông đồng, chỉ thấy
trên mặt sông, nước chảy tựa hồ ngừng lại, một tầng trắng mỏng từ xa đến
gần, lan tràn đến hướng bọn
họ.

Nhìn
kỹ, là mặt sông chợt kết băng, Tiểu Lục ngạc nhiên nhìn mặt sông, nói chuyện
cũng cà lăm, “Mặt sông đang, kết, kết băng. . . . . .”

Dạ
Nguyệt Sắc núp ở trước ngực Nguyệt Vô Thương để tránh tuyết vừa nghe thấy, ở
trong ngực Nguyệt Vô Thương cựa quậy, nhẹ giọng hét lên: “Ta muốn nhìn, ta
muốn nhìn. . . . . .”

Nguyệt
Vô Thương đem người đang cựa quậy trong ngực ôm lên, mắt nhìn mặt sông, thấy
mặt sông đã kết thành một tầng băng thật dầy, khóe môi cong lên, ôm lấy Dạ
Nguyệt Sắc phi thân lên mặt băng, cả người lướt đi.

Tiểu
Lục nhìn Nguyệt Vô Thương ở trên mặt sông dần dần bay xa, không khỏi trong lòng
thán phục, tốc độ như vậy tự nhiên so với nước trong sông chảy xiết vẫn
bay đi, chẳng qua là gia chủ hắn thật là người thần kỳ, ngay cả chuyện bảy ngày
sau nước sông kết băng cũng có thể tính đúng.

“Ê.
. . . . . Chờ ta một chút. . . . . .” Một bóng người đột nhiên từ xa biến
vọt nhanh qua, một thân đỏ rực, người nọ không
ai xa lạ chính là Mặc Ly.

Dưới
cổng Lâm thành, Hướng Nhai thấy Kinh
Giao sáng lên một màu pháo hoa tím
nhạt , đột nhiên vung kiếm chỉ huy vào lâu
thành Lâm thành, “Công thành!”

Trong
lúc nhất thời chia ra ba đường,tấn công vào cửa thành,
một đường dùngsung bắn đá tiêu diệt thủ
vệ thành lâu , một đường bắt thang
leo lên thành, nhận thấyquân
đội Nguyệt quốc không có chút chuẩn
bị nào, nên
không lâu sau, cửa Lâm
thànhđược mở ra, quân
đội Bắc Mạc đánh vào Lâm thành.

Lúc
này thần sắc Nguyệt
Lưu Ảnh nổi cơn thịnh nộ cuồn cuộn, nhìn
tên thủ thành Lâm thành đang quỳ gối trước mặt báo cáo,
một cước đem người nọ gạt ngã, “Một đám phế vật!”

Trong
mắt Nguyệt Lưu Ảnh lóe ra tia tức giận, mấy ngày nay hắn vì chuyện lời đồn
hao hết tâm lực muốn sứt trán bể đầu, vừa đề phòng trong triều xảy ra biến đổi
lớn, vừa đề phòng Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc thoát ra
khỏi Lâm thành, màđám
phế vật này lại đang trong thời kỳ giao
chiến, lại bình
yên ngủ ngon.

“Rút
lui khỏi Lâm thành trước,
lui vềgiữ ven sông huyện!” Nguyệt
Lưu Ảnh trầm giọng phân phó một tiếng, lúc này quân đội Bắc Mạc không có ở đây,
lùi bước về phía sau, như vậy cũng đồng nghĩa với việc Nguyệt Vô Thương cùng Dạ
Nguyệt Sắc đã ra khỏi Lâm thành, nghĩ đến đây, tức giận trong lòng Nguyệt Lưu
Ảnh càng thêm lửa nóng như muốn đốt phổi gan thận ngàn lần, lúc này lại không
có chỗ phát tiết.

“Cấp
báo. . . . . .” Bên ngoài đột nhiên có một binh sĩ phong trần mệt mỏi xông
tới, té bổ nhào ở trước mặt Nguyệt Lưu Ảnh, thở không ra hơi nói: “Bẩm báo
hoàng thượng, kinh, kinh thành. . . . . .”

Vốn
đang tức giận không có chỗ phát, Nguyệt Lưu Ảnh một cước đá người nọ té xuống,
tức giận nói: “Chuyện gì!”

“Trong
kinh, trong kinh đại biến. . . . . .” Người nọ đi đến trước mặt Nguyệt Lưu
Ảnh, “Hoàng thượng, Thái thượng hoàng đột
nhiên tỉnh, nói, nói ngài cố ý
muốn giết cha soán vị, dùng Mộc Ngẫu cổ đem ông
ấykhống chế, cướp ngôi vị hoàng đế, đạinghịch bất đạo,
hôm nay đã phái người tới lùng bắt ngài quy án!”

“Cái
gì?” Nguyệt Lưu Ảnh kinh hãi, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, trong
lòng không chịu nổi sau đó bắt đầu hối hận về lòng dạ đàn bà của mình, không
diệt cỏ tận gốc, quả nhiên nhất định sẽ gây họa sát thân mà! Lúc ấy nhất thời
không đành lòng giết Chiêu Đức đế, hôm nay đã trở thành họa lớn!

Tướng
quân thủ Lâm thành kia
vừa mới bị Nguyệt Lưu Ảnh đá một cước ngã xuống,vừa nghe xong,
trong mắt tinh quang chợt lóe, hôm nay Lâm thành bị thất
thủ, hoàng thượng nhất định sẽ trách tội, nếu như có thểdùng. . . . . . Nghĩ
đến nơi này, người nọ đột nhiên rút kiếm vọt tới trước mặt Nguyệt Lưu Ảnh,
“Loạn thần tặc tử, còn không đưa tay chịu trói!”

Tròng
mắt Nguyệt Lưu Ảnh nhuộm đen mang vẻ giận dữ, xoay người tránh thoát công kích
của tướng quân kia, phá cửa sổ mà chạy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.