Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 22: Vu Tuệ Tuệ
Ôn Phi hỏi: “Thành tích học tập của Vu Tuệ Tuệ rất tốt sao?”
Đinh Kỳ đáp: “Tốt, cực kỳ tốt luôn, đương nhiên, không thể so với Khúc Dĩ Phồn, nhưng mà so với những người phàm tục như bọn chị thì kém hơn không chỉ một, hai bậc đâu, ba cô ấy là giáo viên ở đại học Thanh Hoa, còn mẹ cô ấy thì là bí thư trường chị, xem nói thành tích cô ấy có tốt hay không?”
Ôn Phi thán phục: “Giỏi thế ạ, thế chị không thân với chị ấy thì sao chị ấy đến đây?”
Đinh Kỳ hất cằm về phía đám người Hồ Khải: “Mấy người họ dẫn đến đó, chị cũng không biết bọn họ quen nhau kiểu gì, Vu Tuệ Tuệ chẳng có bạn bè, chỉ có mỗi Tiêu Nhã Đình bằng lòng chơi với cô ấy, bên cạnh một người con gái hoàn mỹ luôn cần một đóa hoa tàn mới có thể toát lên sự tao nhã của bản thân, em hiểu mà.
”
Ôn Phi ồ một tiếng, sau đó chống cằm nhìn sang phía Khúc Dĩ Phồn, Khúc Dĩ Phồn đang hơi cúi đầu xuống, hạ thấp eo, nhảy lên một cái tại chỗ rồi nhảy xuống nước, lặn một hơi thật dài trong nước rồi mới thò đầu lên hệt như một chú cá, cậu lật người, tư thế bơi ngửa vừa đẹp vừa nhẹ nhàng, nhất thời Ôn Phi nhìn theo không thể rời mắt.
Khúc Dĩ Phồn bơi tới đầu bờ, đạp hai chân một cái bơi ngược trở lại, Khúc Dĩ Phồn tự do trong nước, Khúc Dĩ Phồn tràn đầy sức bật trên sân bóng rổ, hay một Khúc Dĩ Phồn biếng nhác hơi rũ mắt xuống lúc đọc sách đều là mục tiêu kiên định dát vàng trong lòng Ôn Phi.
Niềm yêu thích không thể dao động, cũng là sự theo đuổi đã định trước vĩnh viễn không có điểm dừng.
Vu Tuệ Tuệ biết bơi, cô ấy cũng khom người xuống nhảy vào trong nước, Vu Tuệ Tuệ bơi bướm, Ôn Phi cảm thấy tư thế bơi bướm hơi phức tạp, nhưng Vu Tuệ Tuệ bơi giống y như con người cô ấy vậy, vô cùng hững hờ.
Cô ấy nhắm mắt lại, như hưởng thụ điệu nhảy tự do trong nước, bộ đồ tắm trên người hòa với sự khuấy động của dòng nước, tóc mái đen nhánh dính sát vào mặt, đột nhiên cô ấy chui lên khỏi mặt nước, giây phút đó, thực sự có cảm giác như đóa hoa sen mới nở.
Tiêu Nhã Đình xuống nước xong thì luôn vỗ tay: “Tuệ Tuệ, cậu bơi đẹp quá đi!”
Lúc này Vu Tuệ Tuệ mới hơi mỉm cười bơi đến cạnh Tiêu Nhã Đình, nụ cười ấy rất nhạt, nhưng không hề giống tỏ vẻ chút nào, cứ như từ nhỏ cô ấy đã lạnh nhạt như thế.
Đinh Kỳ cũng không kìm chế nổi muốn xuống nước, Ôn Phi thì sống chết không xuống cùng, Đinh Kỳ bơi đến đám con trai, Đinh Kỳ, Khúc Dĩ Phồn, Kim Cao Tiết và Vu Tuệ Tuệ là bạn cùng lớp, Hồ Khải thân đơn bóng chiếc, Tiêu Nhã Đình ở một lớp khác nữa, còn Ôn Phi thì vẫn ở trường cấp hai.
Và cũng chỉ có một mình cô không biết bơi.
Trong lòng Ôn Phi hơi bực mình, Khúc Dĩ Phồn dẫn cô tới, nói là muốn dạy cô bơi, kết quả bản thân cậu thì xuống nước cái là biến thành cá, hoàn toàn không kéo lại nổi.
Nhất thời cô có cảm giác mình như bị lãng quên và cô lập, cô gọi Vu Tuệ Tuệ một tiếng đàn chị, Vu Tuệ Tuệ cũng chỉ quay đầu lại nhìn cô một cái, rồi khẽ gật đầu, sau đó đồng thời ngụp xuống nước với Tiêu Nhã Đình.
Khúc Dĩ Phồn bơi hai vòng, thoải mái rồi mới chậm rãi đạp chân bơi về phía Ôn Phi, cậu còn chưa tới gần, Ôn Phi đã đá vào hõm vai cậu: “Ồ, vẫn còn nhớ tới em đó à?’
Khúc Dĩ Phồn nắm chặt mắt cá chân cô,, cười ha ha để lộ hàm răng trắng tinh và hai cái răng hổ: “Hẹp hòi, em không xuống nước thì anh dạy em kiểu gì.
”
Ôn Phi rút chân lại: “Không cần anh dạy, em nhờ Hồ Khải cũng thế thôi.
”
Khúc Dĩ Phồn nói: “Hồ Khải chỉ có cái công phu mèo cào đó thôi, cậu ta chỉ biết bơi ếch, tư thế xấu muốn chết, bây giờ còn phải dựa vào Kim Tiết Cao bơi kèm.
”
Ôn Phi vung vẩy chân trong nước, chống cằm làm bộ dưng dửng nói: “Ít nhất người ta nhiệt tình.
”
Nhất thời Khúc Dĩ Phồn không cười nữa, nghĩ thầm nếu như Hồ Khải dám có ý đồ gì với Ôn Phi thì chắc chắn cậu sẽ đánh hắn! Sau đó, cậu kéo chân Ôn Phi, gãi lòng bàn chân cô, Ôn Phi phì một tiếng bật cười, Khúc Dĩ Phồn cũng cười theo: “Cười rồi là không sao rồi đó, anh không hoạt động trước thì sao kèm em được, đúng chứ, nào nào nào, xuống nước!”.