Đọc truyện Vương Gia Và Vương Phi – Chương 53: Rắc Rối Ở Dạ Thành
Trên lầu, Nam Cung Liệt vẫn đang không biết gì mà ngồi xếp bằng trên giường vận công. Mà ở dưới lầu, Mộ Phi Quân gần như đã khiến đệ nhất ác bá và hai huynh đệ của hắn tức tới muốn hộc máu.
– Ả tiện nhân ngươi, dám coi thường Giả Hiền ta đây. Hôm nay ta không chà đạp chết ngươi ta thề không mang họ Giả. Mau, bắt ả lại cho ta. – Giả Hiền tức giận tới run người tay chỉ vào Mộ Phi Quân vẫn tiêu sái cầm hai bát bánh bao đứng trên bậc thang.
Giả Hiền đưa tay ý bảo hai huynh đệ của hắn tiến lên bắt nàng lại. Trên mặt hắn mang theo nụ cười hết sức ti bỉ. Mà “nạn nhân” trong chuyện này lại đang khẽ nhếch miệng khinh thường. Nàng túm lấy tiểu nhị ca đang ở gần nàng nhất, nhờ cầm hộ hai bát bánh bao rồi tiến về phía Giả Hiền. Một lũ không biết tốt xấu. Lâu lắm nàng chưa hoạt đôngh gân cốt, vậy thù cứ coi bọn chúng là bao cát thì hay rồi. Tốt nhất võ công bọn chúng không làm nàng thất vọng. Nếu không nàng liền cho chúng đẹp mặt.
Mà Giả Hiền thấy nàng đi về phía hắn liền nghĩ nàng sợ quá tới cầu xin mà không khỏi vênh mặt lên đắc ý. Hắn cũng khoát tay kêu hai huynh đệ Giả Nam và Giả Viên dừng lại. Nhìn giai nhân đứng ngay trước mắt hắn lại càng thêm đắc ý.
– Sao hả? Sợ rồi phải không? Nếu sợ thì mau theo lão tử ra đây về phủ. Ta sẽ không đối xử tệ với nàng… – Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên, mặt lại có ý tiến sát vào mặt nàng.
“Bốp” một tiếng, trên mặt trái của Giả Hiền liền xuất hiện năm ngón tay đỏ hồng. Mà thủ phạm gây nên chuyện này lại thản nhiên đứng xoa cổ tay như là người bị đánh vừa rồi chính là nàng vậy.
– Ai da… Người đâu da mặt dày vậy không biết. Làm tay của bản cô nương muốn gãy luôn rồi.
– Ngươi… Ngươi lại dám đánh ta. Mau… Mau bắt ả tiện nhân này lại cho ta. Đánh chết… À không, không được đánh chết, phải bắt sống cho ta. – Giả Hiền tức giận một tay ôm mặt hô hoán bắt người. Mặc dù tức giận nhưng hắn vẫn là không quên mục đích tới đây.
Người trong quán sớm đã chạy hết ra ngoài cửa đứng. Chủ quán cùng tiểu nhị cũng sớm đã mất tăm không thấy bóng dáng. Hai tên huynh đệ Giả Nam và Giả Viên từ đầu tới cuối vẫn im lặng thấy hắn bị đánh liền xông lên. Giả Nam dùng chiết phiến đánh về bụng của nàng. Bởi vì bụng thường rất mềm yếu, là nơi có thể khiến đối thủ bị hạ trong chớp mắt. Mà Giả Viên dùng tay tấn công cổ của nàng. Mộ Phi Quân một tay bảo vệ bụng, một tay bảo vệ cổ nhưng vẫn mang phong thái cao nhã. Hai tay đồng thời xoay mấy vòng quanh tay đối thủ rồi nhân lúc hai người trở tay không kịp kéo nhẹ một cái, Giả Nam và Giả Viên đều bay ra đằng sau làm vỡ hai bộ bàn ghế gây ra oanh động không nhỏ. Giả Hiền thấy đại ca cùng tam đệ đều bị đáng tới trọng thương, trên mặt bắt đầu lo sợ.
– Lũ chết tiệt các ngươi, thấy đại thiếu gia cùng tam thiếu gia bị đánh cũng không biết lên tiếp ứng sao?
Gia đinh thấy nhị thiếu gia hét lên cũng liều lĩnh xông lên dùng gậy mang theo đánh tới Mộ Phi Quân. Hai vị thiếu gia nàng cũng xử lý nhanh gọn thì tới những tên gia đinh này nàng lại không muốn tổn thương họ. Dù sao cũng chỉ là người nhận tiền lương hằng tháng rồi làm công cho người ta mà thôi. Có gần mười gia đinh đều bị nàng mỗi người đánh một hai cái. Giả Nam cùng Giả Viên thấy nàng không để ý tới bọn họ thì cũng đứng lên đánh tới từ phía sau. Khóe mắt thấy bọn chúng đánh tới chỉ hừ lạnh một tiếng rồi mượn chiều cao của một gia đinh đứng gần tung người đạp vào ngực mỗi người một chân. Chân đạp mang theo mấy phần nội lực khiến hai người đập lưng vào tường hộc máu bất tỉnh tại chỗ. Đám gia đinh cũng bị nàng đánh cho nằm trên đất kêu cha gọi mẹ.
Nhìn một lượt người trên mặt đất, nàng chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng rồi quay lại nhìn Giả Hiền. Nàng còn chưa có ý bước lại chỗ hắn thì đã “phịch” một tiếng hắn quỳ xuống.
– Nữ hiệp tha mạng… Nữ hiệp tha mạng. Giả Hiền có mắt không thấy Thái Sơn. Mong nữ hiệp không chấp nhặt tiểu nhân.
– Hừ… Vậy lúc ngươi ức hiếp bá tánh, cưỡng bức dân nữ thì ngươi có từng suy nghĩ cho họ không hả?
– Tiểu nhân biết sai rồi… Từ giờ sẽ cải tà quy chính. Mong nữ hiệp thủ hạ lưu tình.
– Vậy thê thiếp tổng cộng ngươi có bao nhiêu?
– Chuyện này…
– Mau nói… Nếu không ta đánh gãy chân ngươi.
– Tôi nói… Tôi nói… Trong phủ có tổng cộng ba mươi hai thê thiếp.
– Cái gì… – Nàng không tin nổi trợn trắng mắt. Đại sư huynh của nàng làm hoàng đế sắp ba mươi tới nơi còn chưa lập hậu thậm chí phi tần cũng không có. Hậu cung vẫn trống trơn mà hắn đã có ba mươi hai thiếp thất.
– Cô nương… Hắn nói thiếu đó. Ngoại trừ ba mươi hai thiếp thất trong phủ của hắn còn có mười thiếu bức không chịu theo mà bị chôn sống. Còn có mười tám người bị bán vào kỹ viện. Chưa kể tới một số thiếu nữ là tự sát. – Một người dân nghe hắn nói vậy tỏ ra mất bình tĩnh vội nói.
– Thật không ngờ có nhiều thiếu nữ bị ngươi hại đời như vậy. Thử hỏi ta làm sao tha cho ngươi. – Nàng nói rồi rút THIÊN TRƯỜNG kiếm gác lên cổ Giả Hiền.
– Nữ hiệp… Nữ hiệp… Tha mạng… Nể tình bao năm nay tiểu nhân giúp dân chúng cống nộp trâu bò, tha tội cho tiểu nhân a… – Giả Hiền không quan tâm đến mắt mũi trực tiệp tại cửa khách điếm dập đầu như giã tỏi.
– Vậy sau này… – Nàng nói cố ý bỏ lửng giữa câu để hắn tự mình hiểu.
– Sau này tiểu nhân sẽ hành thiện tích đức, thay dân chúng cống nộp hàng tháng. òn có… Còn có…
– Còn có gì nữa?
– Sẽ không bao giờ ức hiếp thiếu nữ nữa. Xin nữ hiệp tha mạng…
– Được. Lần này bản cô nương tha cho mạng chó của ngươi. Nếu sau này ta chỉ nghe bất cứ điều gì không tốt về ngươi ta sẽ cho ngươi vào cung làm thái giám.
– Tiểu nhân không dám… Không dám…