Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 84: Nguyệt Nguyệt mặc nữ trang


Đọc truyện Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường! – Chương 84: Nguyệt Nguyệt mặc nữ trang

Liên
tiếp ba ngày nay, các con đường chính ra vào kinh thành ra đều bị binh lính
canh giữ nghiêm ngặt, triều đình tuyên bố gian tế Bắc Mạc lẻn vào kinh
thành, thị vệ tuần tra trong thành được lệnh không được
cản trở mọi
hình thức tìm kiếm. Hơn nữa, Cẩm Nguyệt Vương
phủ cho tới biệt viện Vương Phủ, thậm chí là Dạ Tướng
phủ cũngcó trọng binh canh giữ ,
nói ra cho oai: là bảo vệ an toàn cho Vương
gia cùng Dạ tướng
gia

Vậy
mà hai cái người ở trong
cuộc, Nguyệt Vô Thương không hề đối với việcnày
làm ra bất kỳ phản ứng nào, mà Dạ tướng gia còn lại là cáo ốm ở nhà nghỉ ngơi,
không thèm tiếp
khách.


thực là nếu nói đến tìm tòi gian tế, Nguyệt Vô Thương sau khi trúng độc liền
không biết tung tích .

Khắp
nơi đều là quan phủ binh sĩ, liên tiếp ba ngày nay xông vào nhà dân, mượn cơ
hội vơ vét không ít mồ hôi nước mắt nhân dân, trong lúc nhất thời dân chúng
giận mà không dám nói. Bởi vì Bắc Mạc gian tế vừa nói, lòng người bàng hoàng,
bão tuyết tung hoành trong kinh thành, trong lúc nhất thời dân chúng có chút
lầm than.

Cho
đến buổi sáng ngày thứ ba, biên giới Nguyệt quốc ở Lâm thành truyền đến Bắc Mạc
đại quân đánh bất ngờ, thị vệ tại kinh thành mới triệt để bỏ hơn phân nửa tụ
tập lại, rối rít chạy tới Lâm thành chống đỡ quân đội Bắc Mạc. Vì vậy dân chúng
ở kinh thành hoan hô, cũng không sợ khuya khoắt quan binh đột nhiên xông vào
tuần tra.

Chẳng
qua, coi như thị vệ chỉ đi một nửa, nhưng là ở các cửa lớn của kinh thành vẫn
có người canh giữ như cũ, ra vào cửa thành đều phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc.

Ba
ngày sau, quan binh tuần tra ít đi, không khí tựa hồ cũng mát mẻ không ít. Một
ngày rực rỡ, cửa bắc kinh thành, trong đội ngũ xếp hàng đi ra thành, hai cô gái
mặt mũi mỹ lệ, một người khá cao, một người xinh xắn lanh lợi.


gái thân hình khá cao , khuôn mặt trắng nõn, mặt mày như vẽ, một đôi biếng nhác
mê người, đôi mắt hoa đào, tựa hồ có bản lĩnh Câu Hồn Đoạt Phách, làm cho người
ta không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Một thân áo trắng như tuyết, chẳng qua
thật đơn giản, liêu nhân phong tư liền thoải mái triển lộ không bỏ sót.

Trên
tay dắt một cô gái nhỏ, cô gái có một đôi mắt sáng long lanh, tròng mắt linh
động vạn phần, ánh mắt lóe lên tươi đẹp nhìn chằm chằm người bên cạnh, chỉ kém
không có chảy ra nước miếng.

Đang
ở thời điểm tới phiên họ kiểm tra ra khỏi thành, sau lưng đột nhiên phát lên
tiếng khóc lớn cùng với giấy tiền vàng mã từ trên trời bay xuống, đột nhiên từ
phía sau vọt qua mấy người, chạy đến thống lĩnh thị vệ thủ thành trước mặt,
khóc thút thít nói: “Quan gia, lão gia nhà ta được bệnh sởi mà chết, hiện
tại đang gấp rút chạy ra ngoài thành nhập liệm, van ngài xin thương xót cho
chúng ta đi trước!”

Vừa
nghe bệnh sởi, hàng người đang đứng tự động nhường từng bước từng bước, cũng
không dám đến gần bộ quan tài kia. Hai nữ tử cũng đi đến bên cạnh, nhìn thị vệ
thủ thành cùng nhà kia đang đợi được chu toàn.

“Bệnh
sởi?” Thống lĩnh thị vệ hồ nghi nhìn lướt qua quan tài, bên cạnh là người
nhà của người chết, thái độ ông thà tin rằng có còn hơn là không, tự nhiên
không dám mở chốt nghiệm chứng, phân phó thủ hạ: “Mau đem người nhà của
người chết kiểm tra một lần, cho đi. . . . . .”

Thủ
hạ thị vệ vội vàng kiểm tra, không có khác thường liền cho đi, đội ngũ người
nhà của người chết vội vàng nâng lên quan tài, ném xuống giấy tiền vàng mả rồi
bước ra khỏi cửa thành.

Sau
đó liền bắt đầu kiểm tra hai cô gái diện mạo tuyệt sắc, một người có dáng dấp
rất là bỉ ổi, hướng về phía thủ lĩnh thị vệ nói: “Lão Đại, cái này có muốn
soát người?”

Thống
lĩnh đem đôi mắt dừng ở hai cô gái tuyệt sắc, nhìn hai người đeo mặc cũng không
phải là vật phàm tục, tuyệt không phải người nữ nhi bình thường, nói vậy tức là
bọn họ không chọc nổi hai người kia, thống lĩnh thị vệ tát trên đầu thị vệ đang
nói chuyện một cái: “Khốn kiếp, để cho ngươi làm việc, trong đầu heo ngươi
đang nghĩ gì! Không có gì khác thường liền cho đi!”

Vừa
nói thế xong, thân hình cô gái khá cao có chút âm trầm, con mắt đẹp khẽ nhắm,
cô gái vóc người linh lung che miệng, thái độ co quắp, bộ dáng buồn cười lại
không dám cười.

Thị
vệ bị đánh lại bị mắng, ủy khuất nhìn thiên nga đến bên tay lại bay trước mặt,
lớn tiếng hét lên: “Được rồi, được rồi, ra khỏi thành đi, người tiếp theo.
. . . . .”

Hai
người nắm tay đi ra cửa thành, vừa mới đi được hai bước, sau lưng đột nhiên
phát lên một âm thanh nữ bén nhọn, “Đứng lại, quân gia họ rất khả nghi. .
. . . .”

Bước
chân hai người dừng lại, thân thể cứng đờ, sắc mặt cả hai đều thay đổi.

Đúng
vào lúc này, đội ngũ tang lễ vừa mới ra khỏi thành, chẳng qua là cách bọn họ
mấy bước xa, một chiêu Dạ Minh Châu mang theo tiếng gió lớn, đánh dọc theo lên
vào quan tài, quan tài lập tức mất đi thăng bằng, “Oanh” một
tiếng gảy lìa, rơi xuống trên đất.

Sự
chú ý của mọi người toàn bộ tập trung ở đội ngũ tang lễ, hai người thừa cơ hội
này nhanh chóng dời xoay người đi, biến mất ở ánh mắt mọi người .

Thống
lĩnh thị vệ kia, nhìn quan tài rơi xuống đất, quan tài nắp bị chấn động mở ra
chút, thần sắc hồ nghi tràn đầy trên mặt, nghĩ đến mật lệnh phía trên, gian tế
Bắc Mạc trúng độc, Cẩm Nguyệt vương gia đào vong ra khỏi Nguyệt quốc, trúng
độc? ! Quan tài, càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm nghi ngờ, thủ lĩnh thị vệ
vung tay lên, hướng về thủ hạ phía sau lưng nói: “Đem quan tài mở ra kiểm
tra. . . . . .”

Tất
cả thị vệ thủ thành nghĩ tới đội ngũ chịu tang, vội vàng xông tới, gần như lực
chú ý của tất cả mọi người cũng tập trung ở quan tài vào thời điểm này, giọng
nữ âm thanh vừa mới kêu to, đột nhiên xông ra kéo vạt áo thống lĩnh, lo lắng

nói: “Quân gia, khả nghi không phải là cái quan tài này, là hai nữ tử kia.
. . . . .”

Vừa
nói một ngón tay hướng hai cô gái tuyệt sắc vừa mới đứng, chẳng qua là nơi đó
không còn người, cô gái mang theo mũ sa lo lắng hô: “Họ ra khỏi thành,
khẳng định là rất khả nghi. . . . . .”

Thống
lĩnh thị vệ kia híp mắt nhìn lên cô gái mang cái khăn che trước mặt, trầm giọng
nói: “Ta xem có thể là ngươi đi, ban ngày mang theo mũ sa. . . . . .”

Nói
xong vung tay lên, mũ sa của cô gái trên đầu không cánh mà bay, vết thương chằn
chịt trên mặt bị bại lộ trước mặt mọi người, trên mặt đã không có còn da thịt
hoàn hảo, Ba Đao nhìn cô gái không ra bộ dáng, chẳng qua là ánh mắt độc ác rất
quen thuộc, rõ ràng chính là Tần Khuynh.

“Cái
mũ của ta. . . . . .” Tần Khuynh đôi tay che mặt, vừa tìm khắp nơi cái mũ
sa vừa rơi xuống, thấy mũ sa rơi xuống chân một người , Tần Khuynh mừng rỡ đi
tới mũ sa, chỉ là một tay vừa mới cầm lấy, cái mũ bị người đạp lại, sĩ quan kia
hung hãn nói: “Ăn mặc quái dị, làm trở ngại công vụ, người đâu, tới bắt
lại. . . . . .”

Thị
vệ bên cạnh đem cánh tay Tần Khuynh bẻ ngoặt, kéo nàng đi, mãi cho đến rất xa
nơi, còn có thể nghe được tiếng thét chói tai: “Cái mũ của ta, cái mũ của
ta . . . . . .” .

Bởi
vì vội bắt đội ngũ chịu tang hết sức có thể, toàn bộ bị đưa vào đại lao.


lúc này, từ kinh thành đến phương hướng Bắc Mạc, một chiếc xe ngựa hào hoa
nghênh ngang trên đường, bên trong xe ngựa, đang ngồi chính là hai cô gái có
dung mạo tuyệt sắc kia.

“Nguyệt
Nguyệt, ta đã nói phương pháp của ta được mà. . . . . .” Thân hình cô gái
nhỏ nhắn, chính là Dạ Nguyệt Sắc, đôi mắt lóe lên tia sáng thông minh trong
nhìn một thân nữ trang giống Nguyệt Vô Thương, tiếp tục nói: “Chúng ta cứ
nghênh ngang ra ngoài như vậy, bảo đảm sẽ không ai hoài nghi ta. . . . .
.”

Một
tia chế nhạo ở đôi mắt quét nhìn trên người Nguyệt Vô Thương, ngay sau đó che
miệng cười ha hả, “Bất quá, Nguyệt Nguyệt mặc nữ trang thật đúng là đẹp
mắt. . . . . .”

Nguyệt
Vô Thương nhìn áo trên người mình, cùng với đỉnh búi tóc trên đầu, mặc dù trong
lòng đối với người xuất ra chủ ý cùi bắp vạn phần khinh thường, nhưng nếu
Nguyệt Lưu Ảnh muốn đuổi bắt hắn, giả trang thành nữ không hẳn là một phương
pháp tốt. Hơn nữa vô cùng phiêu lưu, trang phục và đạo cụ cùng với xe ngựa hào
hoa, cũng đương nhiên không làm quan binh hoài nghi, bởi vì cái gọi là nguy
hiểm nhất chính là an toàn nhất. Chiêu này cũng không phải tệ lắm.

Điều
duy nhất làm hắn cảm thấy bất mãn chính là thân nữ trang, trang phục và đạo cụ,
nhưng là trên mặt lại không chút nào lộ vẻ gì, thần sắc tự nhiên, tựa trên vách
xe ngựa, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc, lông mày ngọn núi nhướng lên, khóe miệng
nhếch lên, đôi mắt hoa đào phong tình của Nguyệt Vô Thương mị thái lưu chuyển
ra ngoài , trong miệng miễn cưỡng nói: “Người ta biết rất đẹp mắt, nương
tử không cần khích lệ ta như thế. . . . . .”

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn yêu nghiệt ngồi đối diện, quả nhiên là không cảm thấy ngượng
ngùng chút nào! Chỉ bất quá cũng đã là người của nàng, nàng rất tự hào! Dạ
Nguyệt Sắc ở trong lòng tự an ủi mình.

“Cánh
tay bị thương sao rồi?” Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói,
tromg khi nói chuyện xách hòm thuốc ở trong xe ngựa qua, động tác rất là thuần
thục, lấy ra thuốc trừ độc, rượu cồn, cùng với băng gạc, Kim Sang Dược và một
loạt đồ dùng, đặt ở trên bàn nhỏ, sau đó nhìn về phía Nguyệt Vô Thương thì
thầm: “Mau vươn tay ra , ta đổi thuốc cho ngươi. . . . . .”

Nguyệt
Vô Thương sắc mặt nhu hòa, đưa tay đến trước người Dạ Nguyệt Sắc, mang nụ cười
trên mặt nhìn Dạ Nguyệt Sắc đem băng ở cổ tay hắn mở ra, thấy chân mày Dạ
Nguyệt Sắc chau lại một chỗ, bởi vì vừa mới ném ra trân châu cắt đứt quan tài
mà dùng quá lực làm vỡ miệng vết thương, trong miệng lại bắt đầu lẩm bẩm:
“Lại bị vỡ, sao lại không cẩn thận như vậy. . . . . .”


chút ngữ khí trách cứ, vậy mà động tác trên tay không ngừng, nàng dùng lấy miên
hoa tự chế, xưng là bông băng gì đó, thấm rượu, nhẹ nhàng bôi ở chỗ nứt trên
vết thương, vừa nhẹ nhàng thổi. Mang theo gió lạnh lẽo thổi trên vết thương,
nội tâm Nguyệt Vô Thương nóng bỏng, cảm giác như thế rất tốt!

“Mùa
đông nhiệt độ hơi thấp, vết thương không dễ khép lại, chỗ nứt ra khẳng định
không tốt lên được. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc thoa xong rượu cồn, sau đem
Kim Sang Dược vẩy đều đều trên vết thương, sau đó dùng băng gạc gói kỹ, vừa
băng bó vừa nói lảm nhảm : “Không thể làm quá gấp , nếu không thì không
thể thông gió, dễ mắc phải bệnh phong đòn gánh. . . . . .

Nguyệt
Vô Thương nghe Dạ Nguyệt Sắc nói lời kỳ quái, nghe không biến sắc, cũng không
nói chuyện, đôi mắt nhu hòa như dòng nước chảy, chờ Dạ Nguyệt Sắc đem mấy thứ
cất xong, sau đó ngước mắt, vừa vặn đụng vào một ánh mắt nhu tình như hồ sâu.
Ánh mắt ôn nhu như vậy, mặc dù thỉnh thoảng hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng,
nàng vẫn là, không có sức miễn dịch như cũ, thần sắc trong nháy mắt trở nên
thẹn thùng, ngượng ngùng nói: “Vì sao nhìn ta như vậy?”

“Ta
phát hiện. . . . . .” Nguyệt Vô Thương đem thân thể nghiêng qua cái bàn
nhỏ đặt giữa hai người, đem gương mặt tiến tới gần Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc
thấy khuôn mặt hắn đột nhiên tiếp cận, đầu phản xạ có điều kiện ngửa về phía
sau, vừa nói: “Phát hiện cái gì?”

Coi
như là phát hiện thế giới thứ chín, Đại Kỳ Tích cũng không thể nhìn nàng như
vậy a, nàng cũng không phải là quốc bảo!

“Ta
phát hiện nương tử càng lúc càng giống hiền thê lương mẫu. . . . . .”
Nguyệt Vô Thương đưa tay tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc nghịch ngợm, rồi sau đó ngón
tay thon dài nhân cơ hội ở trên mặt Dạ Nguyệt Sắc phất qua, chỉ thấy dưới ngón
tay bởi vì mang thai, mặt mượt mà không ít, nhất thời trở nên phấn hồng, cảm
giác cực tốt!

“Có
một người, xinh đẹp vạn phần, có một người, khéo léo đáng yêu, ” hô hấp ấm
áp phun trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, làm cho mặt của nàng càng phát đỏ ửng, chẳng
qua là thanh âm Nguyệt Vô Thương vẫn không ngừng”Người ấy vu quy, đã lập
gia đình. . . . . .”

“Nguyệt
Nguyệt. . . . . . Ngươi, ngươi khích lệ ta như vậy, ta ngượng ngùng. . . . .
.” Tự nhận là da mặt dày có thể so với thành tường nào đó, người nào
đó hết sức không có cốt khí bại dưới da mặt càng dày của Nguyệt Vô Thương, nín

nửa ngày trời sau, thốt lên một câu ngượng ngùng , cũng có thể nói trước không
có người, sau cũng không có người.

“Ha
ha. . . . . .” Nguyệt Vô Thương nhẹ giọng cười, đem mặt đến gần, nhẹ nhàng
hôn lên gò má phấn hồng của Dạ Nguyệt Sắc , sau đó đem thân thể rút về, ngồi
vào chỗ ngồi, cười nói: “Đừng ngượng ngùng, đó là sự thật. . . . . .”

Xe
ngựa đi một đường không chậm không nhanh, trên xe ngựa nệm lót chăn bông thật
dày, chỗ ngồi rộng rãi, lúc mệt mỏi có thể nằm xuống nghỉ ngơi, dọc theo đường
đi Dạ Nguyệt Sắc cũng không phải cảm thấy mệt nhọc khó chịu.

Dạ
Nguyệt Sắc mang thai gần bốn tháng, cảm thấy gần đây luôn mệt rã rời, căn bản
phần lớn thời gian đều là ngủ một cách bình yên ở trong ngực Nguyệt Vô Thương,
cũng may Bảo Bảo trong bụng tương đối nghe lời, không có làm ầm ĩ. Vì tại người
nào đấy chiếu cố cho ăn tốt, nên mỗ nữ tăng chiều rộng, vừa mập vừa tròn lên
không ít.

Ngày
thứ ba ra khỏi kinh thành, xe ngựa hào hoa kia vẫn như cũ nghênh ngang chậm rãi
đi trên đường, lúc này trong xe ngựa Nguyệt Vô Thương ngồi trên đệm, Dạ Nguyệt
Sắc đem đầu đặt ở trên đùi Nguyệt Vô Thương, ngáp dài, chỉ chốc lát liền nhắm
mắt lại đã ngủ.

Nguyệt
Vô Thương vẻ mặt ôn nhu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, kéo chăn lên đến cổ, sửa lại góc
chăn, tất cả động tác cũng làm mau lẹ, xe ngựa chậm chạp dừng lại. Người phụ
trách đóng cửa xe, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, có phong thơ khẩn cấp. . . .
. .”

Nguyệt
Vô Thương nhắm mắt vừa nghĩ, lúc này phong thơ khẩn cấp đúng là trong cung
truyền tới hoặc là Nam Uyên hộ tống Dạ tướng gia, ngay sau đó hướng về phía màn
nói: “Mang thơ lên . . . . . .”

Nguyệt
Vô Thương nhận lấy phong thơ, một tay ngẩng đầu Dạ Nguyệt Sắc chếch ra bên
ngoài, một tay đem tờ giấy mở ra, chỉ thấy phía trên viết mấy chữ, khiến sắc
mặt Nguyệt Vô Thương biến đổi, “Dạ tướng gia hồi kinh, bị cấm ở Tướng
phủ” !

Nguyệt
Vô Thương hơi hơi nheo mắt nhìn chằm chằm tờ giấy kia một hồi lâu, ngón tay nắm
tờ giấy lại, đem tờ giấy hóa thành bột.

Hắn
thủy chung không hiểu, Dạ Thiên lúc này trở lại kinh thành làm cái gì? Bọn họ
đi đường so với hắn ra khỏi thành sớm hơn, lẽ ra đã đến nơi an toàn, nhưng đột
ngột chợt hồi kinh là vì chuyện gì?

“Sớm
ngày cứu ra. . . . . .” Nguyệt Vô Thương ngưng mắt, đột nhiên cảm thấy có
chút không tốt, chẳng lẽ Nguyệt Lưu Ảnh đã phát hiện Mặc Ly là giả , “Bất
cứ giá nào, mang Dạ Tướng cùng tới Bắc Mạc. . . . . .”

Tốc
độ xe ngựa so với lúc trước nhanh lên không ít, Nguyệt Vô Thương đem thân Dạ
Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, để giảm bớt lắc lư.

Sau
tiết vạn thọ, tướng quân Bắc Mạc cũng không rời khỏi Nguyệt quốc, bởi vì Nguyệt
Vô Thương thủy chung không chịu gặp hắn, cho nên vẫn lưu lại kinh thành. Biết
hôm đó Nguyệt Vô Thương bị Nguyệt Lưu Ảnh bức bách trúng Thiên Nhật Hồng lần
nữa, hắn mới xuất hiện ở Tướng phủ, bọn họ sẽ làm một cái giao dịch ở đó.

Triệu
tập quân đội Bắc Mạc tấn công lướt qua biên cảnh, khiến Nguyệt Lưu Ảnh không
thể phân thân, dùng cái này giảm bớt thủ vệ tuần tra ở kinh thành , cũng dùng
cái này dời đi lực chú ý của Nguyệt Lưu Ảnh cùng với tinh lực, để cho bọn họ ra
kinh trở nên dễ dàng một chút.

Nguyệt
Vô Thương cũng không phải là một người tự phụ đến nỗi không gì làm không được,
có thể lợi dụng điều kiện của phía kia, vạn vạn không thể lãng phí. Hơn
nữa coi như bởi vì năm đó Bắc Mạc đem mẫu thân hắn đưa đến Nguyệt quốc hòa
thân, dẫn đến chuyện mẹ hắn chết thảm, vẫn trách hắn. Nhưng hôm đó, ông ấy cũng
đã dùng máu của mình để dẫn độc cho hắn, ngoài miệng nói không hề cảm động,
nhưng là trong lòng không thể không lay chuyển.

Bởi
vì năm đó ông ta không biết thế nào là yêu, cũng là một trong những nguyên nhân
để cho mẫu thân hắn đi hòa thân. Chẳng qua là hôm nay ông ta hiểu được yêu, tự
nhiên có thể hiểu nhiều hoặc ít.

Trong
mắt Nguyệt Vô Thương không hề có chút cảm xúc về những chuyện cũ, hướng về phía
bên ngoài nói: “Truyền tin đến trong cung, bảo người nọ dùng mọi cách điều
Dạ tướng gia đi đốc chiến ở biên giới!”

Vậy
mà trong hoàng cung, Mặc Ly vẫn bị Nguyệt Lưu Ảnh bắt nhốt tại một chỗ được gọi
là hoàng loan điện, trong điện, trừ cung nữ phục vụ bên ngoài, người bình
thường cũng không vào được, chỉ có hắn tự nhiên ra vào.

Ở hai
ngày trước mới phong phi, Vân Thanh Quí Phi đứng gần ở cửa điện bị phát hiện,
bị phạt cấm túc. Từ nay về sau những người không có nhiệm vụ lại càng thêm
không dám bước vào Hoàng loan điện một bước, Mặc Ly ở trong hoàng cung tinh xảo
đang ăn sáng, đột nhiên cung nữ bưng điểm tâm đem hướng về phía hắn nói: “Nương
nương, đạo điểm tâm này tên là ‘ Cách biệt đôi nơi ’ mời ngài thưởng thức. . .
. . .”

Cách
biệt đôi nơi? Mặc Ly trợn tròng mắt đi lòng vòng, phất tay bảo cung nữ đem điểm
tâm ‘ Cách biệt đôi nơi ’ kia đặt trên bàn, nghi hoặc đem điểm tâm chọc từng
cái một, phát hiện bên trong có tờ giấy thật nhỏ, mở ra vừa nhìn thấy,
“Làm cho Dạ tướng gia thành giám quân” ! Mặc Ly suy nghĩ một chút
liền biết Dạ Thiên không ra khỏi thành bình an, hoặc cũng là bị bắt lại.

Trong
lúc suy tư, Nguyệt Lưu Ảnh đi tới trước mặt, hồ nghi nhìn lướt qua điểm tâm bị
Mặc Ly phá, trầm giọng hỏi: “Đang làm gì?”

Mặc
Ly trên tay hơi dùng lực một chút, tờ giấy trong lòng bàn tay liền biến mất
không thấy, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, cười nói: “Cái này được đặt tên
là ‘ Cách biệt trời đất ’ rốt cuộc có cái gì Càn Khôn, thì ra là cũng không có
gì khác biệt. . . . . .”

Nguyệt
Lưu Ảnh nhìn lướt qua điểm tâm bị phá trước mặt, thản nhiên nói: “Vậy thì
đem ngự trù làm điểm tâm này lôi ra chém đi. . . . . .”


Mắt
Mặc Ly trợn trắng, miễn cưỡng nói một câu: “Tùy ngươi a. . . . . .”

Nói
xong liền đứng dậy đi, bởi vì gần đây hắn phát hiện Nguyệt Lưu Ảnh không thể
đối đãi quá tốt, hắn chính là một đối tượng thích ngược, ngươi càng ngược đối
với hắn, hắn càng vui vẻ.

Nguyệt
Lưu Ảnh đi theo sau Mặc Ly đi tới truyền khắp, chuẩn bị đưa tay ôm Mặc Ly từ
phía sau, lại bị mỹ nhân đẩy về sau, lảo đảo mấy bước mới dừng lại, Mặc Ly cười
duyên: “Hoàng thượng, ta đã rất lâu không có nhìn thấy phụ thân.

Tiếng
nói vừa dứt, con mắt sắc của Nguyệt Lưu Ảnh tối sầm lại, mang theo ánh mắt xem
kỹ băn khoan trên mặt của Mặc Ly , phượng mâu dài hẹp sắc bén quét qua mặt của
Mặc Ly, hôm đó người canh giữ của Tướng phủ trở lại bẩm báo, người ở Tướng phủ
đã đi hết, có thể thấy được từ Dạ tướng cáo bệnh không thượng triều, không tiếp
khách, chính là nổi lên một âm mưu đã lâu, hôm nay thật vất vả chính hắn đưa
tới cửa, hắn bị nhốt ở địa phương bí mật, loan tin ra bên ngoài Dạ Thiên ở
Tướng phủ, chính là chờ người tự chui đầu vào lưới.

Hơn
nữa Nguyệt Vô Thương sống không thấy người, chết không thấy xác. Hắn thủy chung
cảm thấy không yên lòng, kế hôm nay chính là lúc thời điểm quan trọng dùng Dạ
Thiên uy hiếp khống chế Dạ Nguyệt Sắc, để cho nàng ngoan ngoãn sống ở trong
cung.

Màu
sắc trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh đen hơn, mấy ngày gần đây cử chỉ hành động của Dạ
Nguyệt Sắc rất kỳ quái, lúc mới bắt đầu, hắn còn tính cùng nàng từ từ bồi dưỡng
một chút tình cảm, tự nhiên nàng nói mang thai, hắn kêu thái y tới khám một
chút cũng bị cự tuyệt. Ở trong đồ ăn nàng hạ một ít thuốc phá thai, ăn cũng
không thấy phản ứng. Trong bụng vốn có mang, nàng căn bản không mang thai, còn
có nguyên do khác?

Cho
dù có nhiều nghi điểm hơn nữa, mấy ngày gần đây Mặc Ly lúc tốt lúc xấu đối với
Nguyệt Lưu Ảnh, làm trong lòng nghi ngờ hắn không dứt, lại không dám quyết tâm
hạ phán đoán, chẳng qua là lúc Mặc Ly mắng hắn khiến hắn cảm thấy đây chính là
Dạ Nguyệt Sắc. Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên cảm giác việc cấp bách hôm nay chính là
muốn gạo nấu thành cơm mới đúng.

“Nguyệt
Sắc, tối nay ta muốn ngủ lại. . . . . .” Nguyệt Lưu Ảnh không để ý phản
ứng của Mặc Ly, cố chấp đem Mặc Ly ôm vào trong ngực, miệng tiếp tục nói:
“Quên tất cả người không có liên quan đi, ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời.
. . . . .”

Lời
này vừa nói ra, Mặc Ly kinh hãi, ý tứ ngủ lại không phải là. . . . . . Trong
lòng nóng nảy, nếu là cái kia, Cái gì??, nhất định sẽ bị phát hiện, ngay sau đó
hét lên: “Không được!”

“Không
được? !” Con mắt sắc của Nguyệt Lưu Ảnh tối sầm lại, quả nhiên nàng thích
Hoàng Thúc Nguyệt Vô Thương, ngay sau đó trên mặt lăn lộn cơn tức giận điên
cuồng , hung hãn nói: “Cũng không phải ngươi. . . . . .”

Mặc
Ly nóng nảy, nhanh chóng xoay người lại, thừa dịp Nguyệt Lưu Ảnh không chú ý
vung một cái tát trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Lưu Ảnh cầm tay Mặc Ly, dùng
sức kéo về phía trước, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám đánh ta. . . .
. .”

“Ta
chính là dám đánh ngươi. . . . . .” Thừa dịp Nguyệt Lưu Ảnh không chú ý,
một cái tay khác hung hăng tát lên má bên kia của Nguyệt Lưu Ảnh, sau đó nặn ra
vài giọt nước mắt cá sấu, “Không để cho ta thấy cha ta coi như là hết,
ngươi còn muốn cường bạo ra. . . . . .”

Nguyệt
Lưu Ảnh bị đánh có chút kinh ngạc, nhìn trên mặt Mặc Ly mang vài giọt nước mắt,
trong lúc nhất thời không biết làm sao, chỉ nghe người trong ngực tiếp tục nói:
“Có bản lãnh ngươi liền đem cha ta lưu đày đến nơi chiến loạn Lâm thành,
để cho ta cả đời không thấy được hắn. . . . . .”

Nguyệt
Lưu Ảnh nhìn nước mắt Mặc Ly thay phiên rơi xuống, không nhịn được lại muốn an
ủi nàng, nhưng ngay sau đó vừa nghĩ, tại vì thời gian qua quá dung túng nàng,
mới để cho nàng không nghe lời như vậy, kết quả là hất tay Mặc Ly ra, trầm
giọng nói: “Đừng tưởng rằng trẫm không dám!”

Mặc
Ly ngừng khóc, trong mắt thoáng qua vẻ tươi cười, ngoài miệng lại giận dỗi nói:
“Vậy ngươi làm đi, không có gan đem cha ta đưa đến Lâm thành thì đừng tới
gặp ta . . . . .”

Nguyệt
Lưu Ảnh dùng sức đem tay áo vung một cái, nuốt cục tức cành hông đi ra khỏi
hoàng loan điện.

Ban
đêm, đêm tuyết mịt mờ , trong lãnh cung vắng vẻ hoang vu , đoàn người nhanh
chóng tiến vào, trong cung điện tàn phá cũ kỹ, một người đi tới chạm vào một
bình hoa nhỏ, trên vách tường lộ ra một cánh cửa, đoàn người nhanh chóng đi
vào, sau đó cửa từ từ khép lại, khôi phục hình dáng ban đầu.

Nơi
này là mật thất, chính là địa phương mấy ngày gần đây bắt được nhân vật khả
nghi, nhốt Dạ Thiên cùng với đám người.

Nguyệt
Lưu Ảnh đi về một đường phía trước, bên trong hai ngục giam đem người đang gào
lên nhốt vào, tức miệng mắng to, hắn đơn giản không nói tiếng nào. Nguyệt Lưu
Ảnh cất bước đi về phía trước, hôm nay hắn chủ yếu tới gặp Dạ Thiên, những
người này không cần phải để ý tới .

“Ảnh.
. . . . .” Một tiếng thở nhẹ tội nghiệp, khiến Nguyệt Lưu Ảnh bước chân
của dừng lại, bên cạnh song sắt thấy một người đang nằm, tóc loạn rồi bời làm
che giấu khuôn mặt, hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh nói: “Ảnh, là ngươi tới
đón ta đi ra ngoài sao?”

Mặc
dù không thấy rõ mặt mũi, nhưng Nguyệt Lưu Ảnh cảm thấy âm thanh rất quen, nhíu
mày? Ngay sau đó nghĩ tới, nàng làm sao có thể xuất hiện ở địa phương này, vì
vậy cất bước tiếp tục đi về phía trước.

Chẳng
qua âm thanh phía sau biến thành bén nhọn mang theo ác độc, không cam lòng, âm
thanh đó gầm thét: “Ngươi sao vẫn chưa hiểu, ngươi thích nhất là ta, Dạ
Nguyệt Sắc ả đó có cái gì tốt, hôm nay ả ta đã cùng người khác cao bay xa chạy
rồi, ngươi còn không thích ta. . . . . .”

Thân
hình Nguyệt Lưu Ảnh dừng lại, cũng không xoay người, chẳng qua là chân mày hắn
nhếch lên, ám chỉ tâm tình của hắn giờ khắc này hết sức không tốt, ngục tốt bên
cạnh cầm vỏ kiếm hướng trên lan can sắc, đánh ngã người phụ nữ một cái, ngoài
miệng quát lớn: “Ả đàn bà điên này, tục danh của hoàng thượng há có thể để
cho ngươi tự tiện kêu. . . . . .”

Bị
đánh ngã trên mặt đất, Tần Khuynh, điên cuồng mà cười lớn: “Ả ta cùng
người khác đi rồi, mấy ngày trước đây, ta còn ở cửa bắc kinh thành thấy ả ta ra
khỏi thành. . . . . .”

Nguyệt
Lưu Ảnh nắm chặt tay thành quả đấm, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, đột nhiên thay
đổi thân hình, nói một tiếng: “Trẫm muốn về cung trước. . . . . .”

Trong
đầu không ngừng lóe lên những cử động kỳ quái của Dạ Nguyệt Sắc gần đây, mặc dù
hắn có điều hoài nghi, nhưng dựa vào đêm hôm nay, Nguyệt Sắc tát hắn hai bàn
tay, hắn căn bản bỏ đi nghi ngờ trong lòng, trên thế giới này nữ nhân có thể
kiêu ngạo như vậy đối với hắn, trừ Dạ Nguyệt Sắc thật đúng là tìm không ra
người thứ hai.

Nhưng
mới vừa nghe người nọ nói, nghi ngờ trong lòng Nguyệt Lưu Ảnh tăng lên lần nữa,
không thể không hoài nghi, dù sao chính mắt mình phát hiện một người dáng dấp
cơ hồ giống Dạ Nguyệt Sắc như đúc, mặc dù tuổi so với Dạ Nguyệt Sắc nhỏ hơn,
nhưng từ mỉm cười, lời nói tới ăn mặc, có thể lấy giả thành thật. Hôm nay hắn
là thật hoài nghi, cũng không quay đầu lại đi về phía sau, hướng tùy tùng nói:

“Đem nàng mới vừa nói kia đi ra ngoài. . . . . .”

Ra
khỏi mật thất, Nguyệt Lưu Ảnh suy đi nghĩ lại, đã đi tới hoàng loan điện, Mặc
Ly vừa thấy Nguyệt Lưu Ảnh đứng ở cửa điện nhìn nàng có điều suy nghĩ , nghĩ
thầm, chẳng lẽ là hai cái tát kia không đủ nặng, để cho hắn lại quay lại rồi.

Chẳng
qua Nguyệt Lưu Ảnh không nói lời nào, cứ như vậy mang theo ánh mắt quan sát kỹ
không hề chớp mắt, làm cho trong lòng nàng có chút sợ hãi, chẳng lẽ bị phát
hiện rồi.

“Nguyệt
Sắc. . . . . .” Nguyệt Lưu Ảnh nhẹ nhàng nói, sau đó chậm rãi đi tới trước
mặt Mặc Ly. Mạc Ly vừa nghe Nguyệt Lưu Ảnh gọi hắn, trong lòng có chút yên tâm,
mặt không biến sắc nhìn Nguyệt Lưu Ảnh.

Chỉ
nghe Nguyệt Lưu Ảnh tiếp tục nói: “Ta rất thích cách gọi ngươi đối với ta
trước kia, có thể hay không kêu thêm một lần nữa. . . . . .”

Trong
lòng Mặc Ly hồ nghi, cụp xuống mắt, nghĩ đến nát óc cũng không biết trước
kia Dạ Nguyệt Sắc kêu hắn là cái gì, nghĩ đến mất hồn, hắn cho đến nay cũng
không quên, còn muốn trở về chỗ ấy.

“Nguyệt
Sắc. . . . . .” ánh mắt đen của Nguyệt Lưu Ảnh lăn lộn ám trầm,
giọng nói lại ôn nhu vạn phần, nhìn Mặc Ly, “Kêu thêm lần nữa đi. . . . .
.”

Mặc
Ly nắm chặt ngón tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, chê cười nói:
“Vừa rồi không phải nói chuyện quá khứ đã qua thì quên đi, sao bây giờ còn
nhắc lại?”

Cjoiw
trò mèo vờn chuột, Mặc Ly tự nhận rằng đã giả dạng rất tốt, chẳng qua không
nghĩ tới nghi ngờ trong lòng Nguyệt Lưu Ảnh tăng hơn, nhìn về phía Mặc Ly cười
cười: “Tốt, chuyện quá khứ không nhắc lại nữa, ngươi sớm nghỉ ngơi đi,
ngày mai ta trở lại thăm ngươi. . . . . .”

Mặc
Ly vỗ ngực, rốt cuộc đã đem ôn thần đuổi đi rồi, miễn cưỡng bò lại lên giường,
bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Rạng
sán ngày thứ hai, Thừa tướng Nguyệt Quốc, Dạ Thiên được bổ nhiệm làm giám quân,
tiến về phía Lâm thành tham chiến.

Kết
quả, một tiểu đội quân hộ tống Dạ tướng gia đi Lâm thành, cũng là đạo quan.

Nguyệt
Vô Thương nhận được tin tức, vẫn đem tờ giấy hóa thành phấn vụn như cũ , chuyện
phát sinh quá thuận lợi, làm cho hắn có chút cảm thấy kỳ quái.

Dạ
Nguyệt Sắc ngồi ở cửa xe ngựa nói chuyện cùng với Tiểu Lục đánh xe, “Tiểu
Lục a, tại sao đi lâu như vậy ta đều không thấy sơn tặc trong truyền thuyết
nhỉ?

Dạ
Nguyệt Sắc cảm thấy làm sơn tặc cũng là một cái chuyện rất thú vị a, chẳng qua
là đã đến địa phương có chút hoang vu rồi, hơn nữa hai bên cũng là núi
lớn, đường đi hạn hẹp, loại địa phương này không phải là phải là khu vực vàng
để sơn tặc ẩn hiện sao ?

Tiểu
Lục đánh xe đối với phu nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn nhà mình có chút im
lặng, phía trước coi như cục u ác tính của triều đình, Thanh Phong Trại có vài
chục năm qua, nhưng là có người âm thầm bảo vệ, không có sươn tặc nào chán sống
dám tới giành a.

Sơn
tặc? Nguyệt Vô Thương khẽ híp mắt, ngay sau đó hướng về phía Tiểu Lục
đánh xe nói: ” nếu phu nhân thích, nhất định có thể gặp được. . . .
. .”

Thân
hình Tiểu Lục cứng lại, mấy ngày gần đây hắn nhìn là hiểu, chủ tử này cưng chìu
lão bà quá mức giống như sông Hoàng Hà cuồn cuộn không thể thu thập, phu nhân
muốn thấy sơn tặc, hoạt động biểu diễn nguy hiểm như vậy cũng chiều theo ý
nàng, huống chi hôm nay,bọn họ nói khó nghe một chút là đang chạy trốn trối
chết có được hay không?

Mệnh
lệnh của Nguyệt Vô Thương đương nhiên hắn cũng không dám cãi lời. Tự có thể
chấp hành quét đường truyền cho các huynh đệ phía trước một tín hiệu, sau đó
không nhanh không chậm, xe ngựa vội vàng mong đợi diễm ngộ gặp sơn tặc .

Quả
nhiên không quá nửa ngày, một đoàn người phía trước diện mạo thô lỗ, mặt lộ vẻ
hung dữ, đem người ngăn xe ngựa lại, sau đó là một trận vang lên, cả xe
ngựa cũng bị bao vây lại.

Dạ
Nguyệt Sắc thấy xe ngựa dừng lại , tò mò vén rèm xe lên, nhìn thấy sơn tặc đã
nghe từ lâu, trong lòng rất là kích động. Đối với một đám sơn tặc lấy ra đại
đao sáng loáng cũng có thể lựa chọn làm như không thấy.

“Người
trong xe ngựa nghe cho kỹ, đường này là ta mở. . . . . .” Người cầm đầu
hướng về phía xe ngựa thanh âm thô quát.

Dạ
Nguyệt Sắc vừa nghe, lập tức nhận lấy lời nói: ” đại ca, ta hiểu biết rõ
đường này là ngươi mở, cây này là ngươi trồng, nếu muốn qua thì lưu lại tiền
mua đường, có hay không làm lời kịch mới mẻ một chút a. . . . . .”

Người
nọ vừa thấy Dạ Nguyệt Sắc thò đầu ra, cặp mắt mạo hiểm sáng lên, lẩm bẩm nói:
” mỹ nhân, về sau đi theo đại gia. . . . . .”

“Đi
theo đại gia toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, mặc kim Ngân, đeo vàng bạc châu báu
không hết, mặc dải lụa tơ lụa không thiếu, đại ca cái lời kịch này cũng quá xưa
rồi, lão ngài có gì mới mẻ hay không. . . . . .”

Một
tên đứng cạnh sơn tặc đang dụ dỗ, cười lên một tiếng, đầu lĩnh sơn tặc hết sức
mất mặt, dứt khoát đi lên, phun một ngụm nước bọt, lớn tiếng mắng: ” một
đám ngu ngốc, cười con mẹ ngươi, còn không vội vàng đem mỹ nhân đoạt lại. . . .
. .”

“Sắc
Sắc, lại nghịch ngợm. . . . . .” Trong xe ngựa đột nhiên truyền ra một
tiếng âm khó phân biệt, ngay sau đó, cô gái thò đầu ra bị kéo vào, âm thanh ôn
nhu tiếp tục vang: ” bên ngoài gió lớn, đi vào trong ngồi. . . . . .”

Nghe
thấy thanh âm, nửa người cũng tê dại, nếu thấy được chân diện, chắc cũng thật
là mất hồn.

Nguyệt
Vô Thương ngón tay thon dài vén rèm lên, nhìn lướt qua mấy tên sơn tặc trước
mặt, nếu không phải là có cần, chỉ bằng nói năng lỗ mãng cũng đáng chết rồi.

Nguyệt
Vô Thương một thân nữ trang , gần đây không chịu làm kiểu tóc nữ nhân, đành
phải đem tóc đánh ra, dùng một sợi ruy băng đơn giản cột ở phía sau, vốn là mặt
mày như mặt vẽ, lúc này càng thêm thêm một phần cảm giác huyền bí khó phân
biệt.

Nhìn
một đám sơn tặc hai mắt sáng lên , tên đầu lĩnh sơn tặc hướng về phía Nguyệt Vô
Thương hô: “Đều là mỹ nhân, mỹ nhân a. . . . . . Người đâu, không, lão
tử muốn tự mình đuổi theo xe ngựa. . . . . .”

Kết
quả là tiểu Lục tử đánh xe bị một đám sơn tặc buộc ngừng lại, từng tiếng hoan
hô vang lên, đầu lĩnh sơn tặc Thanh Phong sơn vội vàng leo lên xe ngựa .
. . . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.