Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới

Chương 171: Vu Nữ Là Không Thể Cùng Thần Tách Rời


Đọc truyện Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới – Chương 171: Vu Nữ Là Không Thể Cùng Thần Tách Rời


Vài phút trước.
“Ngươi là ai?”
Trước mặt của Ruri và Tamayo bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân lạ mặt từ đằng xa đi tới, khuôn mặt của hắn mang vẻ nghiêm nghị cùng lạnh nhạt, thế nhưng bên trong đó lại pha trộn lấy một nụ cười mỉm nhàn nhạt nhìn lấy các nàng.
Mà theo cảm giác của nàng thì hắn không phải là một người bình thường, đơn giản là bởi vì hắn quá bình thường khi so với những người bình thường khác, cũng vì cái quá bình thường này cho nên nàng mới xác định hắn là không bình thường.
“Đừng xa lạ như vậy, 200 năm trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi đâu.

À phải rồi, ngươi làm sao nhớ được chứ, dù sao thì loài quỷ là sẽ không nhớ được ta.”
Hắn nhìn vẻ mặt đề phòng của Ruri hai người, liền lập tức cười nhạt nói.
“Ta hỏi ngươi là ai?”
Ruri hai mắt nghiêm nghị, trầm giọng hỏi lại.
Bởi vì hắn vậy mà nhắc đến chuyện 200 năm trước, khoảng thời gian đó có một chuyện đã xảy ra, mà chính nàng hay Muzan vẫn còn rất mơ hồ.

Lần kia nàng chính là lần nàng bỗng dưng bị thương không rõ nguyên do, thậm chí sau lần đó nàng phải lâm vào một giấc ngủ sâu đến tận 3 năm sau thì mới tỉnh lại và hồi phục cơ thể.
Sau đó Muzan cũng có đọc lấy kí ức của nàng, thế nhưng hắn vẫn không biết chuyện gì xảy ra đến thuộc hạ của mình, nguyên nhân thương tích không rõ, chỉ riêng cái nguyên nhân ngủ say thì hắn kết luận là do cơ thể tự động làm ra phương pháp bảo vệ mà thôi.
Đại loại cũng giống như hệ thống miễn dịch của con người vậy, loài quỷ thì cũng có các chức năng tương tự.
Không biết những con quỷ khác thế nào, nhưng trường hợp của Ruri lúc đó cũng giống với trường hợp của Nezuko vậy.
Cái đáng chú ý nhất, chính là khoảng thời gian mơ hồ kia chỉ vỏn vẹn có 10 phút mà thôi, trong vòng 10 phút kia nàng vậy mà bị thương nặng, phải biết lúc đó nàng cũng không phải giai đoạn suy yếu như khi đánh với Gin a.
Chuyện này nàng vốn là không nhớ đến và có vẻ như Muzan cũng thế, hai người bọn hắn vậy mà theo thời gian lại đối với một chuyện quan trọng như vậy lơ đễnh không để ý, quả đúng là một chuyện bất khả tư nghị.
Nhưng là khi bị người trước mắt này nhắc lên, nàng cuối cùng cũng bắt đầu dần dần nhớ lại được, các hình ảnh trong quá khứ từ từ lộ ra ánh sáng.
“Đã nhớ lại được đi? Như vậy lần này ngươi sẽ chấp nhận đi theo ta sao?”
Thấy nàng có vẻ như đã nhớ lại, hắn cũng không vòng vo nữa mà lập tức đi thẳng vào chính đề, bởi vì thời gian của hắn cũng không nhiều.
Về phần Ruri, sắc mặt của nàng lúc này càng lúc nàng ngưng trọng, nếu không nhớ lại thì thôi, hiện tại lấy lại 10 phút ký ức ngắn ngủi kia thì nàng mới biết được người trước mắt này khủng bố.
Bởi vì, sự bất tử của loài quỷ khi ở trước mắt hắn hoàn toàn không thể phát huy được tác dụng, cũng không phải là bị đốt cháy không thể phục hồi như bị lưỡi kiếm hoá đỏ cắt vào.
Mà chính là không hoàn toàn mất đi tác dụng, giống như cái cách mà Muzan giết nhưng con quỷ khác vậy.

Nhưng chỉ nhìn vào chuyện hắn làm cho cả Muzan cũng không nhớ đến mình thì chứng tỏ…cái tên này thuộc đẳng cấp cao hơn Muzan lúc trước rất nhiều.

“Ruri tỷ…”
Tamayo lúc này thấy được sắc mặt ngưng trọng của Ruri thì toàn thân liền kéo căng ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Đừng có làm khuôn mặt đáng sợ như vậy, ta gặp các ngươi cũng không phải để đánh nhau, mà chỉ muốn cho ngươi một cơ hội lựa chọn cuối cùng mà thôi.”
Đối với vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc của Ruri, người thanh niên chỉ là cười khẽ một tiếng, rồi lắc đầu nói.
“Cơ hội cuối cùng?”
“Đúng vậy, một cơ hội cuối cùng để đi theo ta.

Với một sinh vật có đầu óc như ngươi thì hẳn sẽ không quá khó để hiểu hai từ cuối cùng ở đây là có nghĩa gì đi?
Bốn thiếu nữ bên kia, con quỷ bên cạnh ngươi bây giờ và cả cái tên đã giành chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến ngàn năm kia nữa.

Vận mệnh của bọn chúng đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của ngươi a.”
Âm thanh nhàn nhạt của hắn vang lên giữa khu rừng trúc, ngữ khí tựa như đang nói một sự thật hiển nhiên một dạng.

— QUẢNG CÁO —
Mặc dù biểu hiện khuôn mặt của hắn lúc nói chuyện đều là mỉm cười vui vẻ, dường như đang nói chuyện với một người bạn vậy, thế nhưng là ẩn sâu bên trong ánh mắt kia, là một ánh mắt khinh thường hoàn toàn không xem Ruri bọn người là cùng một cái thứ bậc ở bên trên.
Nhìn vào cái cách mà hắn hình dung Gin đám người thông qua hai từ “bọn chúng” là có thể thấy được, hắn hoàn toàn chính là xem bọn họ là hạ đẳng hơn mình.
Và tất nhiên việc này cũng khiến cho Ruri rất tức giận, mặc kệ hắn là ai, chỉ thông qua cái cách hắn khinh thường Gin và những người khác thì nàng đã không thể cùng hắn nói chuyện được nữa rồi.
Vù…vù…
Gió to dần dần nổi lên, những mảnh lá trúc bị cơn gió mạnh thổi va chạm vào nhau vang lên những âm thanh “xào xạc” liên hồi.
“Ngươi là thá gì mà có thể khinh thường hắn? Ngươi nghĩ ta sẽ hi sinh bản thân mình để đổi lấy mạng sống của hắn sao? Nếu ta thật làm vậy thì cái con người kia sẽ giận ta mất! Ta mặc dù rất thường xuyên giận hắn, thế nhưng ta lại đặc biệt rất sợ hắn giận ta đâu.”
Ruri dùng âm thanh cực kì âm lãnh thì thầm, dù nàng không có cực độ nói lớn tiếng nhưng kì lạ là toàn trường ở đây đều có thể nghe được, tựa hồ chính là do những ngọn gió này đã mang âm thanh của nàng đến bên tai của bọn hắn vậy.
“Hou~ rất tốt, ta rất mong ngươi có thể giữ vững được quan điểm này cho tới khi tận mắt thấy hắn chết.

Như vậy thì tiếp xuống đã không còn gì để nói nữa, ta rất trông chờ đến khoảnh khắc ngươi quỳ xuống cầu xin ta đâu.”
Hắn bỏ lại câu nói đó liền ngay lập tức quay người thản nhiên rời đi mặc cho những cơn gió của Ruri thổi vào người, chỉ trong chốc lát thân hình hắn liền biến mất trong rừng trúc.
“Cứ để hắn đi dễ dàng như vậy sao, Ruri tỷ?”
Tamayo nhìn theo bóng lưng đã biến mất kia một chút rồi thấp giọng hỏi lấy.

“Ngăn không được, hắn rất mạnh.

Ta đánh không lại hắn, chúng ta nên cảm thấy may mắn vì hắn không có ý tứ đánh nhau, nếu vậy thì Shinobu bọn người rất có thể sẽ nguy hiểm.”
Sau khi tên kia biến mất thì Ruri cũng thu lại những cơn gió của mình rồi nhẹ giọng nói.
Mặc dù nàng hiện tại đã mạnh hơn trước kia, thế nhưng nàng cảm giác mình vẫn sẽ thua khi đối đầu với tên đó.
“Như vậy chúng ta phải làm gì? Chuyện này tựa hồ không đơn giản, tên kia có vẻ như có âm mưu gì đó với ngươi a.”
“Trước hết hãy lưu lại ghi chú cho bản thân đã…”
Đã tên kia có thể khiến cho nàng quên mất hắn vào 200 năm trước thì hiện tại cũng có thể, nàng phải lưu lại một chút gì đó để cảnh báo cho chính mình cùng Gin.

Quay trở lại hiện tại.
Gin cùng Ruri và Tamayo trở lại hội hợp với Musaki rồi cả bốn người mới đi tìm Shinobu, Kanae cùng Mitsuri ba người.
Cuối cùng, thật may là cả ba người cũng không có vấn đề gì, các nàng thậm chí còn không nhận thấy điều gì bất thường xảy ra, toàn bộ thời gian đều đi cùng với lão phụ nữ vu để đến các địa điểm cầu nguyện.
Và Gin cũng không dự định nói chuyện lúc nãy cho các nàng biết, ít nhất là hiện tại vì để không liên luỵ các nàng thì hắn sẽ không nói.
Sau cùng, bảy người đều không chậm trễ, rất nhanh đã xuyên qua rừng trúc để trở lại cửa chính của trung tâm đền thờ lúc nãy, toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này thì bọn hắn sẽ đi ra được sân rộng, xem như đã có thể rời khỏi ngôi đền này rồi.
Thân hình già nua Mikasa lặng lẽ đi ở phía sau nhìn theo bóng lưng của bọn hắn, trong lòng không khỏi “thở phào nhẹ nhõm” một hơi vì hắn không nhận ra mình, nhưng chỉ cần đứng gần quan sát và trò chuyện với hắn thôi thì nàng cũng mãn nguyện rồi.
Hiện tại nàng cảm giác trong người đang rất tốt…
Ừm, là rất tốt…
“Ta chỉ có thể tiễn các ngươi đến đây thôi…mời tự tiện rời đi.”
Khi thấy cuối cùng đã đến cửa chính, Mikasa thấp giọng nói một câu rồi quay người lại bước đi.
“Lão thái thái làm sao thế nhỉ? Ta cảm giác bà ấy tựa như đang có chuyện buồn thì phải.”
— QUẢNG CÁO —
Mitsuri ngày thường là có chút đậu bỉ, thế nhưng nàng đối với những cảm xúc như thế này thường rất nhạy cảm.

Mà thật ra phải nói là nhạy cảm quá mức, đôi lúc cũng vì lý do này mà nàng gây ra một số hiểu lầm dở khóc dở cười.
“Đừng để ý, chúng ta nhanh rời đi thôi.”
Gin lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng còng kia một chút rồi thấp giọng hối thúc, khiến cho 6 vị nữ nhân bắt đầu chen chút đi ra.

“Rồi rồi, ngươi đừng có đẩy, chúng ta đang đi đây.”
Sáu vị nữ tử bị đẩy gấp đến mức bước đi dồn dập lao ra ngoài, chỉ là khi các nàng bước ta khỏi cửa rồi quay lại nhìn thì đột nhiên đã không thấy bóng dáng của hắn đâu…
“Cái tên kia đi đâu rồi?”

Bên trong đền thờ.
Mikasa vẫn đang lặng lẽ hướng về phía căn phòng tối của mình bước đi.
Bỗng nhiên…
“Ngươi không đi cùng chúng ta sao, Mikasa?”
Một tiếng gọi lớn vang vọng trong ngôi đền, khiến bước chân của nàng không tự chủ được mà dừng lại.
Đôi mắt mờ đục lúc này đã mở to ra, thân hình cũng không tự chủ được mà khẽ run lên nhè nhẹ, đầu óc nàng trong khoảnh khắc này tựa như trống rỗng một dạng không biết phải làm như thế nào, chỉ đành đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thế nhưng chỉ vài giây sau đó, nàng liền quay người lại dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Các ngươi là bị thiếu ai sao? Cần ta giúp đỡ gì không?”
“Ờ, ta đang tìm một cô bé có tính cách rất hoạt bát cùng hiếu động, mà nàng có lẽ đang lẻn chạy đi đâu rồi, không biết vu nữ có thể theo ta ra ngoài sân, dẫn ta đi tìm kiếm nàng được không?”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của nàng, hắn cũng là một mặt không có quá nhiều cảm xúc ba động, bình tĩnh nói.
“E là không được, thân là vu nữ, là kẻ hầu cận của thần linh, ta không thể rời khỏi thần quá xa được.

Nếu ngươi muốn trợ giúp thì ta sẽ nhờ người khác dẫn đường cho ngươi.”
“Vậy sao? Như vậy thì thật đáng tiếc, đã thế ta cũng không làm phiền vu nữ rồi.”
Nghe vậy, Gin cũng chỉ nhẹ gật đầu một cái rồi quay người dứt khoát rời đi.
Để lại thân ảnh lưng còng đứng một mình trong ngôi đền trống vắng lạnh lẽo.
“Chậc chậc, ngươi không đi cùng hắn sao? Rõ ràng đã đợi hắn lâu như vậy, mà hiện tại vẫn có thể từ chối được a?”
Sau khi Gin đi ra khỏi gian nhà không lâu, không gian xung quanh liền vang lên âm thanh tặc lưỡi, ai thán không thôi, tựa như đang cảm thấy đáng tiếc khi nam chính và nữ chính không thể đến với nhau được một dạng.
“Ngài thật biết nói đùa, ngài sẽ cho ta rời đi sao?”
Mikasa bộ dạng không vui không buồn lắc đầu nói, nếu đi với A Bạch, à không, nếu đi với gia gia thì nàng chẳng những đi không được, mà rất có thể làm liên luỵ đến hắn và những hồng nhan của hắn nữa.
Mặc dù biết chắc vị thần trước mắt này đang có âm mưu gì đó với nữ quỷ kia, hai bên sớm muộn gì cũng có va chạm, thế nhưng là không phải bây giờ.
Ít nhất cũng phải cho gia gia của nàng có thời gian chuẩn bị.
“Thật là không thú vị…”
Âm thanh kia lại lần nữa cất lên, dường như đã không cảm thấy hứng thú nữa, mà bắt đầu lâm vào trong yên lặng.
Không gian trong chốc lát lại trở nên tĩnh mịch, chỉ nghe thấy âm thanh khe khẽ bước chân của một bà lão hướng về một căn phòng nhỏ đi tới.

— QUẢNG CÁO —

Tại Gin bên này.
Sau khi về đến căn biệt viện tại ngoài ô, hắn ngay lập tức liền muốn biến Shinobu bốn người trở thành quỷ.
Thế nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì hắn lại thu hồi ý nghĩ này.
Bởi vì thông qua sự việc kì lạ mà Ruri hai người gặp tại rừng trúc, và những lời nói bóng gió đầy ngụ ý của vu nữ kia, thì có vẻ như hắn sắp phải đối mặt với một cái hư hư thật thật Thần Linh.

Phân biệt một chút cân lượng giữa thân phận người và quỷ, thì lần này có vẻ như thân phận là người có khi lại an toàn hơn rất nhiều.
Nếu đối phương thật là thần thì hắn cũng không tự tin bất tử tính của loài quỷ sẽ phát huy tác dụng tốt, ít nhất thì có thể sẽ có hạn chế.
Đơn giản bởi vì là Thần nha, thủ đoạn như thế nào ai mà biết trước được?
Lỡ như có các loại thần khí phong ấn các thứ thì các nàng dù có biến thành quỷ vẫn cũng sẽ không chống đỡ được, dù sao thời gian cũng quá ngắn các nàng sẽ không kịp thích ứng các năng lực mới.
Mà đã không có năng lực mới thực lực không tăng được bao nhiêu, bất tử tính lại có thể mất tác dụng, chẳng khác gì là như lúc là người cả, khác thì cũng chỉ khác vốn thân phận là một người hình thường lại chuyển sang tà ma ngoại đạo trận doanh mà thôi.
Giữa người hình thường và một con quỷ, ưu tiên tiêu diệt bên nào trước thì không cần nghĩ cũng biết được a.
Thế nhưng, dù vậy thì hắn cũng lưu lại một số máu cho các nàng để đề phòng các trường hợp bị thương nặng để sử dụng dưới hình thức là…
“Các ngươi hiện tại tạm thời chưa thể hoá quỷ được, nhưng vẫn là cầm lấy số máu này đi.

Trong một số trường hợp khẩn cấp, chúng chính là bùa hộ mệnh cho các ngươi a.”
…đại loại vậy.
Đương nhiên, vì để tốc độ quỷ hoá nhanh chóng, hắn cũng không cho quá nhiều.
Cuối cùng, do hắn không có nói gì cho các nàng biết, nên mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.
Các thiếu nữ thì vẫn là nấu ăn, tán gẫu, cười đùa cùng nhau như những ngày trước.
Về phần Gin thì trốn vào trong phòng bắt đầu suy nghĩ đối sách cùng tổng hợp lại tất cả năng lực của mình.
Nhưng lúc này hắn lại không thể không nghĩ đến một việc…
‘Cô nàng kia không ngờ đã trở nên như vậy…’
Với cái trí tưởng tượng của bản thân và sự xuất hiện của một sinh vật rất có thể là Thần Linh thì chuyện Mikasa vẫn còn sống là rất có khả năng.
Và khi nãy hắn mở miệng gọi ra cái tên Mikasa thật ra cũng chỉ là muốn thử một chút mà thôi, cũng không phải chắc chắn đó là cô nàng kia.
Thế nhưng thông qua nhịp tim của lão phụ nhân khi đó thì hắn càng ngày càng xác định, 99% đó chính là Mikasa, 1% còn lại chỉ chờ chính miệng nàng thừa nhận mà thôi.
‘Thần Linh a… cảm giác cũng không có gì quá tầm kiểm soát.’
Ngay lúc hắn cùng Mikasa trò chuyện, hắn cũng đã cảm nhận được một cỗ bất an đã khiến hắn ngứa ngáy trong một thời gian ngắn, lần này là rõ ràng hơn rất nhiều, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được vị trí của kẻ kia.
Chỉ là hắn đại khái vẫn không dám manh động mà thôi, đơn giản bởi vì gò bó quá nhiều, Shinobu các thiếu nữ vẫn còn ở đó, và nếu hắn đoán không sai thì Mikasa đã bị đối phương kiểm soát.
Nên hắn mới tạm thời nhịn xuống, chờ đến trời tối lại đến đó nhìn một chút.
Trước mắt, vẫn là tổng kết lại sức mạnh của bản thân một chút, rồi đưa ra phương pháp chiến đấu tối ưu nhất cho bản thân..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.