Đọc truyện Vương Gia Và Vương Phi – Chương 29: Phong Làm Quận Chúa
– Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Mộ Phi Quân tài hoa thục đức, văn võ song toàn. Nay trẫm phong làm Huyền Vũ Quận Chúa, ban Huyền Vũ Quận Phủ. Liệt vào gia phả hoàng thất. Ngoài ra còn có ba ngàn lượng vàng, năm mươi vạn lượng bạc trắng, vải vóc tơ lụa một trăm khúc, bốn mươi nha hoàn, ba trăm cấm quân. Còn về hôn sự của Mộ phủ cùng Duệ vương trẫm nay bãi bỏ. Khâm thử…
– Tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
– Vị ngũ tiểu thư… Không, là Huyền Vũ quận chúa thật may mắn. Mười mấy năm qua vừa hồi kinh liền được ban thưởng. Quả là may mắn.
– Công công quá lời.
– Không có… Vậy ta xin hồi cung lĩnh chỉ.
– Công công đi thong thả.
Trong Mộ tướng phủ im ắng bỗng nhộn nhịp hằn lên. Đấy là mới chỉ có lão thân, đại ca, nhị ca cùng tam ca ở nhà. Chứ nếu mấy vị “đại nhân” kia lễ Phật hết hạn một tháng về thì đúng là không còn gì để nói.
Tâm trạng Mộ Phi Quân tốt hẳn lên khi nghe thánh chỉ liền tốt hắn lên. Không ngờ tới kinh thành được mấy ngày mà vị đại sư huynh đó thật tốt với nàng. Nay đã biết đại sư huynh là Nam Cung Vân, tứ sư huynh là Tần Diễn. Còn hai vị sư huynh kia khi nào nàng mới có cơ hội gặp được.
Nàng không nghĩ. Cũng không muốn nghĩ nữa. Nàng có vàng có bạc vậy chuyện nàng làm đầu tiên chính là chiêu binh mãi mã giúp đại sư huynh. Sau đó lấy một phần đưa vào sơn trang. Còn lại chính là nàng dùng. Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới việc chiêu binh cần rất nhiều ngân lượng.
Lúc này ở đại sảnh, bốn người đàn ông đều ở đây.
– Các con nghĩ khi xưa là nó che dấu quá kỹ hay nó thay đổi rồi.
– Cha… Sao cha lại nói muội ấy như thế. Lúc trước muội ấy hay bị khi dễ. Bây giờ thay đổi cũng là thường tình. – Tam thiếu gia Mộ Nhược Khiêm muốn phản bác hộ Mộ Phi Quân.
– Bây giờ nó mới chịu về vậy còn ai muốn lấy nó nữa. Nó cũng đã hai mươi lăm. Các cô nương độ tuồi như nó đã con thành đàn rồi.
Im lặng.
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Khi Mộ Hành Nguyên nhắc tới thì hắn mới để ý. Tuy có danh hiệu quận chúa nhưng cũng đã hai mươi lăm tuổi. Đúng là khó nói.
**********
Ở biệt viện, ai đó vẫn không để ý mà lo việc của mình. Nàng đã sai người đi lôi hai tên chết bầm đó về. Nói đi liền đi mất dạng không thấy tăm hơi đâu. Mà nói về thì thoắt cái là thấy. Tay thu dọn đồ đạc nhưng não vẫn hoạt động. Từ lúc nàng đến kinh thành tới giờ cũng gần một tháng. Cũng sắp tới định kỳ gặp các quản sự rồi. Nếu nàng đến ờ trong Huyền Vũ Quận Phủ thì nhất định hành động sẽ dễ dãi hơn nhiều.
Sáng hôm sau, hai người bị Mộ Phi Quân gọi là chết bầm đã xuất hiện ở biệt viện nghe giáo huấn.
– Ta đã nói gì hả. Chẳng phải ta dặn các ngươi chỉ cần coi cho có rồi lập tức về đây. Vậy mà mấy ngày rồi. Đã mười ngày rồi đấy.
– Chủ nhân… Không phải do A Vệ. Nàng ấy đã xử lý xong các sơn trang rồi nhưng thuộc hạ giữ nàng lại cùng xử lý chuyện các phái.
– Che dấu… Các ngươi che dấu giỏi lắm. Còn bao che cho nhau.
– Chủ nhân không phải.
– Được rồi. Các ngươi đứng lên nói cho ta nghe xem nào.
– Trong triều đình tranh đấu nội bộ. Thái hậu cho người tới muốn hợp tác với Bỉ Ngạn Vương.
– Tiếp.
– Thuộc hạ đã đồng ý.
– Cái gì.
– Nếu chủ nhân không muốn thuộc hạ lập tức hủy bỏ.
– Không. Tuyệt đối không. Trình Dật ngươi làm rất tốt. Ta muốn ngươi moi tất cả kế hoạch của bà ta ra cho ta.
– Vâng.
– Đi đi.
– Vâng.
– Còn ngươi. Lưu Vệ… Bên ngươi thế nào rồi.
– Mọi chuyện đều bình thường nhưng trong triều cũng có không ít người để ý tìm hiểu.
– Tốt. Ngươi lập tức loan truyền Hoa Hồ Điệp tối ngày mai sẽ tới Phong Tình Hoa Lâu thưởng trà cho triều đình biết. Làm sao cho những người thân tín của hoàng đế biết là tốt nhất.
– Vâng.
– Còn nữa. Ngươi lập tức cùng Trình Dật bí mật chiêu binh cho ta. Nhớ kỹ là phải bí mật. Chọn lọc thật kỹ đừng để có nội gián. Tuy người của các phái cùng sơn trang ta sáng lập đều đông nhưng chưa đủ. Ta có việc cần dùng. Quy tắc chọn người như cũ. Ta cần chất lượng không phải số lượng.
– Vâng.
– Lui đi.
– Vâng.
( Nói đến đây chắc m.n cũng biết BNV và HHĐ là một nhỉ.)