Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 127: Đêm Động Phòng Hoa Chúc (2)


Bạn đang đọc Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên: Chương 127: Đêm Động Phòng Hoa Chúc (2)

Lúc kính hết trăm bàn rượu thì bước chân của Thiên Duật Dạ đã có chút lảo đảo, vừa muốn bức rượu ra, lại bị Nạp Lan Diễm giữ chặt cổ tay: Như thế nào? Nghĩ ăn gian? Vậy là không được, hôm nay là rượu mừng của ngươi, nếu ngươi bức hết rượu mừng ra ngoài cơ thể, thì chẳng phải rượu mừng trở thành rượu bỏ rồi sao?
Thiên Duật Dạ hừ lạnh một tiếng: A, biện pháp của người còn không ít, chỉ còn mỗi bàn của các ngươi thôi, nhanh, không cần vô nghĩa.
Lúc Thiên Duật Dạ mời rượu đến bàn thứ chín mươi tám thì Hoa Lưu Băng liền trở lại, vừa nghe hắn nói vậy, cũng không vô nghĩa, hưng trí dâng trào nâng chén. Lại một vòng nữa, khuôn mặt tuấn dật của Thiên Duật Dạ đã hơi hơi đỏ ửng, ánh mắt cũng dần trở nên mê ly.
Thấy thế, Nạp Lan Dễm biết thời cơ đã tới, còn tiếp tục sẽ có thể bị lộ tẩy rồi, vội vàng theo mọi người đứng lên chào, đưa Thiên Duật Dạ đi đến cung Minh Hạ. . .
Cung Minh Hạ, là một cung điện được cho là tráng lệ nhất nằm giữa cung Phượng Loan và cung Long Tường, đây chính là nơi ở của Thiên Duật Dạ và Vũ Mị.
Vẫn bảo vệ bên cạnh Thiên Duật Dạ, Công Phúc, Bồ Lao nhìn thấy chủ tử nhà mình bị mang đi, liền tiến lên ngăn cản: Tham kiến Thần Vương, Quỷ Vương, Yêu Vương điện hạ, không biết ba vị điện hạ định mang chủ tử nhà ta đi đâu? Không bằng giao chủ tử cho thuộc hạ ?
Nạp Lan Diễm thấy thế, không khỏi cười lạnh: Chúng ta đang ở địa bàn của các ngươi, còn có thể mang chủ tử của các ngươi đi đâu? Hắn say, bọn ta dĩ nhiên là dẫn hắn đi giải rượu, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn hắn vác bộ dạng này đi động phòng?
Vậy. . . Không bằng giao cho bọn thuộc hạ đi? Nghĩ đến lúc trước chủ tử nhà mình đã nhắc nhở, trực giác của hai người cho rằng ba người này nhất định không có ý tốt lành gì, nào dám để bọn họ mang chủ tử đi?

Như thế nào? Các ngươi không tín nhiệm bổn vương? Nạp Lan Diễm cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về hai người càng thêm lạnh lẽo.
Nơi này là cung Tu La Vương, chúng ta biết mình đang làm cái gì, nếu các ngươi không tín nhiệm, hoàn toàn có thể đi theo, nói nhảm nhiều như vậy để làm gì?
Dứt lời, cũng không thèm để ý đến hai người, liền hướng Quỷ Vương, Yêu vương vẫy tay: Chúng ta đi.
Hai người Công Phúc, Bồ Lao liền theo sau, đoàn người rất nhanh đi tới cung Minh Hạ. Sau khi tháo giầy của Thiên Duật Dạ xuống rồi đặt y xuống giường, Nạp Lan Diễm trừng mắt nhìn hai người Công Phúc nói: Nhìn thấy chưa? Chúng ta đang giúp hắn giải rượu, hiện tại các ngươi đi đun nước tắm đi, lát nữa phục vụ hắn tắm rửa.’’
Công Phúc thấy bộ dạng của Thiên Duật Dạ đích thực là đã say, liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó khom người lui xuống.
Hoa Lưu Băng thấy thế, lúc này mới lên tiếng nói: Nhiệt độ trên người hắn càng ngày càng cao rồi, các ngươi nhanh đi tìm người đi.
Quỷ Vực, Nạp Lan Diễm lặng lẽ không tiếng động lui xuống. . .

Mà lúc này Yêu Vũ Mị, đang ngồi trên núi giả ở Ngự Hoa Viên ngủ gật, đáng tiếc nơi đó quá nhiều muỗi tàn phá bừa bãi, mặc dù nàng muốn ngủ, cũng không ngủ được, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể nâng má mà phát ngốc nhìn bầu trời, cũng không biết mấy người kia có làm được hay không? Tại sao lâu thế vẫn còn chưa qua đây?
Sau nửa canh giờ, lúc Quỷ Vực cùng Nạp Lan Diễm đi vào Ngự Hoa Viên, thấy nữ nhân kia trên núi giả thì rốt cục không nhịn được mở miệng gầm nhẹ: Bảo ngươi không nên chạy loạn, ngươi nói ngươi chạy loạn cái gì hả? Như thế tốt rồi, vô ích chậm trễ nửa canh giờ, mau đi theo chúng ta đi.
Nạp Lan Diễm cũng không nói nhảm, trực tiếp phi thân lên núi, thô lỗ lôi Vũ Mị xuống, hết sức lo lắng bước về hướng cung Minh Hạ.
Yêu Vũ Mị không hiểu nên bị kéo vài bước trên đường, lửa giận liền bùng lên, hung hăng hất văng tay hắn ra: Này, các ngươi làm gì đó, gấp gáp cái rắm hả? Ta hỏi các ngươi, chuyện phát triển như thế nào rồi?
Nạp Lan Diễm oán hận nhìn nàng một cái: Còn nói sao, nhanh đi cho lão tử, nếu không đi, ngươi muốn tướng công nhà ngươi dục hỏa đốt người mà chết sao!
“Đợi chút, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ các ngươi chưa sắp xếp cho hắn? Này, không phải các ngươi để cho ta đi bắt giết sao? Như thế bào biến thành dục hỏa đốt người rồi hả?
Yêu Vũ Mị hỏi gấp, Nạp Lan Diễm lại vội đi, bất đắc dĩ, chỉ có thể vận khinh công vừa đi vừa nói: Chuyện này nói ra rất dài dòng, ngươi cùng chúng ta đến cung Hạ Minh trước rồi nói.

Yêu Vũ Mi thấy thế, cũng hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, một hàng ba người chạy đến cung Minh Hạ thì thấy Công Phúc và Bồ Lao đang canh trước cửa, cũng không quan tâm tới, lập tức đẩy cửa đi vào.
Công Phúc cùng Bồ Lao thấy Quả Nhiễm đẩy cửa đi vào, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao nàng xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ Vương Hậu phái nàng tới mời người? Nhưng tình trạng Vương thượng bây giờ, hiển nhiên là say không nhẹ à?
Ba người chạy tới, Nạp Lan Diễm sốt ruột hỏi Hoa Lưu Băng: Thế nào thế nào? Người đã chết chưa?
Yên Vũ Mị nghe vậy, một cước dẫm lên chân hắn, nổi giận mắng: Cút sang một bên, đó là nam nhân của ta, ngươi mới đã chết đó!
Nạp Lan Diễm ủy khuất bĩu môi, tự biết mình đuối lí, cũng không phản bác, nhìn về phía Hoa Lưu Băng, thấy sắc mặt hắn có vẻ bình tĩnh, sốt ruột hỏi: Ơ kìa, ngươi có nói hay không, rốt cuộc hắn thế nào rồi?
“Tiếp tục dập tắt lửa, còn có thể thế nào? Vừa rồi ta đem hắn ngâm nước lạnh, đã tốt hơn nhiều. Ngươi đã đến đây, vậy trong này liền giao cho ngươi, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi thôi. À, đúng rồi, còn có hắn uống một ly trà nhỏ xong huyệt đạo sẽ tự động mở lại, đến lúc đó, ngươi tự cầu thêm phúc đi! Dứt lời, một lát cũng không dừng lại, quay đầu bước đi, lúc bước đến cửa thì đột nhiên đi tới chỗ Yêu Vũ Mị, kéo tay của nàng, dính vào điểm hồng ấn, trực tiếp ấn ngón tay nàng lên một trang giấy.
Vừa mới hoàn hồn từ một màn kinh hãi bất ngờ, Vũ Mị tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn: Ngươi làm cái gì thế?
Hoa Lưu Băng bảo vệ tờ giấy như bảo bối cất vào trong ngực, Tự nhiên là đồ tốt, là vật để bảo vệ tính mạng tốt. Dứt lời, hướng về phía Nạp Lan Diễm và Quỷ Vực vẫn đứng ở nơi đây, nói: Các ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì? Chẳng lẽ muốn lưu lại xem lễ hay sao?

Nạp Lan Diễm tiếc nuối liếc nhìn Yêu Vũ Mị: Bản thân ta cũng muốn, nhưng lại sợ người nào đó tỉnh lại điên cuồng trả thủ, ta vẫn nên đi thôi.
Đi được hai bước, hắn đột nhiên xoay người thương hại nhìn Vũ Mị một cái: Thực xin lỗi, lúc bắt đầu chúng ta không nghĩ tới đối tượng là ngươi, cho nên lượng thuốc có hơi nhiều, cái kia thì, ngươi tự cầu phúc đi!
Vừa dứt lời, ba người như một cơn gió lao vút đi, trước khi đi cũng không quên dặn dò Công Phúc và Bồ Lao đang canh giữ ở bên ngoài: Người ở bên trong là Vương Hậu và Vương Thượng của các ngươi, vô luận phát sinh cái gì, cũng đừng đi vào, nếu không, các ngươi nhất định phải chết! Tin tưởng bọn ta, không phải là đùa giỡn.
Công Phúc và Bồ Lao nhìn nhau, đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương, trong đầu có vô số dấu chấm hỏi hiện lên, nhưng thông minh như bọn họ, vẫn cung kính bước xa ba thước, khẩn trương canh giữ ở đó, lo sợ nghe được những gì không nên nghe, đến lúc đó sẽ bị Vương xử quyết.
Mà Yêu Vũ Mị vẫn đứng ngây ngốc ở giữa tẩm cung, giờ mới hiểu được những gì Nạp Lan Diễm nói trước khi đi, cũng có chút hiểu được vì sao họ đưa nàng đến nơi này. Nàng có chút thất vọng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự hắn cũng với nữ nhân khác ở chung một chỗ, thật không biết vẻ mặt bản thân mình sẽ như thế nào.
Hiện tại nếu sự tình phát sinh đến tình trạng này, vậy. . . A? Hình như không đúng, này, kia, Nạp Lan Diễm vừa mới nói hình như, hắn bị hạ dược, dựa vào, hạ dược? Lượng thuốc còn không nhẹ nữa, hóa ra trong mắt bọn hắn, thương hại chính là ý này sao?
Ta ngất, nói đùa cái gì vậy, ta không muốn lần đầu tiên đã bị hồ đồ áp lên trên, lý do an toàn, vẫn nên tìm cho hắn nữ nhân khác đi. . .
Nói là làm ngay, Yêu Vũ Mị vừa chuẩn bị nhấc chân bước ra phòng ngủ, lại nghe thấy tiếng nói lười biếng mê người từ sau lưng truyền đến: Ái phi, nàng đây là muốn chạy đi đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.