Đọc truyện Vương Gia Lãnh Khốc Cực Sủng Tiểu Vương Phi – Chương 4: Linh nhu
Thân thể nàng lơ lửng giữa không trung.Nàng nhìn xung quanh nào là xe cộ, nhà cao tầng, người người qua lại tấp nập. Này không lẽ nàng quay về hiện đại rồi sao, huhu nàng còn chưa tham quan cổ đại nữa mà…
– Đây quả thật là thời hiện đại nhưng là ta muốn cho cô nương có thể nhìn lại người thân một lần cuối.
Tiên nữ tỷ tỷ mặc bạch y đứng sau lưng nàng lên tiếng.Nghe vậy nàng liền vui mừng còn tưởng là trở lại hiện đại luôn chớ.Nhưng nàng chợt ra một chuyện…
– Ân, cảm ơn tỷ…..mà….có thể hay không tỷ hóa phép làm cho họ quên đi sự tồn tại của muội…làm cho muội như chưa từng có trên thế gian này…
Nàng muốn họ hoàn toàn quên nàng a còn đỡ hơn việc họ phải đau khổ khi thấy nàng ngủ mãi như vậy.
– Nếu cô nương muốn vậy thì ta sẽ giúp.
Tiên nữ tỷ tỷ vung tay một làn bụi lấp lánh bay ra từ tay áo nàng phân tán đi khắp nơi…Từ lúc này nàng – Lâm Tuyết Vy sẽ biến mất mãi mãi…
– Nào đi nhìn xem người thân của cô nương sống thế nào.
– Ân.
Chớp mắt một cái nàng đã đứng trước công viên gần trường.Mọi người chẳng ai nhìn thấy các nàng cả.
– Tiên nữ tỷ tỷ, tại sao chúng ta lại đến đây?
– Đợi một lát cô nương sẽ biết.
Vừa dứt lời thì cô thấy Thẩm Quân và Huyền Trân đang nắm tay nhau đi dạo công viên.Thì ra Thẩm Quân đã thương thầm Huyền Trân từ 2 năm trước, đến bây giờ cậu ta mới dám ngỏ lời. Nhìn hai người họ vui vẻ bên nhau nàng cũng cảm thấy vui lây, nàng thầm chúc phúc cho họ. Không gian bỗng nhiên biến đổi, trước mặt nàng là Thi Thi. Cô ấy đang chuyên chú đọc sách y học có vẻ như cô bạn đã chọn được hướng đi đúng và thích hợp cho mình… Một lần nữa không gian lại biến đổi.Nàng hiện đang đứng trong nhà của mình.Nàng thấy cha mẹ và em trai đang ăn trưa rất vui vẻ. Nàng cảm thấy vừa buồn vừa hạnh phúc….Nàng nhìn tiên nữ tỷ tỷ kiên định nói:
– Cảm ơn tỷ đã giúp muội gặp lại người thân.Bây giờ nên quay lại cổ đại thôi.
– Ân.
Nàng nhắm mắt lại lần nữa mở ra thì hiện trước mặt nàng là căn phòng màu hồng. Nàng thề nhất định phải sửa sang lại cái phòng này a thiệt là quá nổi bật rồi.
– Tiểu thư, người tỉnh rồi…
Một tiểu nha đầu mặc lục y bước vào vừa thấy nàng đã tỉnh liền nước mắt rưng rưng chạy đến ôm nàng.
– Ô ô…tiểu thư người làm nô tỳ lo chết đi được a. Nô tỳ nghe lão gia nói người bị mất trí nhớ…có thật không tiểu thư. Người có còn nhớ nô tỳ là ai không?
Sau khi tiêu hóa hết những gì lục y nha đầu nói nàng thầm nghĩ: tới giờ diễn rồi a.
– Thật xin lỗi ta không nhớ gì cả.
Nàng cười ngây ngô nói.
Nàng nói xong chỉ thấy tiểu nha đầu kia cắn cắn môi, đôi mắt sương mù chuẩn bị khóc màn hai.Thấy vậy nàng hơi lúng túng:
– Nhưng mà muội có thể nói cho ta nhớ lại mà.Muội tên gì? Mấy tuổi? Làm nha hoàn từ lúc nào?
– Thưa tiểu thư nô tỳ là Linh Nhu năm nay 16 tuổi.Nô tỳ đã trở thành nha hoàn bên cạnh tiểu thư từ lúc mười tuổi, cùng lớn lên với tiểu thư.
Nàng gật gù:
– Ân vậy còn ta, lai lịch của ta là như thế nào?
– Dạ tiểu thư tên là Hàn Thiên Vy là con gái duy nhất của tướng quân Bảo Long hoàng triều- Hàn Quốc Trung.Trên tiểu thư còn có Hàn Tuệ Lâm thiếu gia, hiện tại ngài ấy là phó tướng đương triều. Tiểu thư thân phận cao quý, sau khi phu nhân sanh được tiểu thư thì kiệt sức qua đời còn tiểu thư từ lúc ra đời thì…thì…
Nàng đang nghe hăng say thì Linh Nhu tự dưng ấp a ấp úng.
– Thì sao? Mau nói đi ta đang nghe mà.
– Thì…thì…chính là hơi… đần độn.Cho nên từ đó lão gia rất yêu thương cưng chìu tiểu thư, lão gia cũng không rước thêm thê thiếp vào phủ.Còn thiếu gia thì cũng là nơi nơi che chở, dung túng cho tiểu thư.
– Ừm….vậy đây là quốc gia nào?Do ai trị vì?
– Là Bảo Long quốc đó tiểu thư. Hiện tại là do hoàng thượng Lãnh Vu Minh trị vì, rất được lòng dân.
– Ân…
– Tiểu thư nước đây trước tiên tiểu thư nên rửa mặt rồi chúng ta sẽ nói tiếp nha.
Vừa nói Linh Nhu vừa bưng chậu nước đặt cạnh nàng.
– Ân.Tiểu Nhu từ nay về sau muội cứ gọi là Vy Vy là được rồi không cần cứ mở miệng là tiểu thư này tiểu thư nọ.
Nghe nàng nói vậy Linh Nhu liền hoảng hốt:
– Này…nhưng như thế làm sao mà được nô tỳ chỉ là…
Chưa kịp để Linh Nhu nói hết câu nàng đã chen ngang.
– Không nhưng nhị gì cả ta nó được là được Tiểu Nhu mà cãi nữa là ta giận.
Nàng chu môi quay mặt qua một bên, tỏ vẻ giận dỗi.
– Vâng tiểu…Vy Vy Linh Nhu…Linh Nhu… không phản đối nữa…
-Ân vậy mới ngoan chứ.