Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 126: Đêm Động Phòng Hoa Chúc (1)


Bạn đang đọc Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên: Chương 126: Đêm Động Phòng Hoa Chúc (1)

Cung Tuyết liên tục xua tay: A, không có việc gì, ta chỉ xem Quả Nhiễm thế nào vẫn chưa trở lại thôi.
Dứt lời, nàng liền trực tiếp đi vào tẩm điện, đóng cửa chính lại, hắc y vệ cảm thấy kì quái, nhưng cũng không để trong lòng, dưới chân điểm một cái, hắn liền biến mất vào trong bóng tối.
Mễ Á nhìn Cung Tuyết đi tới, lập tức khẩn trương hỏi: Vậy bây giờ phải làm thế nào mới được?
Cung Tuyết thở dài: Trước mắt chỉ có thể ở đây đợi Vương Hậu trở lại, nếu ngài ấy nói chúng ta biết có chừng mực, tất nhiên sẽ không vui đùa quá mức, có lẽ, nàng chỉ muốn chỉnh Vương Thượng một chút mà thôi. Mọi người đã mệt mỏi cả ngày, chúng ta cứ sang phòng bên nghỉ ngơi một chút, chờ Vương Hậu trở về rồi nói sau!
Vậy. . . Ngộ nhỡ Vương Thượng trở về trước thì sao? Mễ Á khẩn trương nhìn Cung Tuyết, nói ra điều kiêng kị, lo lắng trong lòng ba người.
Vậy. . .Cũng chỉ có thể nói ra sự thật, nhưng với tình hình bây giờ, ta đoán tối nay Vương Thượng cũng không tốt hơn đâu.

Dứt lời, nàng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không khỏi lắc đầu, nếu tiểu thư đã quyết tâm trả thù, thì đúng là không ai có thể ngăn cản được.
Lại nói lúc Thiên Duật Dạ trở lại yến hội, liền bị một hàng bàn tiệc ở phía trước làm cho sững sờ, khi thấy Nạp Lan Diễm đang tươi cười cầm ly rượu bước đến chỗ hắn thì hắn liền biết là người này cố ý, không khỏi cau mày nhìn y: Chẳng lẽ ngươi không biết đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của ta?
Ba người Nạp Lan Diễm, Quỷ Vực, Hoa Lưu Băng cười nhạt một tiếng, đều đồng thanh nói: Khắp thiên hạ đều biết mà!
Các ngươi là cố ý, có đúng không! Thiên Duật Dạ nhìn ba khuôn mặt tuấn tú rất đáng bị ăn đòn, thừa hơi tốn sức rống giận.
Nạp Lan Diễm cũng không nói nhảm, trực tiếp sảng khoái nhìn quanh một vòng: Thấy được chưa? Nơi này có tổng cộng một trăm lẻ một bàn tiệc rượu, ngươi từng bước mỗi bàn uống một chén, liền đại biểu cho chúng ta trong trăm người tìm được cho ngươi một tân nương tử. Nếu không, hừ hừ, các tiết mục đằng sau còn rất nhiều, ngươi nói đi, lựa chọn bên nào?
Vẻ mặt Thiên Duật Dạ hung ác nham hiểm trừng mắt liếc hắn: Hôm nay lão tử tạm nghe các ngươi một lần, nhưng cũng không có nghĩa là ta sợ các ngươi, các huynh đệ đừng quên, ra ngoài lăn lộn, nhưng sớm cũng phải trả giá!
Ba người vừa định cười nhạo, lại bị lời nói tiếp theo của Thiên Duật Dạ dọa cho kinh hãi suýt cắn phải đầu lưỡi.
Đám các ngươi đối xử với ta như thế nào, ta đều nhớ kĩ trong lòng, đợi tới hôn lễ của các ngươi, ta sẽ hoàn trả gấp trăm ngàn lần, hừ! Dứt lời, vung tay áo liền đi đến bàn thứ nhất, bộ mặt hung ác nham hiểm nhanh chóng biến mất, thay vào đó là thần thái phấn chấn sung sướng.
Nhìn bóng lưng của hắn, Hoa Lưu Băng gian nan nuốt một ngụm nước bọt: Này, này, này, lần này chúng ta chỉ lo cao hứng, hình như đã xem nhẹ vấn đề này, lần này phải làm sao bây giờ? Bây giờ, nha đầu chết tiệt kia chính là cùng phe với hắn, tương lai chúng ta bị trả thù, nàng nhất định sẽ không giúp chúng ta. Chúng ta hết sức giúp nàng trả thù hắn như vậy, các ngươi nói, có đáng giá hay không?
Quỷ Vực như có điều suy nghĩ vuốt cằm, quyết đoán nói: Lần đầu thế này cũng không kém nhiều lắm, lần sau, liền rút chứ?

Nạp Lan Diễm nghe vậy, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: Nha đầu chết tiệt kia, sao lúc trước không nhắc nhở chúng ta chứ? Nàng với hắn là người một nhà, sau này cho dù ghi nợ, người này cũng sẽ không làm gì nàng, nhưng chúng ta thì thảm rồi, không được, kế hoạch này chúng ta liền hủy bỏ, liền. . . Lần này trước đó chúng ta có chút ý tứ là được, đến lúc đó nếu nha đầu kia truy cứu, chúng ta bảo bị hắn nhìn thấu rồi, như vậy không đắc tội với hai bên, chúng ta cũng thoải mái.
Nhưng là, kia . . . Hoa Lưu Băng vẫn có chút do dự, nhìn Thiên Duật Dạ đã bắt đầu uống: Thật sự buông tha cho y?
Buông tha đi, lúc này chắc hẳn nha đầu kia đã thoát thân, lát nữa chúng ta làm như vậy. . . . Nạp Lan Diễm nói nhỏ vào tai hai người, Quỷ Vực, Hoa Lưu Băng có chút chần chờ nhíu mày hỏi: Như vậy cũng được à?
Không được thì chẳng lẽ theo kế hoạch lúc trước của nàng? Các ngươi xác định trong lòng cô nàng chết dẫm đó không có bóng ma? Các ngươi xác định rằng lần này Thiên Duật Dạ thoải mái tha cho chúng ta? Cũng không thể đi? Nếu như không thể, chúng ta không bằng quét tuyết trước cửa, đến lúc đó hai người họ truy cứu, chúng ta cũng có thể thẳng lưng nói cho họ biết Các ngươi tổn thất cái gì ? Hả? Các ngươi nói đi ?
Mặc dù bây giờ Nạp Lan Diễm vẫn chưa từng tưởng tượng qua hôn lễ của mình, nhưng cũng khó đảm bảo sau này hắn sẽ gặp được người mình yêu, nếu đến lúc đó cũng bị phá như thế này, thật đúng là tiền mất tật mang, bỏ qua thôi, như vậy đều tốt với tất cả mọi người!
Hoa Lưu Băng liền vỗ tay, gật đầu đáp ứng, còn thường dùng ánh mắt ai oán trừng hai người: Đều là lỗi của các ngươi, đang êm đẹp lại kéo ta xuống nước làm gì? Lần này thì tốt rồi, người này khẳng định cũng coi trọng ta rồi.
Quỷ Vực buồn bực không quên trừng mắt hắn một cái: Nếu như ngươi không có tâm tư khó chịu kia, liệu còn đi với chúng ta sao? Hiện tại biết kiêng dè rồi hả ? Hẳn đã muộn! Lần này cứ làm như thế, chính là đáng tiếc, ai, tiếp theo, lại không có cơ hội tốt như vậy. Hôm nay ngươi có thấy không, làm thế nào chỉnh hắn, hắn vẫn dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, nếu là ở bình thường, còn không trực tiếp chặt chúng ta à?

Woa, Quỷ Vực, đã bao lâu rồi chúng ta chưa nghe được ngươi nói một chuỗi dài như vậy? Xem ra lúc này, ngươi bị sợ tới mức không nhẹ! Hiếm khi nghe Quỷ Vực nói nhiều như vậy, thật vất vả bắt được cơ hội, Hoa Lưu Băng vội vàng trêu chọc.
Nạp Lan Diễm bốp một cái, lấy cái quạt gõ đúng cái trán của Hoa Lưu Băng: Chính ngươi không sợ tới mức phát hoảng? Cũng bởi vì chúng ta ai cũng đoán không ra thằng nhãi Thiên Duật Dạ làm gì, nếu không, ta hôm nay chỉnh chết hắn!
Giây lát, xoay chuyển đề tài, ai oán nhìn về phía Thiên Duật Dạ nói: Ai, đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc, nha đầu chết tiệt kia, lúc trước sao không bảo nàng viết giấy cam đoan cho chúng ta? Nếu như sau này thằng nhãi này đứng lên truy cứu, chúng ta có giấy cam đoan của lão bà hắn, hắn thế nào cũng phải bận tâm chút thể diện đi, hiện tại đảo ngược, làm sao có được giấy cam đoan đây?
Đầu óc Hoa Lưu Băng lưu chuyển một cái: Ai nói không thể? Các ngươi chờ, ta đi viết một tờ giấy, lát nữa để hai bọn họ cùng đồng ý, ta cũng không tin. Dứt lời, không chờ hai người có cơ hội phản ứng, lập tức chạy mất.
Hai người vừa định đuổi theo, lại bị mọi người dưới đài gọi qua, rơi vào đường cùng, bèn khẩn trương bưng ly rượu bước tới, một hồi tiệc rượu liền kết thúc ở đây. . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.