Đọc truyện Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới – Chương 172: Tế Đàn
Buổi tối.
Trong nhà tắm của căn biệt viện.
Ruri lúc này đang cởi y phục của mình để chuẩn bị tắm rửa.
Ngay lúc nàng cởi ra chiếc áo lót cuối cùng trên người của mình thì bổng nhiên trên lớp vải trắng có vài kí tự màu đỏ như máu thu hút lấy ánh nhìn của nàng.
“Mất kí ức? Đền Thờ? Âm mưu?”
Đây là những cụm từ đã viết trên áo lót của nàng, mà đặc biệt hơn, những từ này chính là dùng máu của nàng để viết.
Sau khi lẩm bẩm nhẩm lấy một hồi, nàng đã bắt đầu sinh ra nghi ngờ, bởi vì ngay lúc tại đền thờ nàng và Tamayo đã có đoạn thời gian ngắn ngủi mơ hồ, rồi lại thêm lúc đó Gin dùng dáng vẻ lo lắng chạy tới tìm hai nàng nữa.
Lượt qua tất cả ký ức của mình một lần, nàng cũng không còn tâm trạng để tắm rửa nữa, mà nhanh chóng cầm lên chiếc Kimono, đơn giản khoác lên người rồi chạy đi tìm Gin.
“Ruri tỷ, ngươi chẳng phải đang tắm sao? Làm sao lại chạy ra như vậy?”
Đang ngồi trên bàn viết cái gì đó Tamayo khi thấy nàng chạy ngang qua liền nghi hoặc mở miệng hỏi.
“Ngươi thấy Gin ở đâu không, Tamayo?”
“Hắn vẫn còn đang trong phòng đâu.
Có chuyện gì sao, Ruri tỷ?”
“Hiện tại, không có thời gian giải thích, chờ lát nữa ta sẽ nói cho ngươi.
”
Ruri nghe xong câu trả lời của Tamayo thì cũng không dừng lại, mà cấp tốc hướng trở về phòng của mình chạy tới.
…
Trong một không gian có vô vàn căn phòng rách nát tựa như đã bị thứ gì phá huỷ đang trôi nổi vô định.
“Lần đầu tiến vào nơi này dưới vai trò là người nắm quyền, cảm giác cũng thật mới mẻ.
”
Gin đứng trên một cái sàn nhà đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt quét qua một lượt nhìn lấy những căn phòng bị hắn điều khiển bằng ý nghĩ đang di chuyển qua lại liên tục ở trước mắt, khẽ lẩm bẩm.
Nơi này chính là Pháo Đài Vô Cực của Muzan trước kia.
Còn bây giờ thì đã thuộc về hắn, cộng thêm Huyết Quỷ Thuật thuộc loại không gian dùng để không chế pháo đài của Nakime, hắn hiện tại đã có thể hoàn toàn khống chế toàn bộ pháo đài.
Các năng lực của hắn sau khi tiến hoá thì đều có sự tăng trưởng mạnh mẽ, mặc dù hiện tại vẫn chưa có năng lực nào mới ngoài có thể khống chế linh lực được sinh ra từ chính hắn, thế nhưng hắn tin rằng theo thời gian phát triển, có khi sẽ còn xuất hiện một loại năng lực mới hoàn toàn.
Dù sao thì hắn cũng vừa mới tiến hoá mà thôi, chỉ thuộc hàng vừa cất bước, còn rất nhiều không gian để phát triển.
Cũng không phải cứ biến thành chúa quỷ thì sức mạnh sẽ max giới hạn a, nếu thật như vậy thì Muzan vào 900 năm trước cũng không sợ Hakumen và bị hắn trong khoảnh khắc chém đầu như vậy.
“Giờ thì cũng nên đi qua bên kia xem cái gọi là thần linh là như thế nào.
”
Thật ra hắn tiến vào đây cũng khá lâu rồi, chủ yếu là để thoả sức bung lụa các năng lực của mình mà thôi.
Ngày hôm qua, sau khi bị Ruri mắng một trận để cảnh tỉnh, hắn cũng có luyện lập một chút, nhưng vì lúc đó là ở ngoại giới nên hắn cũng không làm ra quá lớn động tĩnh, lại thêm hôm qua là lần đầu tiên của Shinobu các nàng và bởi vì trong lòng còn trắc ẩn đối với Musaki, nên hắn rất là không có tâm trạng làm chuyện gì khác.
Vừa dứt lời, hắn liền nhắm lại hai mắt, ý thức chìm sâu vào tinh thần, tập trung phần lớn tinh thần lực vào khả năng [Kiểm Soát Pháo Đài] của mình.
Khi lâm vào trạng thái này, cả toà pháo đài đối với hắn chỉ tựa như một khối mô hình quang học hình lập phương lơ lửng ở trong nội tâm của hắn vậy, hắn có thể quan sát toàn bộ chuyển động cũng như động tĩnh ở bên trong pháo đài, bao gồm cả các sinh mệnh bên trong.
Khả năng quan sát theo góc nhìn thứ 3 và năng lực kiểm soát hoàn mĩ này chính là do hắn tiến hoá mà có được.
— QUẢNG CÁO —
Chứ Muzan và Nakime trước kia tựa hồ như không có khả năng quan sát góc nhìn thứ 3 này, cái trước thì phải tập trung tinh thần thông qua tinh thần lực để cảm nhận được các sự hiện diện sinh mạng trong pháo đài, còn cái sau chính là cùng pháo đài hoà làm một, biến nó thành cơ thể của chính mình để điều khiển các kiến trúc.
Đại loại giống như Muzan chính là dùng ra-đa để cảm nhận, Nakime sử dụng “xúc giác” của “cơ thể” để cảm nhận, còn Gin thì tựa như đang ngồi nhìn hình ảnh chân thực từ camera vậy.
“Phương viên 10km a, quả thật là rất lớn, gần như tăng gấp đôi so với lúc chưa hoàn toàn chuyển hoá…”
Dưới góc nhìn này, hắn nắm giữ toàn quyền di chuyển các kiến trúc, thậm chí còn có thể trong tích tắc biến toàn bộ hoàn cảnh tại nơi đó trở thành một nơi hoàn toàn khác, giống như Nakime lúc trước, nhưng hắn sẽ làm dễ dàng hơn rất nhiều, vì Pháo Đài Vô Cực vốn chính là của hắn.
Và nên nhớ đó không phải là dịch chuyển tức thời, mà chỉ là ngay tức khắc biến đổi hoàn cảnh mà thôi, vị trí vẫn giữ nguyên như cũ.
Còn về phần dịch chuyển tức thời một sinh vật thì vẫn có khả năng làm được, nhưng nếu đó là một con quỷ phụ thuộc vào hắn, thì chuyện dịch chuyển sẽ dễ dàng hơn rất nhiều và tiêu hao không lớn.
Bởi vì muốn dịch chuyển , hắn phải cảm nhận được vị trí của kẻ đó trước, nên nếu đó là một con người thì hắn phải hao phí lượng lớn tinh thần lực để cảm nhận vị trí của đối phương, rồi mới có thể tiến hành dịch chuyển.
Phải biết, việc quan sát và cảm nhận vị trí nó là khác nhau, không thể lẫn lộn được.
Đây là lý do vì sao lúc trước Nakime chỉ có thể quyết định được vị trí bắt đầu của các trụ cột khi tiến vào pháo đài, mà không thể tiến hành dịch chuyển được bọn hắn đi nơi khác được.
Đơn giản vì một mình nàng kiểm soát cái pháo đài vốn không phải của mình này đã là một gánh nặng rồi, nên mới không đủ sức đi dịch chuyển các trụ cột, mà chỉ dịch chuyển các Quỷ Thượng Huyền sang ứng chiến mà thôi.
Mà hiện tại hắn đều có được hai năng lực của Muzan và Nakime, rồi bổ sung điểm yếu cho nhau, tạo thành một khả năng hoàn mĩ.
“Để xem nào…không thể vào thẳng rừng trúc sao?”
Chỉ cần những nơi hắn đã từng đi qua, hắn đều có thể mở cánh cửa ra tại nơi đó, hoàn toàn không khác gì với phiên bản Local Brand cánh cửa thần kì của Doremon.
Thế nhưng khi hắn muốn ở trong khu rừng trúc lúc trước mở cửa thì lại có cảm giác không thể mở được, tựa như bị thứ gì đó quấy nhiễu nên không thể xác định chính xác vị trí được vậy.
“Như vậy thì đành mở ra tại ngoại vi vậy…”
Cuối cùng, hắn cũng chỉ đành mở ra một cánh cửa tại một con hẻm gần ngôi đền mà bọn hắn lúc sáng đã đi ngang qua.
Chỉ là khi vừa bước ra khỏi cánh cửa, cảnh tượng ở trước mắt liền khiến cho hắn phải kinh ngạc…
“Đây là thành phố Asakusa?”
Gin vẻ mặt nghi ngờ quét mắt nhìn lấy hoàn cảnh xung quanh một lượt rồi thấp giọng lẩm bẩm.
Bởi vì vốn cũng thuộc dạng sầm uất Asakusa hiện tại đang chìm vào trong bóng tối, toàn bộ thành phố bị một lớp sương mù màu đen bao phủ, người dân tựa hồ đã đồng loạt rủ nhau đi ngủ một dạng, không có một ánh đèn điện thấp sáng như bình thường.
Đây sẽ là chuyện bình thường đối với một thành phố sao?
Dù cho hiện tại đã là nửa đêm đi chăng nữa, thì ít nhất cũng phải còn đèn đường a.
Nhưng theo cảm nhận của hắn thì thành phố này là không sai được và đây cũng không phải ảo giác, bởi vì hắn vẫn còn có thể cảm nhận được các sinh mệnh đang lâm vào trong giấc ngủ, hơi thở đều đều bình thường.
Cái gây cho mọi người đồng loạt đi ngủ này hẳn chính là đám sương mù màu đen này.
Nghĩ đến đây, Gin cũng không lại chú ý đám người này nữa, mà đi ra khỏi con hẻm, đưa mắt nhìn về phía ngôi đền, nơi duy nhất có bầu trời đang sáng rực kia.
Thế nhưng là khi hắn vừa thu hồi sự chú ý của mình lên trên những người dân, thì trong miệng của bọn hắn lại đột nhiên nhép miệng lẩm bẩm một câu nói gì đó với ngữ khí rất thành kính, mà thông qua nhiều người ghép lại thì đại loại ý nghĩa của câu nói là “…Thần…Susanoo…xin ngài hãy phù hộ cho ta…”
Chỉ là những thứ này hắn cũng không nghe được, bởi vì hắn hiện tại đang chăm chú nhìn về phía cái mái vòm trong suốt ở trước mặt.
“Vẫn còn có một loạt các kết giới sao? 99 đạo kết giới phòng thủ a, mặc dù không mạnh nhưng để phá hết cũng phải cần một chút thời gian.
”
— QUẢNG CÁO —
Đã từng sống cùng với dân chơi kết giới Hakumen, hắn đối với kết giới những thứ này cũng không quá lạ lẫm.
“Ồ? Có yếu điểm sao?”
Quan sát bên dưới một chút, hắn liền ngẩng đầu lên trên trời nhìn lấy, ngay lập tức hắn phát hiện được tại vị trí kết giới ở trên đỉnh, các dòng chảy linh lực cũng không có chặt chẽ như ở đoạn dưới.
Các hạt linh lực ở trên đó lúc này tựa như là khí oxy một dạng bị một “sinh vật” khổng lồ có nhịp độ liên tục phun ra hút vào, dẫn đến có một vài khoảnh khắc phòng thủ trở nên cực kì yếu kém.
“Không! Không phải, đây tuyệt đối không thể nào là điểm yếu được, mà hẳn là một công dụng nào đó của cái kết giới này.
”
Thế nhưng sau một khắc hắn ngay lập tức liền phủ định chính mình.
Dù sao thì kết giới có liên quan đến Thần cũng không thể lộ ra yếu điểm một cách lộ liễu như vậy, đến Hakumen còn có thể dễ dàng giấu đi cái yếu điểm này nữa đâu.
Cho nên bây giờ hình tượng của cái kết giới này trong đầu Gin, một lần nữa lại biến đổi.
Sau khi tập trung quan sát một hồi thì hắn phát hiện ra một chuyện: “Thứ này…hình như không chỉ đơn thuần là hút linh lực a…”
Hắn dời ánh mắt khỏi kết giới, rồi dần dần di chuyển lên thiên không, chăm chú nhìn vào vầng trăng sáng chói to lớn ở bên trên.
Đơn giản bởi vì toàn bộ thành phố hiện tại chỉ có nơi này là có ánh trăng chiếu xuống mà thôi.
Đúng vậy, chính là toàn bộ ánh trăng trong phạm vi thành phố này đều bị chuyển dời về đây và chiếu xuống tại đỉnh của kết giới kia.
Ban đầu bởi vì có sương mù bao phủ nên hắn cũng không chú ý đến việc này, nên suýt nữa thì đã bị hắn bỏ qua.
“Tình hình này thì có lẽ không nên kéo dài thêm thời gian đâu…”
Với đầu não và kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của hắn mách bảo, trong những trường hợp như hiện tại, tuyệt đối không thể để cho đối phương có đủ thời gian hoàn thành mục đích.
Mặc dù không biết đối phương có mục đích gì, có gây hại gì đến mình hay không?
Nhưng đã đối phương có tiềm ẩn đối địch với mình, và gần như không thể tránh khỏi xung đột thì trước tiên nên phải vận dụng một binh pháp mà hắn đã ngộ ra, đó là…
Phá Trước Lại Nói!!
“Đằng nào thì cũng phải đối đầu…”
Phốc…phốc…
Ngay lúc vừa dứt lời, sau lưng hắn liền có âm thanh phá da vang lên, 7 đạo dây cốt từ bên trong cơ thể của hắn mọc ra, trong đó bao gồm có 1 sợi bạch sắc chỉ gai có kích thước lớn nhất nằm ở giữa phần lưng dưới của hắn, và 6 đạo hắc sắc chỉ gai có kích thước nhỏ hơn còn lại thì phân đều ra hai bên sống lưng.
Sau đó chỉ thấy 6 đạo hắc sắc chỉ gai trên lưng hắn dường như rút lại, bắt đầu hoá cứng, bên trên mọc ra từng cái màng thịt kết nối lại với nhau tạo thành một đôi cốt dực to lớn dài khoảng 6m, tức là mỗi bên cánh dài 3m dang rộng ra hai bên.
“…đã như vậy thì liên từ bên trên tiến vào đi!!”
Đôi mắt màu xanh lam đặc trưng của hắn lúc này đã biến thành đỏ như máu, hai cái đồng tử dựng ngược loé lên hai đạo hồng mang sắc lạnh, tựa như một loại sinh vật ăn thịt chuẩn bị phát động tấn công vồ lấy con mỗi một dạng.
Dứt lời, hắn liền còng người xuống dồn trọng tâm vào hai chân, đôi cốt dực đập một cái.
Oanh! Vù!
Mặt đất bị hắn đạp cho nứt toác.
Cuồng phong lăn lộn.
— QUẢNG CÁO —
Cả người tựa một mũi tên rời dây bắn lên trời.
Chỉ trong cái nháy mắt, hắn đã bay cao lên mấy chục mét trên thiên không.
Nhìn từ xa, bóng dáng của hắn lúc này tựa như một còn rồng trong thần thoại phương tây một dạng, một sinh vật huyễn tưởng có đôi cánh và cái đuôi to lớn.
Mà sinh vật này hiện tại đang hướng thẳng lên trời bay tới, khoảng cách với mặt đất càng ngày càng xa, chỉ vài chục giây ngắn ngủi, hắn đã gần chạm đến ngàn mét trên không trung.
Nhưng hắn vẫn không dừng lại tại đó, mà vẫn tiếp tục dùng lấy tốc độ nhanh như chớp bay lên, bởi vì khoảng cách ngàn mét không phải là khoảng cách mà hắn mong muốn.
Mục tiêu của hắn chính là vạn mét trên không!
…
Thời gian hiện tại đã gần đến nửa đêm.
Bên trong ngôi đền lúc này, gian chính điện không biết lúc nào đã bị dỡ bỏ mái nhà, không có vật che chắn khiến cho ánh trăng sáng chiếu rọi mọi ngóc ngách ở bên trong.
Ngay tại trung tâm chính điện, bây giờ cũng không phải trống trải như lúc sáng, mà thay vào đó là một cái giường đá được vô vàn ngọn nến được thắp sáng bao bọc xung quanh, nhìn tựa như một cái tế đàn vậy.
À mà…nó vốn dĩ chính là một cái tế đàn.
Trên bệ giường đá, già nua Mikasa hai tay chấp lên ngực, nằm yên lặng ở trên, toàn thân được ánh sáng ngân bạch bao phủ, theo thời gian trôi qua chúng càng ngày càng đậm đặc.
Nhìn kĩ thì có thể thấy được, nguồn sáng kia chính là xuất phát thì một hạt châu màu trắng sáng được làm từ nguyên liệu không rõ bị nàng nắm chặt ở trong tay, nhưng từ bề ngoài sáng bóng, lấp lánh thần quang kia, vẫn có thể đoán được nó không phải là vật tầm thường.
Hai mắt của nàng lúc này đã không có sắc thái, vô hồn lẳng lặng nhìn thẳng lên vầng trăng tròn đang lơ lửng tại thiên không, đôi đồng tử mờ đục dường như đã cùng ánh trăng kia hoà lại làm một một dạng.
Đột nhiên lúc này…
Rắc…rắc…
Trong đôi mắt vô hồn kia bổng dưng xuất hiện vết nứt.
Không!
Đó không phải là mắt nàng, mà chính là vầng trăng to lớn trên bầu trời bị nứt ra, hàng loạt vết nứt từ vầng trăng bắt đầu lan rộng ra bên ngoài.
Bầu trời lúc này tựa như một mái vòm to lớn được làm bằng kính vậy, điên cuồng mà vỡ ra, âm thanh “rắc rắc” vang lên liên tục không thôi.
Oanh!
Két két băng…
Mãi cho đến đỉnh điểm, một tiếng vang lớn vang vọng khắp trời đất.
Thiên không đổ sập!
Một bóng người quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện, che khuất lại vầng trăng sáng chói kia, từ trên cao bay hướng về phía nàng bay xuống.
“Ngươi đang làm gì a, Mikasa?”
Một câu nghi vấn nhưng lại mang lấy ngữ khí chào hỏi vang lên bên tai nàng.
.