Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 134: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (1)


Đọc truyện Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu! – Chương 134: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (1)

Chẳng qua là Nhậm Diệc cũng không biết, một năm bốn mùa, hắn ngày ngày đều ở trước mặt Hạ Thiên bày ra dáng vẻ thâm tình, nhiều năm như vậy, lúc đầu Hạ Thiên còn có chút nghi ngờ, sau lại cho rằng tính tình của Nhậm Diệc chính là hay thất thường như vậy, chắc là đang đùa giỡn với mình, vậy nên nàng cũng chưa bao giờ đem sự ‘thâm tình’ của đại Độc Thánh Nhậm Diệc để ở trong lòng.

Cái này không thể trách Hạ Thiên, những lời này nghe thật hay, Hạ Thiên thường xuyên nói láo riết cũng trở thành sự thật, cho nên những lời nói thật lòng này nàng nghe riết cũng đã quen.

Mà đối với thói quen mỗi ngày đều cười giỡn của đại Độc Thánh Nhậm Diệc, Hạ Thiên đã sớm luyện đến Kim Cang Bất Hoại rồi.

“Haha” Hạ Thiên cười lớn vài tiếng, trêu chọc nói: “Những lời này nhất định là huynh đã nói với rất nhiều nữ tử rồi chứ gì, phải rồi, ta muốn nói, huynh đã nhận Tiểu Phàm làm đồ đệ, vậy thì cứ dứt khoát nhận luôn ta đi!”

Nhậm Diệc cũng ngẩn ra. Nhận? Nhận nàng? Trong lòng hắn vui mừng, chẳng lẽ Hạ Thiên hiểu tâm ý của mình, muốn gả cho mình, còn muốn mình nhận nàng?

Hắn mừng rỡ tiến lên từng bước, nắm lấy tay Hạ Thiên, đang định dùng thâm tình và chân thành để nói với nàng một câu ‘Ta nguyện ý’ thì. . .

Hai mắt Hạ Thiên đã sáng lên: “Thật ra thì huynh cũng biết đấy, Tiểu Phàm thông minh như vậy, huynh còn thường khen Tiểu Phàm sau này nhất định sẽ là đại Độc Thánh tương lai, nếu Tiểu Phàm cũng thông minh như vậy, ta là người sinh ra Tiểu Phàm, chắc là cũng không kém nhỉ? Dù sao, đây cũng có thể là di truyền nha, cho nên ta muốn. . . . ta không cần làm đại Độc Thánh, ta chỉ muốn huynh dạy ta một chút khinh công, huynh đã thu nhận Tiểu Phàm thì cũng thu nhận ta đi!”

Nói xong, nàng giương đôi mắt đầy mong đợi nhìn hắn, chắp tay trước ngực: “Sư phụ ở trên cao! Xin nhận của Hạ Thiên một lạy!”

“Ai! Ai cho nàng lạy!” Nhậm Diệc cũng vô cùng sốt ruột, vất vả lắm mới nghe hết được câu nói của nàng, sau khi hồi thần lại thì nàng đã chắp tay quỳ lạy, một lạy này cao tới cỡ nào, hắn còn đang mong đợi cưới nàng về làm tân nương nha, nếu trở thành sư phụ của nàng mà còn muốn ở bên cạnh nàng, chẳng phải là làm trái với luân thường đạo lý sao?

Hắn lập tức lắc mình, thoáng một cái đã bỏ chạy thật xa.

Hạ Thiên còn chưa kịp lạy, thế nhưng tinh thần một chút cũng không hề suy sụp, ngược lại, hai mắt càng thêm sáng rực: “Quả nhiên là cao nhân, khinh công lợi hại như vậy, không được, nhất định huynh phải nhận một lạy của ta!”


Nhậm Diệc cũng sắp bị Hạ Thiên làm cho phát điên rồi, không biết nên khóc hay nên cười nữa, hắn giơ hai tay lên đầu hàng nói: “Được rồi được rồi, đừng lạy nữa, ai nói phải là sư phụ mới có thể dạy? Là bạn bè cũng có thể mà, hay là nàng gả cho ta đi, ta sẽ miễn học phí cho nàng.”

Tay Hạ Thiên run lên: “Gả cho huynh?” Nàng rú lên một tiếng quái dị: “Ta cũng không phải bị điên, làm sao dám gả cho huynh?”

Lần này Nhậm Diệc cũng hoàn toàn điên rồi: “Này, tiểu Thiên Thiên, lời này của nàng là có ý gì, gả cho ta là bị điên sao? Nàng muốn đả kích người khác cũng đừng có đả kích như vậy chứ. . .” :sofunny:

Dù gì hắn cũng là một nhân vật có tiếng tăm, huống chi hắn còn là . . . Quên đi, chuyện này là bí mật lớn nhất trong lòng hắn, mà bây giờ chưa phải là lúc để nói ra.

“Ối, thật ra thì ta không phải có ý này.” Hạ Thiên vội vàng cười làm lành: “Thật ra ý của ta là, đám hồng nhan tri kỷ của huynh ấy mà, nếu thấy ta thật sự gả cho huynh, chẳng lẽ còn không muốn một đao chém chết ta hay sao? Cho nên nha, ta không dám mạo hiểm lớn như vậy đâu!”

Hồng nhan tri kỷ của Nhậm Diệc thật sự rất rất nhiều, đừng thấy hắn ngày ngày ở trong sơn cốc mà lầm, từ sau khi cùng hai mẹ con nàng ra khỏi sơn cốc, mỗi một nơi mà hắn đi qua đều sẽ để lại không dưới mười cô gái đối với hắn si mê cuồng dại, không thể nào chia lìa, còn gào khóc muốn đi theo hắn đến cùng trời cuối đất.

Hạ Thiên nghĩ một chút đã cảm thấy kinh khủng, nàng cũng không muốn trở thành một trong số những nữ nhân bủa vây xung quanh hắn đâu.

Thật ra thì nàng cũng biết, không phải là Nhậm Diệc hoa tâm mà đi trêu chọc nhiều nữ tử như vậy, thật sự thì dáng dấp của hắn rất đẹp (QT là yêu nhiêu = đẹp yểu điệu thướt tha, diêm dúa lòe loẹt, cơ mà thấy để vậy tội anh qá nên thôi =)) ), đối với nữ tử lại rất dịu dàng, ví như nàng, ngày ngày đều cùng hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn nhau, nếu không phải trải qua bảy năm nàng đã sớm luyện thành Kim Cang Bất Hoại thì hồn cũng bị hắn câu mất rồi, thử hỏi những nữ nhân kia vừa thấy Nhậm Diệc cũng thâm tình nhìn mình như vậy, chẳng phải là sẽ ngoan ngoãn để mặc cho hắn nắm mũi dắt đi sao?

“Tiểu Thiên Thiên. . . Đừng nói với ta là nàng đang ghen đấy nhé!” Trong lòng Nhậm Diệc cũng có một chút mong đợi, là nàng cảm thấy hắn có quá nhiều nữ nhân cho nên mới không dám gả cho hắn sao?

Nếu là như vậy, hắn nhất định sẽ giữ khoảng cách với tất cả mọi nữ nhân, ba ngàn con sông, hắn chỉ cần một gáo nước là nàng mà thôi.

Ngất, càng nói càng xa, Hạ Thiên liếc mắt xem thường: “Ta nói tiểu Nhậm nha, huynh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, dẹp đi, không nói cái này nữa, chúng ta đi chơi đi!”


Nói xong nàng liền xung phong quay đầu đi trước, vì vậy cũng không thể thấy sắc mặt của Nhậm Diệc sau lưng cô đơn đến nhường nào.

Đường xá trong kinh thành vô cùng phồn hoa, người người náo nhiệt, đông đúc nhộn nhịp, Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, vương triều Vũ Trinh có không ít đồ kỳ quái, khiến cho nàng, một người hiện đại ở hậu thế cũng cảm thấy kỳ lạ, thấy cái này không nhịn được mà sờ sờ ngắm nghía, thấy cái kia cũng không nhịn được lại sờ sờ ngắm nghía.

Trông thấy rất nhiều đồ ăn ngon, muốn mua để ăn nhưng lại nghĩ tới mình đã mất đi vị giác, cho dù tất cả sơn hào hải vị khắp thế gian có để trước mặt nàng thì cũng chỉ nhạt nhẽo vô vị giống nhau mà thôi.

Nàng thở dài có chút thất vọng, chẳng qua đã khôi phục lại rất nhanh, nhắm mắt rồi mở mắt, lại đi mua không ít đồ ăn ngon, quyết định mang về cho con trai bảo bối ăn.

Nhậm Diệc cũng thấy nàng như vậy, không nhịn được cười trêu, nói: “Ta nói này tiểu Thiên Thiên, nếu không phải đã quen biết nàng lâu như vậy, biết trước nàng đã từng ở kinh thành thì ta thật sự cho rằng nàng là người xa quê ở trong núi lâu năm đó, haha.”

Hạ Thiên liếc hắn một cái: “Ta vốn là người xa quê, mặc dù ta đã ở nơi này được một thời gian không ngắn nhưng cũng ít có cơ hội ra ngoài chơi. . .”

Nhậm Diệc cũng bắt chước nàng liếc mắt: “Hả? Chẳng lẽ lúc trước nàng làm nha hoàn ở trong phủ của người khác cho nên mới không có cơ hội ra ngoài sao?”

“Làm sao huynh biết. . .?” Hạ Thiên kinh ngạc quay đầu lại, đang muốn hỏi vì sao hắn biết thì lại thấy vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’ của hắn, nàng không khỏi ảo não, nhắm mắt nói: “Ai nói ta không ra ngoài? Lần trước ta còn tham gia thi hội nữa, huynh không thấy được vẻ mặt của tên kia lúc bị ta làm cho á khẩu thế nào đâu, lúc ấy, nếu không phải là Dã Thần đẩy ta. . .”

Hạ Thiên vừa nói được phân nửa thì bỗng nhiên ngừng lại, trong mắt hiện lên một tia phức tạp khó có thể che giấu.

“Đẩy nàng lên tham gia cuộc thi sao?” Thấy nàng không nói tiếp, Nhậm Diệc cũng theo hỏi.

“Không có.” Hạ Thiên rũ mắt, thản nhiên nói, hai tay lặng lẽ siết chặt.


Ân Dã Thần. . . . nàng cứ nghĩ là mình đã sớm quên đi những chuyện lúc trước, ngờ đâu vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ, mà nàng thật không ngờ mình sẽ tự nhiên bật thốt lên như vậy.

Chẳng lẽ trong lòng nàng vẫn còn xem hắn là bạn bè thân thiết nhất sao?

Hạ Thiên lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng, có thể sao? Còn có thể đối mặt với hắn giống như lúc trước sao?

Không, đã không thể nữa rồi, ngay khoảnh khắc nàng biết hắn lợi dụng lòng tin và tình cảm của mình thì tất cả đã không còn có thể nữa rồi.

Nghĩ tới đây, nàng. . .gạt đi suy nghĩ trong lòng, bàn tay cầm chặt hai xâu mứt quả, cất giọng nói: “Chúng ta qua đó xem chút đi!”

“Ừ!” Nhậm Diệc cũng thấy hình như nàng có tâm sự nên cũng không ép hỏi nàng nữa, tâm sự của Hạ Thiên, trừ khi nàng nguyện ý, còn không, cho dù có ép hỏi thế nào thì cũng đều vô dụng.

Hạ Thiên siết chặt xâu mứt quả, nhìn thấy người làm xiếc trước mặt, không khỏi có chút ngạc nhiên, nàng chưa từng thấy ở cổ đại người ta làm xiếc như thế nào đâu, vậy nên nàng vô cùng hứng thú chạy lên phía trước.

Chợt, một chiếc xe ngựa từ cuối đường chạy tới đây, lúc đứng ở khúc quanh nàng không chú ý tới chiếc xe ngựa này, lúc nhìn thấy thì chiếc xe ngựa đã chạy tới trước mặt nàng rồi.

Tốc độ của xe ngựa không nhanh, xa phu (người đánh xe ngựa) trông thấy có người cũng vội ghìm chặt dây cương, mà lúc này Nhậm Diệc cũng rất nhanh kéo Hạ Thiên sang một bên.

Xa phu sau một hồi kinh hãi thì lại không khỏi tức giận: “Nữ tử to gan, không biết đây là quan đạo (*) sao? Lại dám đứng cản giữa đường! Nếu quấy rầy hoàng tử đại giá thì làm sao bây giờ!”

(*) đường dành riêng cho vua quan đại thần.

“Quan đạo?” Hạ Thiên vừa nhìn lại thì mới phát hiện, con đường này tuy rộng lớn thế nhưng lại có rất ít người, thì ra đây là con đường dành riêng cho đại thần và những người trong hoàng tộc nha.


Mắt phượng của Nhậm Diệc cũng trở nên lạnh lẽo, từ sau khi làm sư phụ của Tiểu Phàm thì tính mạng của hai mẹ con bọn họ đều do hắn bảo vệ và chăm sóc, hôm nay lại nghe thấy người ta dám lớn tiếng với Hạ Thiên như vậy, hắn lập tức hừ lạnh: “Ai quy định con đường này chỉ dành riêng cho các ngươi? Hôm nay bản thiếu gia cản lại đấy! Ngươi có thể làm gì bản thiếu gia nào?”

Mặc dù Nhậm Diệc là cao thủ võ lâm, nhưng quần áo lụa là, dáng vẻ cà lơ phất phơ giống như một thiếu gia nhà giàu chỉ biết ăn chơi vậy.

Lúc này xa phu mới chú ý đến quần áo của bọn họ, không khỏi phát hiện, nữ tử này mặc dù ăn mặc giản dị thế nhưng chất liệu vải cũng thuộc hàng thượng đẳng, dáng vẻ kỳ lạ lại khiến gã có cảm giác quen thuộc.

Mà nam tử cao ngạo kia thì dáng dấp lại xinh đẹp vô cùng, mặc dù dung mạo không phải loại vô cùng tuyệt mỹ nhưng lại khiến cho người nào nhìn vào cũng đều ngây ngẩn, huống chi toàn thân hắn đều toát ra một loại hơi thở cao quý, khiến cho người khác không thể coi thường.

Trong lòng gã không khỏi luống cuống hoảng hốt, không phải là gã đã chọc vào người không nên chọc rồi đó chứ?

“Nhậm Diệc!” Hạ Thiên túm tay hắn, kéo hắn trở lại, thấp giọng nói: “Quên đi, chúng ta đi thôi!” Có thể ngồi xe ngựa đi trên quan đạo này chắc hẳn là thân phận không hề thấp, nàng cũng không muốn vừa ra khỏi phủ thì đã rước phiền toái đến cho Ân Tịch Ly.

Nhậm Diệc cũng cau mày, nhìn Hạ Thiên một chút rồi lại nhìn sắc mặt có chút hối hận của gã đánh xe, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, giọng nói rét lạnh: “Coi như ngươi gặp may!”

“Đợi một chút!”

Đang lúc bọn họ định rời đi thì trong xe ngựa chợt vang lên một giọng nói: “Xin lỗi hai vị, hạ nhân không biết quy củ nên đã đắc tội, kính xin hai vị thứ lỗi!”

Âm thanh này có chút già nua nhưng lại không hề mất đi phần uy nghiêm, đoán chắc là một nhân vật lớn nào đó.

Hạ Thiên vừa định trả lời rằng không sao thì màn xe ngựa chợt bị vén lên, một người khoảng 50 tuổi, mái tóc hoa râm đang chậm rãi bước xuống.

Sau lưng hắn còn có một bóng dáng thon dài cũng đang từ từ bước xuống xe ngựa, lại là Ân Dã Thần.

Mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, mày kiếm cao ngạo, hắn vừa xuất hiện thì bầu không khí xung quanh cũng như đóng băng, Hạ Thiên ngẩn ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.