Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 23: Học Bơi
Ôn Phi nghe lời Khúc Dĩ Phồn, xuống nước một cách cẩn thận từng li từng tí một, áo T-shirt trên người ướt sũng, Khúc Dĩ Phồn chỉ vô ý liếc qua một cái, chậc một tiếng thật nhẹ rồi cau mày dẫn cô tới khu nước nông.
Ôn Phu cúi đầu xuống nhìn bản thân trong nước, không thấy rõ lắm nhưng Khúc Dĩ Phồn thì thấy vô cùng rõ ràng một cách trọn vẹn, T-shirt mặc không còn ổn, vừa dính nước cái là dán sát lên người, còn hơi trong suốt nữa, có thể nhìn thấy hình Snoopy trên áo bơi của Ôn Phi rất rõ.
Khúc Dĩ Phồn cảm thấy Ôn Phi vẫn chỉ là một cô nhóc, trong mắt cậu chính là dáng vẻ răng còn chưa mọc đủ, kết quả Ôn Phi trưởng thành, hoạt bát duyên dáng yêu kiều, chỗ cần phát triển đều phát triển, chỗ không cần thì chẳng có chút thịt nào, thấy vậy thì Khúc Dĩ Phồn có chút đau đầu, nếu mặc thế này mà ôm đàn tỳ bà che nửa mặt còn không bằng không mặc luôn cho rồi.
Đến khu vực nước nông, Khúc Dĩ Phồn vươn tay ra với Ôn Phi, Ôn Phi cũng ngại ngùng mà trực tiếp đưa tay ra, không phải cô chưa từng nắm tay Khúc Dĩ Phồn, từ nhỏ đến lớn bọn họ đều thế này, nhưng Ôn Phi chưa từng nghĩ đến chuyện gần như không mặc gì mà nắm tay Khúc Dĩ Phồn.
Khúc Dĩ Phồn nói: “Cứ để tay ngang thế này, anh nâng eo em, đợi lát nữa sau khi cả người em nổi trên mặt nước thì bắt đầu bơi.
”
Khúc Dĩ Phồn buông tay, Ôn Phi cảm thấy tay cậu đặt bên eo mình, nhất thời mặt đỏ ửng lên, hơi cúi đầu vùi mặt xuống nước, Khúc Dĩ Phồn nâng cằm cô lên: “Khát hả?”
Ôn Phi ấp úng nói: “Anh anh anh, anh chạm vào chỗ có nhột của em!”
Khúc Dĩ Phồn ồ một tiếng, buồn cười nói: “Anh nhớ chỗ nhột của em không ở đây mà, ha ha, nào nhanh, dạy em, đừng vùi mặt xuống nước nữa, đá chân đi, khụ, nước bắn hết lên mặt anh rồi, biên độ động tác đừng lớn quá, tần suất nhanh lên một chút!”
Ôn Phi được hai tay Khúc Dĩ Phồn giữ eo khoảng ba mươi phút, cô cũng nổi trên mặt nước ba mươi phút, học suốt ba mươi phút không phải không có tiến bộ gì, ít nhất đã không đá nước bắn lên mặt Khúc Dĩ Phồn nữa.
Khúc Dĩ Phồn nói nghỉ ngơi một chút, Ôn Phi nhìn đầu ngón tay mình ngâm nước nhăn nheo hết cả lại, nổi trên mặt nước nhìn Khúc Dĩ Phồn uống nước, hỏi một câu: “Có phải em rất ngốc không?”
Ánh mắt Khúc Dĩ Phồn dừng lại trong nước, sau đó đáp: “Sao có thể chứ, em vẫn tĩnh là thông minh rồi, anh từng dạy một người ba ngày liền mà chẳng nổi người lên được.
”
Ôn Phi há miệng nhưng không hỏi gì.
Cô muốn hỏi: Anh còn từng dạy người khác? Nam hay nữ? Chuyện lúc nào mà sao em không biết?
Sau đó Ôn Phi nghĩ lại, có lẽ là lúc cô tự đi học đánh bóng rổ, Khúc Dĩ Phồn hay đến trung tâm bơi lội, nói không chừng lúc ấy đã gặp phải một người vô cùng ngốc nào đó, có khi người đó chính là Hồ Khải, hắn vừa nhìn qua có vẻ tự cứu mình cũng không làm được.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Khúc Dĩ Phồn nói tiếp tục, Ôn Phi khoát tay một cái: “Thôi bỏ đi, anh để em tự tập, em nhớ kỹ những gì anh vừa nói rồi, anh đi chơi của anh đi.
”
“Tự em tập được sao?”
Ôn phi cười một tiếng: “Anh xem thường em quá rồi, em đây rất thông minh đó nha!”
Kpd cười ha hả: “Được được được, em thông minh, em tiếp tục đi, thực sự không được thì gọi anh.
”
Ôn Phi nghĩ cho dù cô không học được thì cũng không gọi Khúc Dĩ Phồn, cô luôn cảm thấy có gì đó đang nảy nở giữa cô và Khúc Dĩ Phồn, buổi chiều hôm đó, Ôn Phi ngâm mình trắng hơn trước, đứng giữa đám người họ quả thực không giống người có cùng một màu da.
Cuối cùng Ôn Phi cũng biết bơi, ít nhất là có thể tự bảo vệ mình, Hồ Khải bơi ếch cũng rất ra gì, hắn còn cười Ôn Phi: “Ơ, em bơi tự do đó hả, mỗi chiêu thức đều dùng một lần.
”
Ôn Phi hếch mũi lên tận trời: “Tốt hơn anh.
”
Sau khi ra ngoài, Ôn Phi nói mời mọi người ăn kem, Khúc Dĩ Phồn nói: “Đi chơi với anh mà còn cần em phải bỏ tiền à?”
Thế là Ôn Phi không tranh nữa, chẳng qua là Ôn Phi biết điều kiện gia đình Khúc Dĩ Phồn thế nào, năm Ôn Phi học lớp bốn, hai người Ôn Lâm và Khúc Hoài Chính, một người bỏ tiền, một người thì móc nối quan hệ, hợp lại tự xây dựng một sơn trang rượu vang, lúc trước vẫn lỗ mãi, đến năm nay mới khá hơn một chút, kết quả tiền ào ào chuyển vào tài khoản ngân hàng như không cần mạng.
Ôn Phi vẫn bỏ tiền, chỉ mua một phần cho Hồ Khải, coi như hoàn thành lời hứa đi chơi.
.