Đọc truyện Vương Gia Và Vương Phi – Chương 50: Tên Bỉ Ổi Nhà Ngươi
Sau khi Mộ Phi Quân đi, Diệp Hiểu liền nói.
– Tên huyện lệnh Y trấn lại tạo phản đi theo tặc tử, Tư Mã Yêu hoãn cuộc hành thích rồi nói do thuộc hạ dưới trướng có dị biến.
– Quá mức trùng hợp rồi… – Tần Diễn đưa chiết phiến gõ đầu.
– Hay… La Quốc là thủ hạ của bà ta… – Diệp Hiểu như sực tỉnh.
– Như vậy có phải quá trùng hợp không? – Nam Cung Vân nói.
– Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Tới đâu thì tới đó. Ta cần về phủ. – Nói rồi Nam Cung Liệt phẩy tay áo bỏ đi. Mọi người cũng không ai nói gì, ai về phủ người nấy chuẩn bị mai tiễn hai người sáng mai đi dẹp sơn tặc.
**********
Mộ Phi Quân ở trong phòng của mình thu xếp hành lý. Nói thu xếp hành lý chẳng thà nói nàng đang “hành hạ” chúng. Nàng như muốn giày xéo chúng nát luôn rồi. Vẫn là Dương Lưu Vệ bên cạnh không chịu nổi mà lên tiếng.
– Tiểu thư… Những bộ y phục này không có công lao cũng có khổ lao giúp tiểu thư che chắn thân thể. Ngài hãy nể tình mà tha cho chúng nó đi.
– A Vệ… Có phải ta quá dung túng cho nên bây giờ ngươi cũng muốn quản ta. – Mộ Phi Quân dừng lại động tác, ngồi xuống nhuyễn tháp.
– Tiểu thư… A Vệ không dám.
– Được rồi. Ngươi đi nói với Trình Dật bảo hắn mau chuẩn bị hành lý ngày mai đi theo ta. Còn ngươi… phải ở lại đây. Có việc gì
hãy bảo một trong ba huynh đệ nhóm Triệu Quyết đưa tin. Nếu không kịp, ngươi… tự quyết đi. – Nói xong nàng liền bỏ đi để lại Dương Lưu Vệ trong phòng.
***********
Đại sảnh quận phủ.
Trong cả đại sảnh to lớn như vậy nhưng chỉ có ba người. Ngồi ở chủ tọa còn ai khác ngoài Mộ Phi Quân, mà đứng cạnh nàng chính là tổng quản quận phủ Hồng thúc. Ngồi ở vị trí của khách là một gương mặt có thể coi là tuấn tú vô song, yêu nghiệt tái thế, ngoài Nam Cung Liệt – Duệ vương gia thì còn ai.
– Không biết ngọn gió nào đưa Duệ vương cao cao tại thượng tới chơi phủ bản quận chúa vậy? – Vẫn là Mộ Phi Quân lên tiếng phá vỡ tình trạng yên lặng trong đại sảnh.
– Chỉ muốn hỏi quận chúa tại sao không đi cùng đường với bản vương. – Nam Cung Liệt khẽ nhếch môi hỏi lại.
– Chỉ đơn giản là không thích. – Nàng lạnh lùng ngoảnh mặt nhìn hắn.
– Ta chỉ muốn nhắc nhở quận chúa đường đi tới Y trấn ít nhất cũng mất ba ngày cưỡi ngựa, lại còn dẫn thêm binh lính thì chí ít phải bảy ngày đường vừa đi vừa nghỉ. Mà đường tới Y trấn nhất định phải đi qua Dạ thành cùng Dương thành. Dù đi đường nào thì nhất định phải đi qua một trong hai thành đấy, hiện tại lại việc dân cấp bách. Không cần bản vương nói nhiều, quận chúa chắc cũng hiểu đôi điều… Bản vương đi trước. – Nam Cung Liệt nói một tràng xong liền quay người đi ra để che dấu nụ cười đắc ý muốn rộng đến mang tai. Quân Nhi… ta chỉ muốn nhắc nhở để nàng thận trọng thôi. Nàng thấy ta tốt với nàng chưa…
Mà Hồng thúc nghe Nam Cung Liệt nhắc đến Dạ thành cùng Dương thành thì mặt xanh như tàu lá lo lắng nhìn Mộ Phi Quân vẫn bình thản uống trà buông một câu “Không tiễn” với Duệ vương. Mộ Phi Quân sau khi Nam Cung Liệt đi thì vẫn chú ý vẻ mặt của Hồng thúc lúc này liền lên tiếng.
– Hồng thúc… Có chuyện gì sao? Sao nhìn thúc lo lắng như vậy?
– Quận chúa, ta biết ta đây không bằng được quận chúa nhưng quận chúa là thân nhi nữ thì cần phải thật cẩn trọng khi qua Dương thành cùng Dạ thành.
– Hồng thúc yên tâm, ta nhất định bảo vệ chu toàn bản thân. Thúc đừng quá lo lắng. – Nàng cười nhẹ rồi vỗ vai Hồng thúc.
– Thôi, thúc có việc gì thì cứ đi làm, ta về chuẩn bị ngày mai còn lên đường. – Nàng nói tiếp.
**********
Đào Hoa Viên. Giờ Tý.
– Sao rồi? Mau nói đi. – Mộ Phi Quân uống một ngụm trà, ngồi dậy từ nhuyễn tháp hỏi Trình Dật vừa từ ngoài vào.
– Chủ tử… Dạ thành và Dương thành theo những gì thuộc hạ tìm hiểu thì… – Trình Dật báo cáo xong thì xanh mặt lo lắng nhìn Mộ Phi Quân. Mà nàng trong quá trình nghe báo cáo thì đen mặt xong khi Trình Dật nói xong thì mặt đỏ bừng vì giận. Trình Dật nhìn biến hóa của nàng thì cũng thức thời lui ra chạy về phòng của tiểu nương tử A Vệ. Trong đầu hắn cũng không khỏi nghĩ “Vẫn là nương tử của mình tốt. Mình không làm sai thì nương tử vẫn thương mình nhất. Chỉ tội nghiệp chủ tử…”. Mà hắn vừa đi khỏi, Mộ Phi Quân rốt cuộc không nhịn được nữa.
– Nam Cung Liệt, tên bỉ ổi nhà ngươi… Ta không bao giờ sợ đâu… Cứ chờ đi. – Sau tiếng la chính là tiếng “bịch… bịch” của gối với chăn. Muốn hỏi tại sao không? Bởi vì Mộ tỷ của chúng ta sợ ném bình hoa với ấm trà rồi lại mất ngân lượng đi mua…