Đọc truyện Vương Gia Và Vương Phi – Chương 1: Xuyên Qua. Bí Kíp Võ Công.
Mở mắt ra. Nàng không khỏi bàng hoàng.
– Đây là đâu chứ? Bệnh viện sao? – Đôi môi anh đào có chút trắng bệch mấp máy thì thào hỏi.
– Tiểu thư… Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh. – Giọng nói có chút vui mừng và chút lo lắng.
– Cô là ai? Sao tôi lại ở đây? – Khoan… sao chứ. Cô ta xưng cô là tiểu thư. Sao… sao… kỳ quái… cô xuyên không giống mấy bộ tiểu thuyết sao. Hơn nữa cô còn biến thành tiểu thư nhà người ta. Hơn nữa chỉ có linh hồn mà thể xác này hình như 14. Trời ơi…!!!
– Tiểu thư… Tiểu thư sao vậy? Tiểu thư không nhớ Tiểu Hỉ sao. Là Tiểu Hỉ mà. – Tiểu Hỉ vừa nghe liền khóc.
Nàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người tự xưng là Tiểu Hỉ. Bỗng một dải hồi ức của thân thể này ập về.
Nàng hiện tại chính là ngũ tiểu thư Mộ Phi Quân của Mộ tướng phủ. Cha nàng là Mộ Hành Nguyên, mẹ nàng là Lục Triều Anh đã chết vì sinh khó. Mẹ nàng chỉ kịp đặp tên cho nàng, nhìn mặt nàng một lần rồi tắt thở.
Nàng bị rơi xuống vách núi chính là do Nhị tỷ và Tứ tỷ cùng cha khác mẹ truy sát. Nàng có ba vị ca ca và bốn người tỷ tỷ. Đại ca, tam ca và tam tỷ đều yêu thương nàng. Còn lại đều xem nàng như con vật mà đối xử kể cả cha nàng vì cha nàng luôn nghĩ mẹ nàng do nàng khắc chết. Cha cho nàng ở biệt viện phía Tây phủ không người hầu không nha hoàn để nàng tự sinh tự diệt. Cũng may có Tiểu Hỉ luôn đi theo nàng không rõ lý do.
Thoát khỏi dòng ký ức, nàng khẽ ngồi dậy. Tiểu Hỉ vội đỡ nàng.
– Sao ta quên em được. – Nàng khẽ giọng trả lời. – Nhưng sao chúng ta có thể vẫn còn sống?
– Tiểu thư. Người không ngờ được đâu. Dưới đáy vực này là một con sông. Chúng ta trôi theo sông rồi dạt vào bờ. Còn đây chính là hang đá bên cạnh bờ sông đó. Tiểu thư… Em xin lỗi. Em không bảo vệ tốt cho người.
– Không sao. Không phải lỗi của em.
Nàng nghỉ thêm vài ngày nữa cảm thấy khỏe hơn nên đứng dậy đi lại. Tiểu Hỉ có cản nhưng nàng kiên quyết nên Tiểu Hỉ cũng tùy nàng.
Nàng đi ra ngoài dạo theo bờ sông. Bóng nàng rọi xuống sông. Dưới lòng sông là thiếu nữ thân thể có chút gầy gò nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp. Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo. Chính là mỹ nữ trong mỹ nữ. Nàng quay vào động.
Nàng có ý tiến sâu thêm vào trong động. Bên trong khá tối. Đưa tay lên không thấy được ngón tay. Nàng bỗng nhớ đến viên dạ minh châu tam ca nàng cho bèn lục tìm khắp người. Cầm dạ minh châu trong tay, không gian sáng hơn rất nhiều. Nàng có chút sợ nhưng sự tò mò đã chinh phục sự sợ hãi của nàng.
Hết đường rồi. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi. Một bộ xương khô. Trên vách đá có khắc chữ ý nói bí kíp võ công tuyệt thế không có ai tiếp nhận. Gần bộ xương đó là 1 thanh kiếm và 1 cuốn sách. Sự tò mò thôi thúc, nàng đánh liều mang thanh kiếm và cuốn sách ra ngoài rồi quay lại mang bộ xương đi cùng Tiểu Hỉ an táng.
– Lão tiền bối. Vãn bối không quen người cũng không biết người là ai tên là gì. Nhưng nếu vãn bối đã gặp được tiền bối ắt có duyên. Vãn bối thấy cạnh người có thanh kiếm và cuốn sách có lẽ là bí kíp võ công của ngài này nay xin lão tiền bối cho phép vãn bối theo bí kíp này học hỏi. Nế tiền bối đồng ý xin ngài hãy cho chút dấu hiệu. – Nàng nói rồi cùng Tiểu Hỉ dập đầu trước phần mộ.
Không biết trùng hợp hay thực sự có dấu hiệu, thanh kiếm rơi xuống. Giữa trán nàng hiện lên đóa huyết liên đang nở đỏ như máu.
Từ đó nàng ở dưới đáy vực sống bằng cỏ dại và cá bắt được dưới sông. Nàng tuân theo cuốn sách dùng thanh kiếm nàng thấy trong hang đá luyện tập chăm chỉ. Chính là thanh kiếm có linh tính, sau khi nàng dập đầu xin phép trước ngôi mộ mới tuốt được nó ra khỏi vỏ. Ngoài nàng ra, Tiểu Hỉ cũng bó tay với thanh kiếm.
Sau khi tuốt kiếm, nàng quan sát thật kỹ. Lưỡi kiếm sắc bén, mũi kiếm nhọn sáng lạn dưới ánh mặt trời yếu ớt. Trên lưỡi kiếm khắc hai chữ THIÊN TRƯỜNG.
Ghi nhớ tất cả cuốn sách, cất thật kỹ nó, theo trí nhớ phác họa lại từng chiêu thức. Thanh kiếm uốn lượn giữa không trung mạnh mẽ nữ tính. Tà áo lam nhạt dính máu đã giặt sạch tung bay theo gió.