Đọc truyện Vừa Chạm Là Cháy – Chương 79: Đầu lưỡi
Thành phố Bắc Hải nghênh đón mùa hè rất sớm, mới đầu tháng năm mà tia tử ngoại đã rất mãnh liệt, nóng đến mức kiến trúc lẫn đường đi trong thành phố đều vặn vẹo trong không khí. Vì để đám nhỏ đương tuổi dậy thì này có thể thư thái chơi đùa, Sở Hành tra xét rất nhiều bí kíp du lịch, còn liệt kê hành trình chính xác đến từng giờ, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Ăn xong cơm sáng tại khách sạn, cô dẫn đám Sở Miên đi dạo phố cổ trứ danh của Bắc Hải. Kiến trúc ở đây kết hợp cả Trung Quốc và phương Tây, ánh nắng tạm thời ôn hòa, nếu mệt thì còn có thể tìm quán nước ven đường nghỉ tạm. Sở Hành cả ngày đều một mình ở nhà phác họa, tâm trạng trở nên dễ nổi nóng, hiện tại đùa giỡn cùng một đám học sinh cao trung hoạt bát đơn thuần, phảng phất như bản thân cũng trở về thời niên thiếu.
“Lúc Mị… Sở Miên nói cho chị rằng thằng bé có bạn trai thì chị còn rất lo lắng, đây là mối tình đầu đó, nó ở nhà đến phim truyền hình cũng không xem, thật sự biết làm như thế nào để chiều người yêu sao? Chị còn sợ đến nắm tay nó cũng không dám đâu, chắc chắn việc gì cũng đều là do Vu Nhiên chủ động.”
Sở Hành còn chưa nói xong đã bị Sở Miên lặng lẽ ở dưới bàn đá vài lần, cô ngó lơ ánh mắt của cháu trai, quay đầu nói với Vu Nhiên: “Cũng may có em ở đây, chị mới có thể yên tâm một chút. Sở Miên ở nhà rất không nghe lời, hẳn thằng bé kiếm thêm không ít phiền toái cho em chứ?”
“Không có việc gì đâu ạ, không cần khách khí.” Vu Nhiên vung tay, “Em vẫn luôn coi Sở Miên là – ”
Cậu vừa định nói bên cạnh quan hệ yêu đương, hai người còn như anh em, nhưng vừa nhìn thấy em trai ruột thịt của mình còn đang ở bên cạnh, cậu đành phải lập tức sửa miệng: “Em vẫn luôn coi Sở Miên như là mình sinh ra.”
Sở Hành cười cười, thuận miệng kể về bản thân thời cao trung cũng từng bàn chuyện yêu đương với nam sinh, hiện giờ cô cũng đã quên đối phương trông như thế nào. Thôi Hà dào dạt cảm xúc với vấn đề này, cô cũng thường xuyên không nhớ nổi tên cùng ngoại hình các bạn trai cũ, nếu người khác hỏi nguyên nhân chia tay thì cô nàng thường xuyên đẩy sai lầm lên người nam sinh.
“Thật ra em cũng có thể nhớ kỹ vài người, chẳng hạn như tháng tư năm trước chia tay một tên trường khác ngu ngốc.” Thôi Hà múc một thìa thạch sương sáo to, “Ngày kỷ niệm năm đó, chúng em vất vả lắm mới gặp mặt, tên đó vừa mở miệng ra là “Thôi Liên, anh yêu em” – đm, ai? Ai mẹ nó là Thôi Liên?”
Tên này làm Vu Nhiên cười nửa ngày, vì thế tiếp theo cậu vẫn luôn gọi Thôi Hà như vậy, chọc giận đối phương thành công, thiếu chút nữa bị cô xách lên phố đánh cho một trận.
Mặt trời giữa trưa nóng bức chói chang, vì nghĩ cho thân thể mọi người, Sở Hành cảm thấy mấy tiếng đồng hồ tiếp theo ngồi điều hòa ăn trái cây trong homestay thì an toàn hơn. Chợ hải sản gần đó rất nhiều, đều đánh bắt buổi sáng sớm, giá cả vừa phải, Sở Hành mua hơn năm cân về làm BBQ.
Khi đang chuẩn bị nước chấm, cô nghe thấy Vu Nhiên cùng Dạ Hi đang bàn tán về phim hoạt hình. Trong miệng hai người thường xuyên nảy ra vài thuật ngữ trong giới ACG(*), còn bắt chước lời thoại kinh điển của các nhân vật trong manga anime. Dáng vẻ quá mức nhập tâm của họ khiến Sở Hành đứng xem cảm thấy hơi thẹn, bởi vì cô lập tức nhớ lại bản thân thời đi học.
(*) Giới ACG: Animation, Comic, Game
“Hoành tỷ, chị từng vẽ đồng nhân sao?” Vu Nhiên bỗng nhiên đi tới hỏi cô, “Dạ Hi nói cô ấy từng thấy tranh trên mạng trước đó của chị… Gọi là cái gì nhỉ, à, R18?”
“Không có!” “Tớ không nói như vậy!”
Sở Hành cùng Dạ Hi lập tức đồng thanh phủ nhận.
Vu Nhiên nghi hoặc nhìn Dạ Hi, nói: “Hả? Cậu còn nói cậu bỏ tiền mua lại một bộ second-hand từ người khác kia mà.”
Sở Hành vừa nghe thấy thì mặt cứng đờ, cười gượng hỏi: “Bộ, bộ nào?”
Dạ Hi xấu hổ trả lời: “Vamdemon và Piemon(*) ạ…”
(*) Vamdemon, Piemon: 2 nhân vật trong Digital Monster
Hai mắt Sở Hành tối sầm, sốt ướp BBQ lập tức vương ra khỏi đĩa.
Vu Nhiên hứng thú bừng bừng: “Em cũng phải xem! Có thể tìm được trên mạng không ạ?”
“Chị xóa hết rồi.” Sở Hành cúi đầu nói: “Lịch sử đen tối mà thôi… đừng để ý.”
“Tại sao lại gọi là “lịch sử đen tối”? Đó đều là thứ chị nghiêm túc vẽ ra.”
“Cái này thì về sau em sẽ hiểu… Chờ đến khi em vào đại học, chắc chắn sẽ muốn xóa hết tường QQ cùng nhật ký trò chuyện với mọi người trên mạng.” Sở Hành dùng lời sâu xa nói cho cậu: “Thậm chí còn muốn lên cỗ máy thời gian quay lại quá khứ, tát bản thân mấy cái.”
Vu Nhiên nhíu mày, nói: “Mặc kệ là “lịch sử đen tối” hay “lịch sử trong sáng”, tất cả đều là do một tay mình tạo thành, hơn nữa những thứ kia có thể giúp những người bạn mới hiểu em, nếu xóa hết thì là không thành thật với bọn họ, em lại không phải là người không có quá khứ.”
Tay quét dầu của Sở Hành dừng lại, bất ngờ nhìn về phía Vu Nhiên, lại nghe thấy cậu nói: “Nếu một người đến dũng khí chấp nhận quá khứ của mình cũng không có, vậy người đó còn dám đối mặt với tương lai sao?”
Sở Hành nhất thời nghẹn lời, ngẫm nghĩ lại lần nữa, cúi đầu, cười nhạt nói: “Cái này à… Ừ, em nói cũng đúng.”
Từng đợt khói trắng bay lên từ giá nướng BBQ, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon lại được rưới nước sốt được pha cẩn thận, sau khi nướng chín thì tỏa mùi thơm phức đi khắp bốn phía, khiến người khác muốn ăn thật nhiều.
Mười ngón Sở Miên không dính xuân thủy, chờ bọn họ thu dọn sạch sẽ hải sản vào mâm, hắn mới không nhanh không chậm đi qua cầm đũa lên.
Sở Hành thuận miệng nhắc nhở hắn: “Ăn tôm đi, Vu Nhiên cố ý lột hết vỏ cho cháu rồi đấy.”
Nói xong, cô lắc đầu, thở dài: “Lúc cô vừa mới thấy Vu Nhiên còn thầm nghĩ thằng nhóc này cẩu thả, làm sao có thể chăm sóc tốt cháu được. Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy, có khả năng tất cả cẩn thận của thằng bé đều đặt lên người cháu.”
Khóe môi Sở Miên nhếch lên, liếc cô một cái, nói: “Kỳ thật chỉ cần cậu ấy nghiêm túc thì có thể làm tốt bất kỳ chuyện gì.”
“Cô tin.” Sở Hành cười cười gật đầu, “Tuy rằng cô cũng không hiểu thằng bé quá rõ, nhưng hiện tại cô dường như có thể hiểu được vì sao cháu lại thích nó.”
Sở Miên hỏi: “Vu Nhiên đã nói về việc vẽ tranh với cô chưa?”
“Chưa có. Học kỳ này thằng bé định đi học à?”
“Cháu không biết, mẹ cậu ấy hình như không đồng tình.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? À, cô nhớ rõ trước đó cháu có cho cô xem qua vở vẽ của thằng bé, cô cảm thấy đường nét và tỉ lệ đều rất quy phạm, nếu Vu Nhiên nghiêm túc học hành thì lúc tốt nghiệp hẳn có thể thuận lợi giống cô. Nhưng nếu người lớn không đồng ý thì không có biện pháp, đi thi nghệ thuật tốn không ít phí đâu.”
Sở Miên chậm rãi nhai nuốt thịt tôm, bình tĩnh nói: “Phí huấn luyện của Bắc Kinh đắt nhất cũng chỉ hơn mười vạn đi, cháu trả là được.”
Suy nghĩ của hắn khiến Sở Hành kinh ngạc nhíu chặt mày, cô lập tức đặt đũa xuống, nhỏ giọng quát hắn: “Cháu đừng có nghĩ linh tinh, cháu có biết chỗ tiền tiêu vặt này của cháu lớn như thế nào với một gia đình bình thường không? Cái này không phải càng tăng thêm gánh nặng trong lòng cha mẹ người ta sao? Hơn nữa, cháu đừng quên, mấy đứa còn đang đi học, không phải độ tuổi bàn việc cưới xin, loại việc này cháu không thể nhúng tay vào.”
Sở Miên đầu tiên là im lặng, sau đó nói: “Vậy… Để cháu đi cầu tình với cha mẹ cậu ấy, nói nếu thành tích văn hóa của Vu Nhiên lùi xuống thì cháu dẫn cậu ấy đi học bổ túc.”
Sở Hành bĩu môi, cầm cổ tay Sở Miên: “Cháu không quan tâm đến cảm nhận của cha mẹ thằng bé thì thôi, cháu cũng không quan tâm đến lòng tự trọng của Vu Nhiên sao? Dù hiện tại thằng bé đồng ý, chẳng may… chẳng may về sau hai đứa chia tay, khi Vu Nhiên nghĩ lại thì chẳng lẽ sẽ không cảm thấy thua thiệt cháu sao?”
Sở Miên muốn nói lại thôi, hai mắt nhìn thẳng gương mặt nghiêm túc của cô cô, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, không nói gì nữa.
Lúc chạng vạng, mọi người thay quần áo đơn giản chuẩn bị ra bờ biển. Sở Miên lại chẳng hiểu sao không nổi lên hứng thú, chỉ muốn nằm trên giường chơi di động. Khi Vu Nhiên giục hắn thì hắn nói là ngại nóng.
“Tớ bung dù cho cậu, tớ còn mang theo cả quạt.” Vu Nhiên ngồi ở mép giường, ấn nút bật, hướng gió mặt Sở Miên, “Cậu không muốn đi thì thôi, tớ cũng đợi trong phòng vậy, dù sao trên đảo này chỗ nào cũng có biển, lúc nào tớ nhìn cũng được.”
Cánh tay Sở Miên dán lên trán, nghiêng đầu nhìn Vu Nhiên, nói: “Cậu nằm cùng tớ một lát đi.”
Vu Nhiên không cần nghĩ ngợi gì mà nằm sấp xuống: “Sở Miên, cậu biết bơi không?”
“Hồi nhỏ có học qua, hiện tại không nhớ rõ động tác lắm.”
Vu Nhiên lại hỏi: “Có phải cậu không muốn mặc đồ bơi không?”
“Hả?”
“Nam sinh chỉ có quần cộc, cậu chắc chắn không muốn để trần người ra cửa.” Vu Nhiên nhanh chóng vén áo trên Sở Miên lên, “Giống như vậy.”
Sở Miên không kịp trở tay, cười cười đè quần áo lại, tiếp ý Vu Nhiên: “Đúng vậy, tớ không muốn bị người khác nhìn thấy, đặc biệt không muốn bị cậu nhìn thấy.”
“Làm sao, trên người cậu chẳng lẽ có dấu hiệu của “Thiên Long Nhân”(*)?”
(*) Thiên Long Nhân: 1 chủng tộc trong Onepiece
Bàn tay Sở Miên đặt trên đầu tóc xõa tung của Vu Nhiên, chậm rãi xoa xoa, nói: “Là không muốn để cậu chiếm tiện nghi.”
“Cậu không tiện nghi, cậu là quý giá.” Vu Nhiên cười rạng rỡ.
Sở Miên đẩy đầu cậu ra, chậm rãi đứng dậy: “Tớ muốn đi tắm rồi ngủ, ngày mai lên đảo, sáu giờ rời giường, cậu đừng chơi điện tử quá muộn.”
Vừa đến mùa hè, thời gian ngủ của Sở Miên lại tăng thêm vài giờ, ban ngày hoạt động chưa bao lâu đã phải về phòng bổ sung giấc ngủ, bị Vu Nhiên nói càng ngày càng giống ma cà rồng. Trước khi ở bên nhau thì là “người đẹp ngủ trong rừng”, yêu nhau lâu rồi lại thay đổi giống loài.
Vu Nhiên đặt đồng hồ báo thức cẩn thận, buổi tối ra bãi Bạc ầm ĩ với đám Phương Chiêu một lúc, cũng trở về ngủ sớm.
Rạng sáng hôm sau, không trung tờ mờ sáng.
Sở Miên nghe thấy bên tai sột sột soạt soạt, mơ màng mở mắt, phát hiện nguyên do là từ Vu Nhiên: “Mấy giờ rồi?”
“Năm giờ.”
Sở Miên lẩm bẩm một câu “Sớm như vậy”, Vu Nhiên giải thích: “Tớ muốn ngắm mặt trời mọc.”
“Ừ.” Sở Miên ngái ngủ ngồi dậy, lại nghe thấy Vu Nhiên nói: “Tớ tính đi một mình.”
Sở Miên dừng động tác, liếc xéo cậu một cái, lại chuẩn bị nằm xuống. Vu Nhiên mau chóng chạy đến nâng hắn dậy: “Rồi rồi, đi cùng nhau.”
Hai người mặc quần áo cùng rửa mặt xong xuôi, đi xuống lầu ăn một chút để lót bụng. Hôm qua Vu Nhiên hôm qua xem trên mạng thấy có bài “Người mẹ Nhật Bản chuẩn bị đồ ăn 365 ngày cho con trai”, trong đó có “Bánh mỳ đám mây” phù hợp làm bữa sáng, cậu lập tức cũng muốn chuẩn bị cho Sở Miên một phần.
Phương pháp chế biến rất đơn giản, tách lòng trắng trứng gà rồi đánh thành kem, sau đó phun kem tạo thành hình đám mây lên trên khay, ở giữa đặt lòng đỏ trứng, nướng vài phút là có thể ăn được.
Sở Miên đã qua cơn buồn ngủ, đang dùng nồi nhỏ đun sữa bò, hỏi Vu Nhiên: “Vì sao lại muốn đi ngắm mặt trời mọc một mình?”
“Thanh lọc tâm hồn.”
“Trong lòng cậu có cái gì không sạch sẽ?”
“Trong lòng có cậu.” Vu Nhiên cười hai tiếng xấu xa, “Thật ra là tớ muốn kêu to ở bờ biển, nhưng nếu cậu cũng ở đó thì tớ sẽ ngại hô, nhìn rất ngu ngốc.”
Sở Miên cũng cười ra tiếng, đeo bao tay lên, lấy khay nướng ra. Hắn tập trung nhìn vào, nụ cười nơi khóe miệng cứng đờ. Lòng trắng trứng trong quá trình nướng đã nở thành hình dạng bất quy tắc, bên ngoài cháy sém, giống như một miếng bánh mì mọc đầy tế bào ung thư.
Sở Miên yên lặng đặt khay xuống, tránh né tầm mắt, nói: “Tớ hết đói bụng rồi.”
Vu Nhiên nhìn đám mây ung thư kia cũng không muốn ăn, cậu như không có việc gì: “Tớ cũng thế, vậy cái này để lại cho Vu Tẫn đi.”
Hai người uống sữa xong thì ra cửa, Vu Nhiên mang theo một chồng báo chí, để lát nữa lót trên bờ biển ngồi, tránh cảm lạnh.
Bãi Bạc có không ít du khách tụ tập, tất cả đều là ra ngắm mặt trời mọc. Không khí tươi mới mát mẻ, gió biển có vị mằn mặn, mặt trời lộ ra tia sáng đỏ rực từ nơi tiếp giáp mặt biển và bầu trời, rực rỡ mà không chói mắt, mang lại sự sống tới thế giới này.
Vu Nhiên cầm một quả xoài siêu to khổng lồ trong tay, cậu ấn vỏ quả, nói với Sở Miên: “Cậu biết không, xoa bóp quả xoài sẽ trở nên ngọt hơn.”
Đôi tay Sở Miên chống trên bờ cát, ngồi nhìn bầu trời, đôi môi bỗng nhiên bị Vu Nhiên miết một chút.
Hắn trừng qua, Vu Nhiên làm như thật: “Miệng cậu xoa bóp cũng sẽ trở nên ngọt.”
“Vậy để tớ xoa bóp cậu vậy.” Sở Miên giơ tay, dùng sức bóp chặt miệng Vu Nhiên. Khi buông tay, Vu Nhiên đã đau đến hừ hai tiếng, nhưng còn kiên trì với cách nói của mình: “Hiện tại miệng tớ là ngọt nhất, không tin thì cậu hôn thử xem.”
Sở Miên bật cười, thân thể nghiêng về phía trước, ấn môi mình lên.
Vu Nhiên thấy môi Sở Miên còn vị xoài của ngón tay mình, ma xui quỷ khiến vươn đầu lưỡi liếm một chút, phát hiện môi đối phương run rẩy.
Sở Miên bị hoảng sợ, lập tức dời mặt.
Vu Nhiên không giải thích nguyên nhân động tác vừa rồi của mình, chỉ nhỏ giọng nói thầm một câu: “Còn rất lạnh…”
Chóp mũi bọn họ kề bên nhau, Sở Miên nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo của Vu Nhiên, sau đó không nói gì, lại hôn lên lần nữa.
Lần này, hắn nhẹ nhàng dùng răng cắn cắn môi dưới Vu Nhiên.
Cát trắng chuyển động qua khe hở ngón tay Sở Miên, nhẵn mịn mềm mại, không có một chút tạp chất. Hắn bỗng nhiên nắm chặt một nắm tay, khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch, một lát sau lại thong thả giãn ra. Hắn nhẹ nhàng cong đầu lưỡi, nếm được vị ngọt trong miệng Vu Nhiên, đúng là sữa bò sáng nay cho không ít đường trắng.
Nước biển xanh ngọc bích đánh tới từng đợt sóng, gió lạnh quét qua bên tai. Bọn họ ngó lơ mục đích chuyến này, đắm chìm trong ấm áp của môi răng đối phương, hoàn toàn lãng quên ánh sáng mặt trời.
Trái tim Vu Nhiên đập rộn ràng, giống một con thuyền gặp được sóng gió mãnh liệt trước nay chưa từng có. Cậu cảm giác mũi chân bị nước biển làm cho ướt nhẹp, vội cuộn tròn hai chân, động tác rất nhỏ này thay đổi vị trí thân thể cậu, do đó khiến cậu vô thức hôn thêm. Đôi tay Sở Miên dính đầy cát mịn, hắn biết nước biển đang chậm rãi dâng lên nên mới chưa đã thèm mà kết thúc tiếp xúc giữa hai người.
Trong nháy mắt bốn mắt giao tiếp, ngực hắn giống như đã ngủ đông.
Nước biển lạnh băng cuốn tới đây, Sở Miên đỡ Vu Nhiên đứng lên. Hôm nay hắn mặc một chiếc quần jean rất mỏng, vải dệt sau khi bị nước biển thấm ướt thì biến thành hai phần đậm nhạt rõ ràng.
Vu Nhiên cúi đầu, nói: “Cậu giống như vừa lấy từ bình hoa ra…”
Cậu cất quả xoài vào túi nilon treo ở cổ tay, vươn hai tay tạo dáng lá cây mở ra nâng cằm Sở Miên, cười rộ lên: “Cậu nở hoa rồi.”
Bầu trời nơi này giống như một tờ giấy gói kẹo màu cam nhàu nát, ánh sáng xuyên thấu qua, chiếu lên mặt mọi người.
Vu Nhiên ngẩng đầu hỏi: “Hoa này sao lại đỏ như vậy?”
Yết hầu Sở Miên lên xuống, thấp giọng nói: “Phơi nắng…”
Túi ở cổ tay quá nặng, Vu Nhiên buông tay, mặt chôn ở đầu vai Sở Miên, lại hỏi: “Sao tớ không bị phơi đỏ?”
“Đỏ… Cậu không tự mình hiểu ra mà thôi.” Sở Miên mím mím môi, “Còn, còn lực chú ý không tập trung.”
“Ừ!” Vu Nhiên gật đầu thật mạnh, ôm chặt eo Sở Miên: “Đành chịu thôi, tớ chỉ chú ý cậu! Ai bảo cậu như vậy… như vậy….”
“Mồm miệng lanh lợi.”