Đọc truyện Vương Gia Và Vương Phi – Chương 49: Thái Hậu Án Binh – Cùng Thảo Phạt Đạo Tặc
Vương cung, giờ thượng triều.
– Các khanh có tấu thì dâng, không tấu liền bãi triều. – Nam Cung Vân ngồi trên long ỷ, thân thể suy nhược, khuôn mặt tái nhợt. Thỉnh thoảng còn đưa tay lên che miệng ho khan vài tiếng.
– Bẩm hoàng thượng, vi thần có tấu muốn dâng. Quan huyện lệnh La Quốc của Y huyện bị phát hiện thông đồng cùng sơn tặc vơ vét của dân, chèn ép cướp bóc của dân chúng. Ngày bị phát hiện hắn đã bỏ trốn vào núi Hồng Mộc, binh lính lại không một ai dám đi vào vì núi Hồng Mộc là bản doanh của bọn đạo tặc Long Hổ. – Một vị đại thần đứng ra dâng tấu.
– To gan… Khụ khụ… Trièu đình không bạc đãi bất cứ quan lệnh nào vậy mà hắn… khụ khụ… – Nam Cung Vân tức giận vừa nói vừa ho khan.
– Hoàng thượng nên cẩn thận, tráng ảnh hưởng long thân. – Lý công công bên cạnh cẩn thận nhắc nhở.
– Duệ vương, không biết… – Nam Cung Vân bình tĩnh ngồi trở lại long ỷ rồi quay sang muốn lấy ý kiến của Duệ vương.
Nam Cung Vân lời nói chỉ được một nửa liền cứng họng trân mắt nhìn Nam Cung Liệt. Mọi người đang bàn bạc chính sự mà vị đệ đệ này của hắn lại đang… đứng ngắm Huyền Vũ quận chúa sao? Nam Cung Vân vẫn tỉnh táo thật nhanh ho khan hai tiếng.
– Khụ khụ… Duệ vương… Duệ vương… Trẫm muốn tham khảo ý kiến của khanh.
– À… Hả… Hoàng thượng… – Nam Cung Liệt như bừng tỉnh trong đại mộng vội khôi phục trạng thái ngày thường.
– Trẫm muốn xem ý kiến của khanh về La Quốc của Y thành phản triều đình đi theo đạo tặc hoành hành làm hại dân chúng.
– Theo thần đệ… – Nam Cung Liệt vừa định nói liền bị Nam Cung Vân chặn miệng. – Khoan đã… Từ lúc được sắc phòng Huyền Vũ quận chúa không mấy quan tâm triều chính mà vẫn lại thường xuyên thượng triều. Lần này không biết khanh có cao kiến gì?
– Bẩm hoàng thượng, thần muội tài học thô thiển, không thể đưa ra cao kiến gì. Hoàng thượng vẫn nên hỏi cao kiến của chúng ái khanh trong triều thì hơn. – Mộ Phi Quân thấy bản thân bị lôi vào triều chính vội đẩy sang cho người khác. Nàng chỉ tham gia mỗi vấn đề thái hậu tạo phản soái vị thôi, những cái khác thôi miễn hết đi
– Theo trẫm muốn để quận chúa lãnh binh thảo phạt đạo tặc. Không biết chúng ái khanh có ý kiến gì không?
– Hoàng thượng cũng từng nói Huyêng Vũ quận chúa văn võ song toàn. Nhân dịp này có thể thử tài quận chúa. – Một vị đại thần bước ra.
– Không được… Hoàng thượng, dù quận chúa văn võ song toàn nhưng cũng chỉ là thân nhi nữ. Thần đệ e… – Nam Cung Liệt nghe đại thần nói vậy lập tức bước ra cản lại nhưng một lần nữa chưa nói hết thì bị Nam Cung Vân ngắt lời. – Sai rồi. Tuy là thân nhi nữ nhưng Huyền Vũ cũng hưởng bổng lộc triều đình, nên vì trẫm giải ưu giải phiền mới đúng. Có điều theo Duệ vương thì Huyền Vũ không có kinh nghiệm. Việc này…
– Hoàng thượng… Nếu Duệ vương đã có ý kiến như vậy hay hoàng thượng hãy để Duệ vương đi cùng quận chúa để quận chúa đốc thúc kinh nghiệm, sau này dễ giúp hoàng thượng phân ưu. – Thừa tướng Tư Mã Tuân nghe vậy lập tức đi ra cướp lời của Huyền Vũ quận chúa khiến nàng nghe hắn nói xong mà tức đến đỏ mặt.
– Hảo cao kiến. Chuyện này cứ quyết như vậy. Ngày mai lập tức khởi hành. – Nam Cung Vân lập tức đồng ý.
– Nhưng hoàng thượng… – Mộ Phi Quân muốn nói nhưng lập tức bị Nam Cung Vân trực tiếp làm tức hộc máu. – Ý trẫm liền quyết. Bãi triều.
– Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
**********
Cùng lúc ở cung thái hậu, một nữ tử mặc hồng y chói mắt, ba ngàn sợi tóc nửa búi cài hoa bỉ ngạn đỏ khát máu. Mà vị nữ tử này chính là Bỉ Ngạn Vương – Dương Lưu Vệ thế thân giúp Mộ Phi Quân bởi vì bỗng dưng sáng nay ả thái hậu bỗng dưng phát tín hiệu muốn gặp Bỉ Ngạn Vương. Tiểu thư phải lên thiết triều cho nên nàng phải thế thân mà đến đây thôi…
– Nói đi, muốn ta tới có việc gì? – Nàng giả bộ dạng lạnh lùng của tiểu thư mà hỏi.
– Cũng không có gì quan trọng. Vương chủ ngài ngồi xuống uống chén trà rồi bản ai gia từ từ nói. – Tư Mã Yêu đang đứng liền từ từ đi về ghế phượng ngồi xuống.
– Không cần. Bản vương chủ có nhiều việc cần giải quyết, không thể ở lại quá lâu. – Dương Lưu Vệ tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng sớm lôi mười tám đời tổ tông nhà ả ra chửi. CMN chứ không có gì quan trọng lôi bản cô nương tới đây làm cái gì.
– Chính là cái dạ yến đó. Ta biết là không nên nhưng ngươi có thể lui binh, tạm thời bất động? – Tư Mã Yêu nhấp một ngụm trà rồi quay sang nói với Bỉ Ngạn Vương.
– Ngươi coi bọn ta là thủ hạ dưới trướng ngươi hay sao? Muốn công phải công, muốn thủ phải thủ.
– Ta không có ý đó. Chỉ là thủ hạ dưới trướng ta có chút biến cho nên…
– Đủ. Ta đã biết. Ta phải đi bây giờ. – Dương Lưu Vệ phất tay nói một câu rồi thi triển khinh công đi mất.
**********
Chính điện.
– Hoàng thượng, người để hai người họ đi đến Y huyện như vậy có chút không thỏa đáng. – Diệp Hiểu tiến lên nói.
– Không thỏa đáng chỗ nào? Ta thấy vô cùng hợp ý hoàng đệ Nam Cung Liệt của trẫm đấy… Haha… – Nam Cung Vân vừa nói vừa cười không chút cố kỵ liếc ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Nam Cung Liệt.
– Nếu hai người đó đi rồi vậy buổi dạ yến… – Tần Diệp gõ gõ chiết phiến trong tay đang nói liền bị âm thanh của Mộ Phi Quân đang tiến vào chặt đứt. – Thái hậu sẽ không động thủ vào bữa dạ tiệc đấy.
– Sao muội lại biết? – Diệp Hiểu nghe nàng nói vậy liền hỏi.
– Hoa Hồ Điệp. – Nàng chỉ ngắn gọn đáp trả.
– Dừng sao? Không lẽ bị bà ta phát hiện? – Diệp Hiểu hỏi tiếp.
– Hoa Hồ Điệp nói thuộc hạ dưới trướng bà ta có biến cho nên tạm thời án binh bất động. – Nàng tiếp tục giải thích.
– Cho nên mai hai người vẫn là phải dẫn binh đi thôi… – Nam Cung Vân từ sau long án đi ra vừa cười vừa nói huých nhẹ vào Nam Cung Liệt.
– Nhưng sẽ đi hai đường khác nhau. – Mộ Phi Quân nói rồi quay lưng bỏ đi. Hắn (Nam Cung Liệt) đã đả thương nàng một lần, tuy lần đó là do nàng đột nhập phủ của hắn nhưng nàng là kẻ thù dai. Hơn nữa ở miệng vực, hắn còn đả thương Trình Dật. Nàng không có quên cho nên nàng phải tìm cơ hội báo thù…
Mộ Phi Quân đi rồi bỏ lại vẻ mặt không hiểu gì của Nam Cung Vân và tệ hơn là bản mặt từ thiên đường rơi xuống địa ngục của Nam Cung Liệt.