Đọc truyện Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu! – Chương 135: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (2)
Mà cái vị lão nhân vừa xuống xe ngựa, trông thấy Hạ Thiên thì con ngươi co rút lại, có chút khó tin tiến lên từng bước, nắm chặt tay Hạ Thiên, kích động nói: “Lung nhi. . . Lung nhi. . . Con đã trở lại? Con thật sự trở lại rồi?”
Hạ Thiên vội vàng gạt tay hắn ra: “Xin lỗi, ngài nhận lầm người rồi, ta không phải là Lung nhi gì đó!”
Lung nhi Lung nhi, chẳng lẽ ông ta đang nói Hướng Linh Lung sao? Chẳng lẽ người trước mắt chính là phụ thân của Hướng Linh Lung, thừa tướng đại nhân của vương triều Vũ Trinh sao?
Vương triều Vũ Trinh có hai vị thừa tướng, mà Hướng thừa tướng chính là tả tướng đương triều.
Nàng có chút kinh hãi, theo bản năng nhích đến gần Nhậm Diệc, kéo tay hắn: “Bọn họ nhận lầm người rồi, chúng ta đi thôi!”
Kéo một hồi, lại phát hiện Nhậm Diệc căn bản cũng không hề nhúc nhích, nàng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Nhậm Diệc, phát hiện Nhậm Diệc đang nhìn Hướng thừa tướng, vẻ mặt phức tạp mang theo chút hối hận, lại có chút phiền muộn, còn thêm mấy phần. . .thê lương.
“Nhậm Diệc! Nhậm Diệc?” Hạ Thiên lớn tiếng gọi hắn.
“. . .Hả?” Rốt cuộc suy nghĩ của Nhậm Diệc cũng bị Hạ Thiên kéo trở lại, hắn thu hồi vẻ mặt phức tạp, hỏi: “Sao vậy?”
“Huynh làm sao vậy?” Nàng nhìn Hướng thừa tướng một chút, sao lại có cảm giác hình như hắn biết thừa tướng vậy nhỉ?
“Không có gì!” Ánh mắt của Nhậm Diệc dường như có chút lảng tránh, giống như đang muốn che giấu điều gì.
Lúc này, Hướng thừa tướng đã đuổi theo tới nơi, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Linh Lung, ta là cha của con mà, Linh Lung, ngay cả cha mà con cũng không nhận ra sao?”
“Linh Lung?” Nghe thấy cái tên này, Nhậm Diệc nhíu mày lại, nhìn Hạ Thiên một chút: “Nàng. . . là con gái của ông ấy?” Trái tim đột nhiên siết chặt, nàng là con gái của ông ấy? Thật sự là con gái của ông ấy sao?
“Ta không phải! Ta không phải! Ta đã nói là nhận lầm người rồi mà!” Hạ Thiên kích động hét to: “Ta không phải là con gái Hướng Linh Lung của ông!”
Nàng có chút hối hận tại sao lại không mang theo mặt nạ da người của đại thúc đưa chứ?
“Linh Lung. . . ta là cha của con mà. . .” Hướng thừa tướng nước mắt đầm đìa, nắm chặt tay Hạ Thiên không chịu buông ra.
Hạ Thiên nóng nảy, quay đầu lại nhìn Ân Dã Thần, lại trông thấy hắn chỉ đang đứng im tại chỗ nhìn bọn họ, không hề nói một câu, trong lòng nàng không khỏi càng thêm tức giận, hắn rõ ràng biết nàng không phải là Hướng Linh Lung, vậy mà cũng không thèm giải thích giúp nàng!
Ánh mắt của Nhậm Diệc nhìn Hướng thừa tướng cũng trở nên phức tạp, sau đó hắn nghiêng người chắn ở trước mặt Hạ Thiên: “Thật xin lỗi, ngài nhận lầm người rồi, nàng ấy tên là Hạ Thiên, là bạn của ta, không phải là. . . Hướng Linh Lung gì đó.”
Nhậm Diệc dùng kính ngữ, giọng điệu tôn trọng, từ trước tới giờ hắn vẫn luôn là một người cuồng vọng, không đem bất kỳ kẻ nào để vào trong mắt, bao gồm cả Ân Tịch Ly và những vị vương gia cao cao tại thượng khác, nói đánh liền đánh, vậy mà hôm nay lại tỏ vẻ tôn trọng với một vị lão nhân như vậy? Chẳng qua lúc này suy nghĩ của Hạ Thiên đã sớm bay đến nơi khác, đương nhiên cũng không chú ý tới cử chỉ khác thường này của Nhậm Diệc.
“Đúng đúng đúng!” Hạ Thiên vội vàng nói, cả người núp ở sau lưng Nhậm Diệc: “Ông cũng đừng quên con gái ông đã gả sang Hoằng Việt rồi!”
Nghe vậy, thân thể của Hướng thừa tướng khẽ chấn động một chút, đúng rồi, hắn nghĩ lại, bảy năm trước con gái của hắn đã bị đưa sang Hoằng Việt để hòa thân rồi, mà hôm nay Hoằng Việt quốc. . . .
Thân thể khẽ lảo đảo, trong nháy mắt hắn dường như già đi rất nhiều, khóe mắt càng thêm ướt át.
Thấy hắn như vậy, Hạ Thiên lại cảm thấy áy náy trong lòng, mặc dù nàng rất ghét người khác lầm tưởng mình là Hướng Linh Lung, nhưng đó là bởi vì nàng không muốn làm thế thân, cũng không muốn bị gánh vác hết trách nhiệm vốn dĩ thuộc về Hướng Linh Lung, nàng là Hạ Thiên chứ không phải Hướng Linh Lung, tại sao lại bắt nàng phải gánh vác mọi chuyện của Hướng Linh Lung chứ?
Thế nhưng. . . dù sao tuổi tác của Hướng thừa tướng đã cao, nhớ thương con gái mình là điều khó có thể nào tránh khỏi, nàng chỉ là một cô nhi chưa từng có cha mẹ, nhưng nàng rất nhớ Ngôn Hoan, rất nhớ viện trưởng, đây chẳng phải cũng là một loại ôm ấp hoài niệm sao?
“Này. . . ông cũng đừng nên như vậy, nếu ông nhớ con gái mình, vậy. . . khụ. . . ông có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, nhưng mà, ta chỉ cho ông nhìn mặt thôi, để thỏa lòng mong nhớ của ông đối với con gái mình, nhưng ông phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng coi ta là nàng ta, ta thật sự không phải!” Hạ Thiên hậm hực nói, vừa nói vừa lắc lắc ngón tay, cân nhắc dùng từ, sợ mình nói sai một câu lại càng đánh sâu vào trong tâm niệm của hắn.
Hướng thừa tướng kinh ngạc nhìn Hạ Thiên, chậm rãi từ trong cơn luống cuống hồi phục lại: “Tại sao lại có thể. . .có người giống nhau như vậy. . . .”
Con gái của hắn. . . Tại sao lại có một người giống nó như vậy, chẳng lẽ là trời cao thương xót hắn mất con nên đưa đến một người giống như vậy sao?
Hạ Thiên cười khổ: “Cái vấn đề này, ta cũng rất muốn biết. . . .”
Nói không chừng Hướng Linh Lung chính là tỷ muội ruột thịt của nàng, chẳng qua là Hướng Linh Lung vừa mới sinh ra thì đã ở nơi này, còn nàng là sau mười tám tuổi mới chuyển kiếp tới đây. . . .
Ngẫm nghĩ một chút, Hạ Thiên vì cái suy nghĩ hoang đường này của mình mà không biết nên khóc hay cười, cái loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này sao nàng lại có thể nghĩ ra cơ chứ? Gần đây nhất định là nàng đã phiền não rất nhiều rồi, vậy nên mới có những cái ý nghĩ hoang đường như vậy.
Lúc này, Ân Dã Thần vốn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng mở miệng: “Nàng ấy thật sự không phải là Hướng Linh Lung, nàng là khách quý của hoàng thúc trong Ly vương phủ.”
“Khách quý của Ly vương phủ?” Nghe vậy, Hướng thừa tướng có chút kinh ngạc, khuôn mặt già nua mau chóng đổi sắc, mang theo chút áy náy, nói: “Là lão phu đã quá lỗ mãng, vừa rồi đã đắc tội, kính mong tiểu cô nương đừng quá để tâm.”
“Không sao không sao, ta biết là ông cũng có nỗi khổ tâm riêng.” Hạ Thiên khoát tay cười một tiếng, hào phóng nói: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy chúng ta tạm biệt, Nhậm Diệc, đi thôi!”
Nàng kéo cánh tay Nhậm Diệc lôi đi, cũng không nhìn Ân Dã Thần một cái, trong lòng tức tối, vừa nãy sao không đứng ra nói giúp nàng? Bây giờ nàng đã giải thích rõ ràng như vậy thì mới mở miệng nói chuyện?
Quả nhiên, sau khi bắt đầu mọi chuyện, cho dù hắn có làm gì thì nàng cũng sẽ theo bản năng mà cảm thấy chán ghét, bây giờ, nàng thật sự rất ghét Ân Dã Thần.
“Được!” Nhậm Diệc cũng nhìn Hướng thừa tướng một cái, mà tâm tư của Hướng thừa tướng đều đặt trên người Hạ Thiên, cũng không chú ý tới Nhậm Diệc đang đứng bên cạnh nàng, nhưng có lẽ bởi vì động tác của Nhậm Diệc quá mức kỳ lạ, kỳ lạ đến mức Hướng thừa tướng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, lại có chút nghi ngờ quay đầu nhìn hắn.
Ánh mắt của hai người cứ như vậy mà giao nhau, trông thấy Hướng thừa tướng cũng nhìn mình, Nhậm Diệc theo bản năng vội vàng né tránh, vội vàng kéo tay Hạ Thiên, to giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Ừ!” Hạ Thiên cũng vội vã quay đi, trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới bầu không khí hiện tại, bao gồm cả nàng, dáng vẻ mỗi người đều rất kỳ lạ.
Lúc ánh mắt của Hướng thừa tướng và Nhậm Diệc chạm vào nhau, hắn mơ hồ cảm thấy cái người trẻ tuổi trước mắt này dường như rất quen thuộc, quen thuộc cứ như là đã từng gặp qua rồi vậy. Nhưng hắn lại chưa thể nghĩ ra rốt cuộc là đã gặp ở nơi nào.
Có lẽ hắn đã già thật rồi.
Hướng thừa tướng cảm khái ở trong lòng, hôm nay Hướng Linh Lung đã gả sang Hoằng Việt quốc, không rõ sống chết thế nào, mà hắn lại không còn con gái nào khác, cũng chẳng có ai chăm sóc trước lúc lâm chung.
“Đợi chút!” Ân Dã Thần chợt mở miệng, gọi lại hai người đang chuẩn bị rời đi.
Thân thể Hạ Thiên khẽ cứng lại, nhưng cũng không dừng bước mà lại càng bước nhanh hơn.
Nhậm Diệc cũng nghiêng đầu nhìn nàng một cái, dường như đã nhận ra điều gì, Hạ Thiên và nam nhân này có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ, nàng và nam nhân này đã từng quen biết sao?
Kể từ khi biết phụ thân của Tiểu Phàm chính là Ân Tịch Ly, kế hoạch theo đuổi thê tử của Nhậm Diệc lại trở nên khó khăn hơn nhiều, chỉ hận không thể bắt cóc Tiểu Phàm và Hạ Thiên trở về trong sơn cốc, vĩnh viễn không bước ra ngoài, một nhà ba người cứ yên ổn mà sống qua ngày.
Không ngờ giữa đường đột nhiên lại lòi ra Ân Tịch Ly.
Mà trước mắt, cái người toàn thân ung dung cao quý đang đứng sau lưng Hướng thừa tướng này, trông có vẻ như không phải là một nhân vật đơn giản, chẳng lẽ hắn lại là một tình địch khác của mình sao?
Nhậm Diệc cũng âm thầm phân tích ở trong lòng, cảm thấy khả năng là tình địch rất cao, vì vậy, thấy Hạ Thiên không dừng lại, hắn cũng mừng rỡ bước đi theo nàng.
“Hạ Thiên, nhìn thấy ta lại khiến nàng muốn vội vàng bỏ chạy như vậy sao?” Giọng nói của Ân Dã Thần lại một lần nữa sâu kín vang lên, trong giọng nói mang theo một chút áy náy cùng bất đắc dĩ khó có thể phát hiện.
Bước chân của Hạ Thiên cũng không tự chủ được mà dừng lại.
Ân Dã Thần nắm chặt tay, chầm chậm tiến về phía nàng, đi tới sau lưng nàng, thản nhiên nói: “Giữa chúng ta, chẳng lẽ không thể nói chuyện sao?”
Hạ Thiên buông tay Nhậm Diệc ra, từ từ xoay người lại, đối mặt với đôi con ngươi đen như mực của Ân Dã Thần, đôi mắt của hắn rất sâu, liếc nhìn không thấy đáy, ánh mắt thâm trầm, trong đó ẩn giấu quá nhiều tâm tình mà nàng không cách nào hiểu thấu.
Hạ Thiên không hiểu rõ cảm xúc trong đôi mắt thâm trầm của hắn, mà nàng cũng không muốn hiểu, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm vào Ân Dã Thần, gằn từng câu từng chữ: “Ngươi muốn nói chuyện với ta?”
Ánh mắt của Ân Dã Thần nhẹ nhàng giãn ra, hắn gật đầu: “Muốn!”
Trăm ngàn lời muốn nói, lại không biết phải mở miệng thế nào. Hắn muốn nói xin lỗi nàng, muốn nói với nàng rằng chuyện bảy năm về trước hắn đã hối hận thật nhiều, thật ra thì ngày thành thân hôm đó, hắn cũng không nghĩ là sẽ đưa nàng đi xuất giá thay cho Hướng Linh Lung, hắn chỉ muốn nói, hắn. . . có lỗi với nàng.
Chẳng qua là, sau khi nàng trở lại cũng không thèm nhìn hắn, hắn biết trong lòng Hạ Thiên hận mình, vì vậy hắn cũng không chủ động đến tìm nàng, vì muốn để cho nàng hận hắn, để nàng có thể nhớ đến hắn nhiều hơn một chút, nhưng tất cả những lời này hắn cũng không có cách nào nói ra, bởi vì nàng không cho hắn cơ hội.
Hạ Thiên lạnh lùng cười một tiếng, bỗng nhiên nàng vung tay, một tiếng ‘bốp’ vang lên, làm cho lòng Ân Dã Thần chấn động, cũng làm cho mọi người xung quanh kinh hãi.
Đường đường là tam hoàng tử vô tình lãnh khốc, bất kỳ kẻ nào cũng không dám đến gần, vậy mà ở trước mặt bao nhiêu người lại bị một nữ tử tặng cho một cái tát.
Hắn nhìn nàng, sắc mặt không hề thay đổi, như thể người bị tát không phải là hắn.
Nàng nhìn hắn, sắc mặt cũng không thay đổi, nụ cười lạnh lẽo vẫn còn hiện rõ bên khóe môi: “Đây chính là câu trả lời của ta!”