Vương Gia Và Vương Phi

Chương 2: Sáu Năm Sau.


Đọc truyện Vương Gia Và Vương Phi – Chương 2: Sáu Năm Sau.

Sáu năm sau.
– Tiểu Hỉ. Chúng ta ở đây bao lâu rồi nhỉ?
– Tiểu thư, có vẻ cũng được sáu năm rồi ạ.
– Hắc Nhi… Chúng ta ra ngoài nhé. Ta sẽ mang ngươi theo.
Mộ Phi Quân tay vuốt nhẹ đầu sói xám một cách không sợ hãi.
– Tiểu thư. Người mang nó theo em e là…
– Có gì phải sợ chứ? Phải không Hắc Nhi…

Hắc Nhi chính là con sói xám nàng đang ôm trong lòng. Dưới đáy cốc có dã thú có trùng có cả chim. Nàng như có sức mạnh siêu nhiên khiến toàn bộ chúng đều tâm phục đi theo nàng mà nàng Mộ Dung Quân Phất cũng có khả năng đọc suy nghĩ của chúng, hiểu tiếng của chúng và chỉ huy chúng. Nàng gần như người rừng rồi.
– Áuuu… – Con sói tru lên một hồi bất mãn.
Mộ Phi Quân đương nhiên biết nó bất mãn ở đâu. Dù sao nó cũng lớn lên và sống nơi đáy vực này nên nó không muốn đi cũng là điều dễ hiểu.
– Ngươi không muốn đi? Không sao. Vậy ta đi lên đó rồi sẽ quay lại thăm ngươi.
– Áuuu… – Con sói một lần nữa tru lên không vừa lòng.
– Hắc Nhi… Ta chỉ đi chút thôi. Ta hứa sẽ quay lại thật sớm.
– Áuuu… – Nó lại tru lên vẻ như bất đắc dĩ đồng ý.

Nàng cười thật tươi. Nụ cười làm tăng lên vẻ đẹp vốn có của nàng. Nàng hiện giờ chính là tuyệt thế giai nhân khuynh quốc khuynh thành. Mái tóc dài quá eo. Mắt phượng mày liễu đôi môi anh đào. Trông nàng goàn toàn không phải người của nhân gian. Nàng chính là tiên tử hạ phàm.
Tiểu Hỉ luôn sợ mấy con vật dưới này vì những thứ nàng biết thực sự rất đáng sợ. Còn những con vật nàng không biết nó thực sự rất rất kinh khủng. Ví dụ như Hỏa Trùng Nhi chính là cái con sâu to như ngón chân cái mình nhẵn bóng đỏ như cục than đang cháy. Thỉnh thoảng còn có chấm đen chấm vàng đủ biết nó độc ra sao. Hay cái thứ gọi là Mộc Thanh Nhi chính là con vật vừa to vừa dài như ngón tay, đã thế lại rất nhiều chân, mình có nhờn trơn trơn màu xanh lá sọc đỏ. Vậy mà tiểu thư của nàng còn nuôi chúng quanh nhà làm nàng ăn thì lo ngủ thì chẳng yên. May mà tiểu thư sắp ra ngoài nếu không thực nàng sẽ điên mất.
– Kíuuu… – Nàng đưa tay lên miệng giả làm loa gọi con chim lớn nàng cứu nó 4 năm trước.
Nó là con chim rất lớn. Không biết nó là giống chim gì nhưng nó cũng rất khỏe. Nàng cũng định đi lên từ 3 năm trước nhưng do võ công chưa thành nên đành ở lại. Bây giờ nàng chính là võ công tuyệt đỉnh. Tuy chỉ là một bộ công pháp nhưng chiêu thức rất kỳ lạ. Theo trí nhớ của thân thể này thì không có loại công pháp nào như thế.
Con chim lớn đó nàng đặt tên là Đại Điểu Nhi. Nàng vỗ nhẹ vào bộ lông nâu đỏ óng mượt của Đại Điểu Nhi.
– Đại Điểu Nhi… Ngươi hãy giúp chúng ta lên kia được không? – Nàng nói rồi chỉ lên phía trên, nơi sương mù trắng xóa không nhìn thấy điểm kết.
– Kíuuu… – Con đại điểu kêu một tiếng coi như đồng ý.
Mộ Phi Quân bèn vào nhà thu thập. Nói là thu thập nhưng thực chất lại chẳng có gì nhiều. Chỉ có vài nén bạc còn sót trên y phục lúc rơi xuống, một thanh kiếm, một chiếc tiêu ngọc lưu ly trắng trong suốt nàng thấy trên người Đại Điểu Nhi và một số loại độc nàng chế được lúc rảnh rỗi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.