Bạn đang đọc Vùng Đất Vô Hình: Chương 25: Những Đối Thủ Truyền Kiếp
Trời đã bắt đầu tối. Đám dơi đã bắt đầu bay lòng vòng trên trời kiếm ăn. Lê Tấn lão đảo bước về ngôi nhà của gã ở cuối xóm. Căn nhà này gã mua đã được nửa năm, từ tay một người đàn ông giàu có. Nhà lát nền gạch từ trong ra ngoài, rỗng rãi và thoáng mát nhưng giá rẻ chưa đến một nửa giá những căn nhà khác. Nghe đâu nhà có quỷ nên chủ căn nhà không bán được. Lúc Lê Tấn tìm đến, dân trong làng cũng khuyên gã đừng nên mua.
Bóng tối bao trùm lên khoảnh sân rộng. Đám cây trong vườn xào xạc. Lê Tấn liêu xiêu đẩy cửa bước vào, hơi thở sặc mùi rượu. Đã quen với bóng tối nên gã cũng chả thắp đèn lên. Gã tìm xuống bếp, với tay lấy chiếc gáo dừa trên tường. Rồi gã mở nắp lu nước ra. Bên trong là một cái đầu người. Cái đầu thấy gã thì máu tươi từ mắt, mũi, miệng trào ra trông rất đáng sợ. Lê Tấn dùng cái gáo thọc xuyên qua cái đầu, múc nước uống. Gã tu ừng ực. Lúc đóng nắp lu lại thì cái đầu đã biến mất.
Lê Tấn thắp đèn lên. Gã ngồi xuống bàn lấy bút lông ra vẽ vời một tí. Bức tranh được vẽ rất nhanh. Lê Tấn hài lòng lắm, gã lấy giấy ra hí hoáy làm thơ để đề lên bức tranh. Trong lúc bí, gã nhìn ra cửa sổ, hi vọng không gian trống vắng bên ngoài có thể cho gã một ý tưởng hoa mĩ nào đó, giúp gã lấy lòng người đẹp. Đột nhiên, có một con ma mặc áo đỏ hiện lên bên ngoài cửa sổ. Nó vươn người trườn vào phòng. Thân hình của nó bỗng đứt đôi, máu , gan, ruột, của nó rơi lèo phèo thành một đống. Lê Tấn tức quá, cầm luôn cái bút lông trên tay ném nó. Con ma biến mất. Cụt hết cảm hứng, gã bèn cuộn bức tranh lại cho vào giỏ rồi đi tắm.
Chủ cũ của căn nhà có vẻ biết hưởng thụ. Trong nhà tắm có mua một lu nước to. Lê Tấn đổ đầy nước rồi bắt đầu cởi áo ra dội ào ào. Xong xuôi, gã với lấy chiếc khăn treo trên tường xuống định lau khô người. Nào ngờ phía dưới cái khăn là một con quỷ có hai cái sừng màu xanh. Nó há miệng to như cái nồi, bên trong toàn răng và máu dọa cắn Lê Tấn. Gã bực lắm, lau người xong vo cái khăn lại nhét luôn vào miệng con quỷ.
Lê Tấn vào nhà, mở cái tủ gỗ ra tìm quần áo. Mặc xong cái áo, đóng tủ lại, sực nhớ ra điều gì, Lê Tấn lại mở toang hai cánh cửa. Gã cúi đầu vào trong lục tung đám quần áo bên trong lên như muốn tìm cái gì đó. Không thấy, gã tiếp tục cúi xuống nhìn dưới gầm. Bên trong tối om om. Lê Tấn lấy tay sờ sờ mò mờ bên trong. Lúc lấy ra, tay gã đen nhẻm đầy đất cát. Gã hơi lùi ra nhìn cái tủ. Bên trên tủ có một cô gái đang nằm ngủ. Cô rất xinh đẹp, có hàng mi dài như trong tranh vẽ. Đặc biệt hơn, cô có một cái cổ dài đến hai thước, đang cuộn tròn dưới cái đầu như con rắn. Thấy thế, Lê Tấn hài lòng vỗ vỗ đầu cô gái rồi quay vào buồng ngủ.
Trên giường có một người đang trùm chăn kín mít. Lê Tấn mở chăn ra. Đó là một con quỷ già mặc đồ đạo sĩ. Chỉ có điều bên trên cổ lão không thấy cái đầu đâu. Lê Tấn giật cái gối dưới cổ lão rồi kéo luôn chăn. Lúc này con quỷ già mới tỉnh ngủ, cầm cái đầu đang ôm trong lòng gắn lên cổ. Con mắt lão hấp háy nhìn Lê Tấn. Gã cũng trừng mắt nhìn lão đạo sĩ. Thế là lão đạo sĩ nhảy dựng lên như đỉa phải vôi rồi chui luôn xuống gầm giường.
Lê Tấn nằm xuống, đắp chăn đang định nhắm mắt thì từ trên trần, một con nhện thả tơ rơi xuống trước mặt gã. Con nhện này còn to hơn con chó, có đủ tám chân. Ngoài ra nó còn có một cái đầu và hai cái tay trên thân. Cái mặt người của con ma nhện chỉ cách mặt Lê Tấn có một gang thì nó dừng lại. Gã chẳng nói chẳng rằng chụp lấy con nhện, giật nó ra khỏi sợi tơ dính trên trần, rồi nhét xuống dưới gầm giường một cách thô bạo. Sau đó, gã vươn vai, ngáp một cách hài lòng rồi trùm chăn ngủ.
Lúc gã ngủ rồi, gió từ ngoài vườn thổi vào nhà liên tục. Cái rèm trong phòng ngủ bị gió nhấc lên khiến ánh trăng giữa tháng chiếu vào phòng bàng bạc. Cuốn sách cũ nằm ở đầu giường của gã bị gió thổi lật trang bìa sang, để lộ dòng chữ xiên xẹo và gai góc: “Nuôi quỷ bí truyền.”
******************
Bầu trời đêm ngày mười ba cũng không sáng lắm. Mây đen không biết ở đâu kéo về che khuất ánh trăng. Bỗng đâu một tia sét rạch ngang trời, rơi xuống ngọn đồi hoang. Lưỡi hái của thiên lôi rơi đúng vào một thanh kiếm đang cắm trên đỉnh ngọn đồi. Ầm, thanh kiếm sáng ngời lên như được làm bằng ngọc. Xung quanh ngọn sét tạo thành một đám khói bụi mù mịt và vô số những tia lửa bắn ra, trông thật hoành tráng và dữ dội. Không ai biết bên trong đám khói bụi ấy , có đứng một người thanh niên trẻ đẹp. Gã dùng tay tạo ra các hình thế kỳ lạ, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú. Kỳ lạ thay, thanh kiếm bỗng bay bổng lên, một tia sét từ đầu thanh kiếm bay thẳng xuống dưới chân đồi.
Nơi ấy có một người cô gái trẻ đang đánh nhau với gần ba chục con cương thi. Cô gái trẻ có mái tóc dài cuộn sau gáy. Đôi mắt được che kín bằng một tấm vải mỏng. Khuôn mặt trắng trẻo và thân hình mảnh mai không che đậy được sức mạnh của cô. Chiếc nỏ trên tay mỗi lần bắn ra đều có một con cương thi ngã xuống. Đáng sợ hơn, mũi tên luôn nằm trong hốc mắt chúng, hoặc trái hoặc phải. Người phụ nữ trẻ tuổi đang lăn lộn qua các ngôi mộ thì tia sét xẹt qua bên người cô, rơi thẳng vào đám cương thi. Chúng tru lên như những con chó sói, rồi bốc cháy xèo xèo. Cô gái dường như đã quen với việc này, thản nhiên đứng trước mặt chúng, lắp băng đạn mới vào. Sau đó cô giải quyết hết mấy con còn sống sót một cách chậm rãi và cẩn thận.
Lúc này người thanh niên trẻ trên đồi cũng đã xuống đến nơi. Gã hỏi cô : “My, nàng có sao không?” Cô gái trả lời một cách lạnh nhạt. “Không sao cả.”
Người thanh niên cũng không giận, hỏi tiếp: “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Cô gái suy nghĩ rồi đáp: “Con quỷ hẳn vẫn ẩn nấp trong vùng này thôi. Con quỷ trong người tôi vẫn cảm nhận được mùi của nó. Chúng ta phải dẫn nó ra.”
-“Bằng cách nào?”
-“Đương nhiên là linh hồn người sống.”
-“Ở đây làm gì có ai?”
-“Có tôi.”
-“Nàng đừng nghĩ quẩn. Cách đó quá nguy hiểm.” Người thanh niên nắm lấy tay cô.
Cô gái giằng tay ra khỏi bàn tay gã, quát lên: “Đừng có chạm vào tôi. Tôi là một con quỷ đấy. Đám người tu đạo các người không phải rất ghét những kẻ nửa người nửa quỷ như chúng tôi hay sao?” Rồi cô quay người bước đi.
Người thanh niên nhìn theo cô, khuôn mặt gã hiện lên vẻ thương cảm. Rồi gã bước theo cô. Bóng hai người đổ dài bên những tấm bia mộ. Bên ngoài gió bắt đầu rít lên từng hồi. Nghĩa địa hoang vu càng trở nên hoang tàn và bí ẩn.