Bạn đang đọc Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên: Chương 22: Không Gian Tiện Lợi
Vũ Nhạc chăm chú nhìn Tiểu Giới ngay cả lúc ngẩn người cũng thật linh động, liền đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của nàng: “Ôi chao, thật sự là kỳ tích nha, da của ngươi chẳng những không có mụn mà còn mềm mại như vậy, này, tiểu tử kia, ngươi chăm sóc da như thế nào vậy?”
Tiểu Giới nghe vây, dùng sức giật giật khóe miệng, trực tiếp bỏ qua biểu tình chờ mong của nữ nhân nào đó. Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Giới quơ một vòng tròn trước mặt Vũ Mị, chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh sáng màu tím, tới lúc định thần lại nhìn kỹ xung quanh thì đã thấy đổi sang một nơi khác. Vũ Mị há miệng thở dốc, tò mò nhìn xung quanh, có cây, có hoa, nơi cách đó không xa có một tòa vọng (nơi nghỉ chân) dưới chân bảo tháp, đúng, đúng là bảo tháp, còn là một tòa bảo tháp hào quang lóng lánh. Mỗ nữ nuốt nước miếng, tự cấu vào mặt mình: “Oái…Đau thật nha, ôi mẹ ơi, đây không phải là nằm mơ à? Tiểu hài nhi, sao ngươi lại dẫn ta tới đây?” Mỗ nữ có chút kích động cúi đầu nhìn xuống hài tử bé nhỏ.
Tiểu hài nhi? Ôi, chủ nhân trải qua chín kiếp luân hồi, không chỉ trí óc không tốt mà tính cách…cũng khác biệt so với năm đó, không biết kiếp này, nàng có thể lấy lại trí nhớ hay không? Ôi, mình rất nhớ khí phách yêu mị động lòng người của chủ nhân nha!
“Tiểu hài nhi? Ngươi đang nghĩ gì vậy? Bổn cô nương đang hỏi ngươi đấy, ngươi đưa ta tới chỗ nào đây? Sao ngay cả một con ma cũng không thấy vậy?” Mỗ nữ có chút bối rối nhìn xung quanh, nơi này ngoài việc nhìn không khác lắm so với bên ngoài thì hình như không có người ở nha!
Cái gì mà không có ma nào? Chẳng lẽ Linh thú không phải là sinh vật? Chẳng qua phong ấn của người chưa giải trừ, chúng nó vẫn ngủ say, ôi… Tiểu Giới thở dài, có chút ai oán nhìn Yêu Vũ Mị, giọng nói thập phần khó chịu: “Nơi này chính là không gian Linh Giới, cũng có thể gọi là không gian tiện lợi, không gian di động, người muốn gọi là gì cũng được. Ở bên ngoài một ngày bằng ở trong này một năm. Hơn nữa, nơi này có linh khí Chí Tôn vô thượng, đối với việc tu luyện gần như là được trời giúp, liên tục ở trong này hấp thụ linh khí thì không chỉ tiến cấp nhanh chóng mà chính bản thân cũng toát ra một loại khí chất biến ảo kỳ diệu.”
“Cái gì? Không gian tiện lợi?” Vẻ mặt Vũ Mị kích động nhìn xung quanh, có chút không tin nổi nhìn Tiểu Giới: “Ngươi vừa mới nói ở bên ngoài một ngày bằng ở trong này một năm?”
“Vâng ạ, có vấn đề gì sao?” Tiểu Giới hơi cong môi, bây giờ mặc dù chủ nhân có chút khác biệt, nhưng là vô tư vô lo, nàng…Thật ra hy vọng chủ nhân vĩnh viễn vui vẻ như vậy mãi mãi, nhưng mà…Chủ nhân sinh ra đã được giao phó thân phận, thực sự không cơ hội để thay đổi được vận mệnh.
“Vấn đề? Không có không có, làm sao có vấn đề gì được chứ, ôi chao, trời ơi, bên ngoài một ngày bằng trong này một năm, vậy…Có phải sẽ bị già nhanh hơn không?” Vũ Mị vừa rồi còn rất vui vẻ, sau khi suy nghĩ tới vấn đề này thì có chút hoài nghi nhìn Tiểu Giới, Tiểu Giới bật cười: “Sao có thể chứ, linh khí ở nơi này dồi dào như vậy, cũng sẽ bồi lại không ít, hơn nữa, nơi này và bên ngoài không tương thông với nhau. Người có ở đây nghỉ ngơi một trăm năm thì khi ra bên ngoài, người bao nhiêu tuổi vẫn là bấy nhiêu.”
“Thật sự rất lợi hại, đây đúng là một bảo vật, vậy…Nó cũng thuộc về ta sao?” Vũ Mị nhìn bảo tháp hào quang lóng lánh trước mặt, trong mắt không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh tiền tài. Tiểu Giới thấy thế, không chút khách khí dẫm một cước vào chân Vũ Mị, bộ dáng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép: “Một ngàn năm, sao người không bỏ được tật xấu này vậy? Bất cứ ở lúc nào chỗ nào, người đều mê tiền như vậy, tiền có thể ăn được sao? Vị kia của người có tiền như vậy, sao không thấy người nhìn hắn tới mức lộ ra ra bộ mặt dọa người thế?”