Vương Gia Và Vương Phi

Chương 54: Ban Đêm: Ngủ Cùng


Đọc truyện Vương Gia Và Vương Phi – Chương 54: Ban Đêm: Ngủ Cùng

Sau khi để Giả Hiền viết cam kết, Mộ Phi Quân lập tức tống cổ hắn ra khỏi khach điếm. Còn bản thân lại vào trong lấy lại hai cái bánh bao.
– Tiểu nhị ca. Ta đến lấy lại hai bát bánh bao.
– Của cô nương đây. – Tiểu nhị đen hai bát bánh bao đưa lại cho nàng. Trên miệng còn niềm nở cười thật tươi.
– Tiểu nhị ca, nói với chủ quán tiền tổn thất của quán là bao nhiêu mai ta sẽ tới trả. – Nói rồi không đợi tiểu nhị trả lời liền bê hai bát bánh bao lên phòng.
Về đến phòng, nàng đặt hai bát bánh bao xuống “từ từ” ăn. Hơn một khắc sau (>15), hai cái bánh bao to đã bị nàng ăn hết. Thả mình nằm xuống giường, bởi vì vừa có chút vận động giãn gân nên ngủ cực kỳ thoải mái.
**********
Quay lại lúc nàng vừa đóng cửa phòng lại thì đồng thời cửa phòng Nam Cung Liệt mở ra. Hắn không còn mặc y bào của vương gia mà thay vào đó là hắc y bó sát. Hắn lạnh lùng, luôn thờ ơ mọi thứ lại toát ra khí chất vương giả trời sinh. Nam Cung Liệt đi xuống lầu một, từng bước đi nhẹ nhàng tiêu sái không giống một chút vô lại lưu manh nào khi ở cùng Mộ Phi Quân. Khóe mắt vừa chạm tới lầu một, Nam Cung Liệt liền nhíu mày một cái nhưng ngay sau đó liền trở lại bình thường. Hắn đi xuống, túm lấy tiểu nhị đang quét dọn gần đó.
– Chuyện gì?
– À… Công tử không biết. Vừa này ác bá Giả Hiền cùng hai huynh đệ Giả Nam và Giả Viên vào đây. Vốn chúng ỷ thế hiếp người đã quen, lại thấy vị cô nương kia thanh lệ thoát tục liền đòi cưới làm vợ nhỏ. Sau đó ai ngờ bị dạy dỗ cho một trận. Ý… hình như là vị cô nương đi cùng công tử vào thuê trọ ban chiều đó.
Nghe tới đây, Nam Cung Liệt liền phóng như tên bắn lên lầu, không cần gõ cửa trực tiếp xông vào phòng của Mộ Phi Quân.
– Quân Nhi… Nàng… – Lời nói bị nghẹn ở cổ họng khi ánh mắt chạm tới thân ảnh đang ngon giấc trên giường.

Nàng ngủ nhưng lại không cởi áo ngoài như trong phủ của nàng, cả giày cũng không bỏ. Tóc cũng không tháo trâm cài. Hắn đưa ray muốn kéo chăn lại đắp cho nàng nhưng tay chỉ đang dừng lại giữa không trung.
– Ngươi làm cái trò gì đấy hả? – Mộ Phi Quân mở mắt đào to trừng mắt nhìn bàn tay của Nam Cung Liệt bị nàng bắt lại.
Hắn rút vội tay ra chắp lại phía sau lưng, khuôn mặt mất đi vẻ lạnh lùng ban nãy mà trở về dáng vẻ vô lại lưu manh cười đến yêu nghiệt quay người ngồi xuống cạnh bàn cầm lên một chén trà. Mà Mộ Phi Quân cũng lập tức ngồi dậy.
– Ban nãy tiểu nhị nói có một nữ hiệp thay trời hành đạo đánh cho tên ác bá Giả Hiền của Dương Thành đến hoa rơi nước chảy khóc ròng xin tha… Chỉ là không biết cô nương đó là ai. Tội nghiệp thật đó… – Hắn nói còn cố ý đánh mắt nhìn nàng ngồi trên giường.
– Tội nghiệp gì chứ? – Nàng khó hiểu nhìn hắn đang ngồi thưởng trà.
– Cô nương đó hung dữ như vậy chỉ sợ sau này không ai lấy. Mà có lấy rồi cũng chỉ sợ sẽ nổi danh là ác thê tử a. – Hắn vừa nói vừa thêm chút cảm xúc lại nhìn về phía nàng.
– Ngươi… Ngươi nói ai hả? – Nàng kích động bật dậy.
– Ý… Sao phải kích động như vậy chứ. – Hắn cố ý cợt nhả nhếch miệng cười.
Nàng hít thật sâu, điều hòa lại cho khí tức ổn định rồi quay ra nói.
– Ngươi… Mau… Lập tức cút ra ngoài cho ta… – Nàng tiến lên ra mở tung cánh cửa phòng ra chỉ tay mời ra ngoài.

– Được thôi… – Hắn đứng lên chắp tay lại phía sau lưng khẽ nhếch miệng cười tiêu sái đi ra.
Đợi cánh cửa phòng “rầm” một tiếng đóng lại, nụ cười trên môi chợt vụt tắt như chưa từng xuất hiện. Trở về dáng vẻ trước khi vào phòng Mộ Phi Quân, thậm chí còn hơn thế: lạnh lẽo khát máu đến đáng sợ.
**********
Đêm. Dạ thành không có trăng cũng chẳng có sao. Tối đen mờ mịt. Còn thêm cả lớp sương mù mờ ảo. Thỉnh thoảng còn có tiếng cú đêm vọng lại. Trên đường bỗng xuất hiện mấy cái bóng trắng, rõ ràng là người nhưng lại mặc đồ trắng, trên đường cũng không có bóng đen. Đây chính là lũ quỷ đói ở Dạ thành hàng tháng bắt dân chúng cống trâu nộp bò. Chúng không có gì đáng sợ, điều đáng sợ chính là ma nữ dật dây ở phía sau lợi dụng đám quỷ đói này để hút lấy linh khí của con người. Đa số người ở Dạ thành sống không quá năm mươi đều bởi vì hàng tháng đều bị ma nữ này hút đi của mỗi người một phần linh khí, dần dần suy yếu mà chết. Hôm nay là giữa tháng nhưng ma nữ kia lại thả cho đám quỷ hồn này ra bởi vì nàng ta đã tiêu hóa hết linh khí.
Trong khách điếm, Mộ Phi Quân nằm gọn trong góc giường liên tục lảm bẩm.
– Lão thiên a… Ngài tuyệt đối đừng trêu trọc lá gan bé nhỏ của ta. Ta trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ mỗi ma quỷ a…
Bỗng dưng căn phòng đang sáng lập tức tối om, nàng ngồi trên giường chính là bị kinh hách không nhỏ.
– Không phải đúng lúc vậy chứ… Nến hết rồi sao… – Nàng đứng lên lần ra ngoài bàn thấy nến cháy hết không khỏi thêm phần sợ hãi.
Nàng như cảm nhận đièu gì đó liền quay ra phía cửa sổ: không có ai. Sau đó lại giật mình quay ra nhìn cửa chính: vẫn không có ai. Nhưng rõ ràng nàng thấy có cái bóng. Khoan… Cái bóng… Không phải là… Ôi mẹ ơi…

– Không thể cứ thế này được, nàng chắc chắn sẽ tự hù chết mình mất. Mất mặt còn hơn mất mạng. Đúng, quyết định vậy đi.
Mộ Phi Quân vận nội lực để thị lực được mở rộng thêm rồi cài chùy thủ vào trong tay áo ôm chăn chạy về phía cửa.
Đứng trước cửa phòng bên cạnh, có chút đắn đo xong vẫn là đưa tay lên gõ cửa. Một tiếng: không trả lời. Tiếng thứ hai: vẫn im lặng. Tiếng thứ ba: im lặng trả lời. Bỗng dưng cơn gió thổi quét qua sau lưng khiến nàng dựng tóc gáy. Trực tiếp tông cửa xông vào. Đóng lại cửa, nàng khẽ thở hắt ra một tiếng: nhẹ nhõm. Trên trán nàng sớm đã mồ hôi chảy ròng ròng. Bỗng dưng nến trong phòng được thắp sáng.
– Là ai dạy quận chúa nửa đêm mặc trung y chạy vào phòng nam nhân vậy? – Giọng nói có từ tính sau màn sa truyền ra. Giọng nói mang chút ý đã trong dự tính, còn có chút khiến con người trầm luân. Đợi kết thúc câu nói, Nam Cung Liệt mới từ từ vén lên màn sa, mặc trung y ra ngoài.
– Ta… Ta chỉ muốn mượn cái bàn… bên phòng ngươi chút thôi. – Nàng có chút chột dạ như ăn trộm bị bắt quả tang trả lời.
– Ồ… Vậy sao… – Hắn cố ý ngân dài tiếng đi xung quang nàng rồi dừng lại phía sau lưng, ghé sát mũi vào tai nàng như thì thầm. – Là mượn cái bàn… để làm gì hả?
Tai bị hơi thở nam tính phả vào có chút ngứa liền vội kéo giãn ra khoảng cách hai người. Giống như quyết định một việc vô cùng khó khăn, mất gần một khắc nàng mới ấp úng trả lời.
– Tối nay… có thể… có thể cho ta… ngủ cùng ngươi không?
– Thật nhìn không ra, quận chúa có sở thích như vậy. – Hắn chỉ cười nhẹ nhưng trong lòng sớm đã mừng đến phát điên.
– Không phải ý đó… Ngươi cứ ngủ trên giường của ngươi, ta chỉ mượn cái bàn gục xuống ngủ… vậy được rồi. – Nghe lời nói toát ra từ miệng tên nam nhân vô lại kia, nàng có chút xấu hổ vội phủ nhận. Tuy là người thế kỷ tân tiến hiện đại nhưng lễ nghi giữa nam nữ nàng vẫn hiểu được.
– Nếu quận chúa đã mở lời vậy… – Nam Cung Liệt cố ý nói lửng giữa câu.
– Vậy… Ngươi đồng ý đúng không? – Nàng như tiểu cô nương làm sai chuyện rụt rè lấy ý kiến người lớn.

– Ý ta là nếu quận chúa muốn cứ ngủ tại phòng này. Ta sẽ sang phòng quận chúa ngủ. – Nói xong còn cố ý giả vờ muốn ra khỏi phòng.
– Không không đừng đi… – Nàng thấy hắn nói vậy vội chạy ra ôm lấy tay hắn.
Nam Cung Liệt thấy nàng ôm lấy tay mình thì vui mừng tới sững người. Mà nàng một lúc mới nhận ra mình thất lễ vội buông tay.
– Được rồi. Quận chúa cứ ngủ trên giường của ta. Ta ngủ trên bàn. – Được nàng ôm lấu cánh tay thì mừng như ôm được vàng liền chủ động thỏa thuận.
– Vậy không được. Ta sẽ… – Nàng muốn bác bỏ liền bị chặn họng. – Không sao. Cứ ngủ đi.
– Nhưng…
– Mau đi. Nếu không ta đi… – Sợ nàng không thỏa thuận hắn liền giả bộ đi ra.
– Được… Ta ngủ… Ngươi đừng đi. – Thấy hắn có ý định đi nàng lập tức đồng ý.
– Trời cũng không còn sớm. Mau ngủ mai còn tiếp tục lên đường. – Hắn nghe nàng đồng ý liền nhắc nhở.
Căn phồng một lần nữa rơi vào bóng tối im lặng. Mà ngoài kia cũng đã trở về dáng vẻ vốn nên có của nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.