Đọc truyện Vừa Chạm Là Cháy – Chương 78: Sóng biển
Điểm marathon tiếp sức chiếm phần trăm rất cao trong tổng điểm, bắt đầu từ lúc đó, trung học Thành Tuấn biến thành ngựa đen(*) của đại hội thể thao lần này, cạnh tranh vị trí cuối cùng cùng các trường học trọng điểm trong thành phố.
(*) Ngựa đen: là một người hoặc một điều ít được biết đến trước đó lại đột ngột nổi lên trong một tình huống nào đó, đặc biệt là trong một cuộc thi liên quan đến nhiều đối thủ
Vu Nhiên chạy xong hai kilomet thì đau nhức cả người, phải được Sở Miên nâng đỡ thì mới có thể chậm rãi đi được, điều hòa cơ thể cùng tuần hoàn máu. Chờ kết thúc những hạng mục thi đấu hôm nay, cậu trực tiếp xin nghỉ ngơi hai ngày.
Đến khi đi học, Vu Nhiên nghe được kết quả thi đấu: Tuy rằng cuối cùng thành tích của Thành Tuấn không địch lại được những trường học được huấn luyện nghiêm khắc kia, nhưng bởi vì tập thể học sinh đoàn kết hữu ái, thái độ nhiệt tình, cũng được một ngày tuần du linh vật.
Nhưng muốn chế tạo linh vật cao su bơm phồng cũng phải cần một khoảng thời gian, các bạn học vẫn phải dồn tinh lực vào việc tập trung học hành.
“Chân còn đau không?” Sở Miên quan tâm hỏi cậu.
“Còn đi được, cũng khá tốt rồi, tố chất thân thể tớ tốt như vậy…” Vu Nhiên đắc ý lắc lư đầu, “Nhưng nếu giáo viên toán học kêu tớ lên làm bài thì cậu nói chân tớ bị chặt đứt rồi, đây là huân chương vì trường vẻ vang.”
Những giáo viên đã dạy trên ba năm ở trường đều đã nghe tới “Linh vật đại hội thể thao”, không nghĩ tới Vu Nhiên còn có thể cống hiến cho trường học, vì thế mấy ngày nay ít nhiều đều cho cậu chút mặt mũi, khi đi học không làm khó dễ cậu.
Nhưng cô Vương thiết diện vô tư vẫn duy trì nguyên tắc dạy học như cũ, một khi quở trách Vu Nhiên thì không lưu tình chút nào.
“Vu Nhiên, em đứng lên cho tôi!” Cô Vương giận dữ đập bàn, “Thi cuối tháng kiểm tra viết chính tả năm đoạn thơ cổ, còn đều là cho câu trước điền câu sau, một mình em sai ba đoạn! Em về nhà không học, vậy ngày thường ở lớp viết như thế nào? Có phải viết dựa theo Sở Miên không?”
Cô chỉ trúng phóc phương thức gian lận của Vu Nhiên, mở bài thi ra, lớn tiếng đọc đáp án của cậu: “”Khinh lung mạn nhiên mạt phục khiêu, tòng thử quân vương bất tảo triều”(*), trong đầu em suốt ngày đều là cái gì? Chỉ nghĩ mấy cái này!”
(*) Trích từ bài thơ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, nguyên văn là “Khinh lung mạn nhiên mạt phục khiêu, Sơ vi Nghê Thường hậu Lục Yêu” nghĩa là “Nắn nhẹ, vuốt chậm, xóa đi rồi lại khêu lên, Bắt đầu khúc Nghê Thường, tiếp đến khúc Lục Yêu”. Vu Nhiên chế là “Từ nay quân vương không lên triều sớm”
Các bạn học cười vang, Vu Nhiên mím chặt miệng, ngoan ngoãn nhìn giáo viên.
Quả nhiên, nghỉ trưa hôm nay lại đến văn phòng học thuộc bài.
Vu Nhiên sợ nhất là bài thơ 《 Tỳ bà hành 》dài dòng này, Sở Miên bèn kiên nhẫn dạy cậu phương pháp ngâm thơ, trước đọc to nhiều lần, lại viết chữ đầu tiên của mỗi câu thơ xuống, sau đó kết hợp với nội dung trong trí nhớ để viết được câu hoàn chỉnh. Vu Nhiên đã hứa với Lý Quế Dung học kỳ này phải nâng cao thành tích, cho nên học tập cũng đủ tích cực, khiến Sở Miên bớt lo không ít.
Giữa trưa Vu Nhiên ở văn phòng học xong bài, bị cô Vương giữ lại kêu đếm bài thi, trong lúc đó nghe được các giáo viên bàn tán về kì nghỉ dài ngày Quốc tế Lao động.
“”1/5″ năm nay hẳn vẫn được nghỉ bảy ngày nhỉ? Ai nha, sắp tới lớp mười hai rồi, chúng ta sắp mệt chết, tôi phải dẫn đứa nhỏ nhà tôi tới Tô Châu chơi… Cô Vương đợt này có đi đâu không? Tôi thấy hình như một năm rồi cô không đi ra ngoài.”
Cô Vương cười cười xua tay: “Chơi cái gì chứ, đám nhỏ còn một đống bài tập cần tôi chấm, chờ sang năm chúng thi xong, được giải phóng thì nói sau.”
“Ngày Quốc tế Lao động mà, chúng ta lao động lâu như vậy cũng phải giải phóng cho bản thân một chút. À, cô có biết đảo ở cực đông Chiết Giang không? Quốc khánh năm ngoái tôi có tới đó, phỏng cảnh khá đẹp, lúc ấy người cũng không nhiều.”
Vu Nhiên vểnh tai nghe người giáo viên kia miêu tả phong cảnh đẹp đẽ của đảo nhỏ, cô Vương thờ ơ nhưng cậu lại động lòng. Chịu ảnh hưởng của 《One Piece》, Vu Nhiên trước nay đều coi biển rộng thành loại danh từ “ước mơ”, “tự do”, “mạo hiểm”, đáng tiếc cậu chưa bao giờ được cảm nhận hương vị gió biển.
Hơn nữa, cậu đã nghe nói đến lớp mười hai thì chính là cấp bậc địa ngục từ sớm, nghỉ hè cũng có học bù, đợt nghỉ này chỉ sợ là lần buông thả cuối cùng trước khi thi đại học của bọn họ.
Sau khi quay về lớp, Vu Nhiên nói ra nguyện vọng muốn đi biển của mình với Sở Miên. Sở Miên không cần nghĩ ngợi đã nhận lời, Vu Nhiên lại đi mời đám Phương Chiêu, mọi người đều vui vẻ tỏ vẻ chờ mong, đợi khi trở về hỏi ý kiến người lớn.
Vu Nhiên ngồi vào bàn tra một số đảo ít người trong nước trên Baidu, muốn tránh những nơi đông người trong kì nghỉ này.
Sau khi thi cuối tháng của học kỳ hai kết thúc, chương trình học rõ ràng nhanh hơn, giáo viên đều muốn giảng xong tất cả kiến thức bắt buộc trong học kỳ này, để học bù nghỉ hè dư ra càng nhiều thời gian rảnh. Hơn nữa tháng sáu còn có mấy môn hội khảo, bắt đầu từ tuần này, đám học sinh lớp thực nghiệm đều bận đến đầu váng mắt hoa.
Mặt trời tháng tư nóng rát, cây cối trong khuôn viên trường xanh tươi ướt át, Vu Nhiên ngồi bên cửa sổ, híp mắt mơ màng buồn ngủ. Cậu vừa quay đầu, kinh ngạc phát hiện Sở Miên đang ôm di động chơi trò chơi, ghé sát lại thấy trên màn hình đều là khối vuông có số, dịch chuyển qua lại để thay đổi giá trị.
Đến chơi trò chơi cũng phải chọn loại trí tuệ như 《2048》… Vu Nhiên thất vọng giơ tay, che màn hình của hắn: “Đừng chơi nữa, chúng ta lên kế hoạch đi chơi đi.”
“Cô tớ nói cô nhất định phải đi theo, không yên tâm với một đám vị thành niên như chúng ta. Hơn nữa không phải cha mẹ Dạ Hi cũng nói phải có người lớn đi cùng mới để cô ấy ra ngoài sao.” Sở Miên nói, “Kế hoạch đi chơi để cô tớ lên là được, chúng ta chỉ cần chơi thôi.”
Có thể gặp miễn phí họa sĩ có nhân khí cao trên Internet một lần, Vu Nhiên đương nhiên tình nguyện. Sở Miên lại nói cho cậu: “Có vấn đề gì về vẽ tranh có thể hỏi cô tớ, không cần khách khí, dù sao cô cũng biết chúng ta là quan hệ gì.”
“Quan hệ gì cơ?” Vu Nhiên biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Cậu nói như thế nào, nói tớ nghe một chút.”
Hai người kết giao đã nửa năm, nhưng lâu như vậy, mỗi lần Vu Nhiên nghe thấy hai chữ “bạn trai” từ miệng Sở Miên thì trái tim vẫn sẽ đập rộn ràng.
Sở Miên lại nói: “Lúc ấy tớ nói cho cô, tớ cùng một tên ngốc ở bên nhau.”
“Tớ không tin, tớ thông minh như vậy, không thì tại sao cậu lại thích tớ.” Vu Nhiên chém đinh chặt sắt mà phản bác hắn.
Sở Miên bị lời nói của Vu Nhiên làm kinh sợ, đầu ngón tay nháy mắt cử động nhầm, khiến con số trong trò chơi chạy sai vị trí.
Hắn kinh ngạc xoay mặt nhìn chằm chằm Vu Nhiên, cứng họng một lát mới thử hỏi: “Không phải cậu vẫn luôn cho rằng… tớ thích phần “thông minh” của cậu chứ?”
“Tớ biết cậu không phải người nông cạn như vậy, cho nên chắc chắn không phải thích tớ vì mặt.” Vu Nhiên thoải mái ôm bả vai Sở Miên, “Vậy tớ đây còn cái gì có thể hấp dẫn cậu được chứ? Đương nhiên là trí tuệ rồi!”
Sở Miên nắm chặt tay cậu, mỉm cười chân thành: “Không, tớ thích nhất phần tự tin của cậu.”
Vu Nhiên tất nhiên coi lời này thành khích lệ, vô cùng đắc chí, cũng không quên đáp lễ: “Tớ thích nhất đôi mắt này của cậu, giỏi phát hiện những thứ tốt!”
Chương trình học một khi đã dày đặc hơn thì ngày cũng tựa như qua nhanh hơn.
Càng gần kỳ nghỉ, Vu Nhiên càng không nén được tâm tình, trước hai ngày đã thu dọn hành lý. Vu Tẫn ở bên cạnh hỗ trợ, nhưng một lát sau, Vu Nhiên phát hiện trong va li có rất nhiều quần áo không phải của mình, cậu bèn quăng hết ra.
“Anh làm gì vậy, bỏ lại cho em.” Vu Tẫn nhặt quần áo lên nhét lại.
“Đây đều là của mày.”
“Đúng vậy.” Vu Tẫn đúng lý hợp tình, “Em cũng phải đi.”
Tâm trạng vui vẻ của Vu Nhiên tan biến: “Mày cút, đi hóng hớt cái gì.”
“Mẹ cũng đồng ý rồi! Không thì anh cho rằng vì sao mẹ lại cho nhiều tiền như vậy, còn có phần của em nữa.” Vu Tẫn nói, “Học kỳ sau em cũng lớp chín rồi, phải nhân lúc chưa nóng mà thả lỏng một lần.”
Thời điểm nó kêu to lên, Vu Nhiên nghe ra được tiếng nói có phần thô ráp rất nhỏ, bèn nhắc nhở em trai theo bản năng: “Đừng kêu nữa, mày đến thời kỳ vỡ giọng rồi, phải bảo vệ giọng.”
Vừa dứt lời, Vu Nhiên cảm thấy lời này hình như quen quen.
Cậu bỗng nhiên nhớ ra cái gì, kéo ngăn kéo ra, phát hiện bên trong có một hộp kẹo nhuận họng vị bạc hà toàn chữ nước ngoài.
“Cũng đã hết hạn rồi…” Vu Nhiên lẩm bẩm nói. Đây là Sở Miên đưa cậu hồi lớp mười, hương vị kẹo cũng không quá đặc biệt, nhưng lúc ấy chẳng hiểu sao không ăn được, trong tiềm thức giống như phải quý trọng nó.
Vu Nhiên nhìn ngắm vài phút lại thả kẹo vào ngăn kéo, quay đầu không kiên nhẫn nhìn Vu Tẫn: “Sao mày lằng nhằng thế nhỉ, một đám học sinh cao trung bọn tao đi chơi, mày còn muốn trộn lẫn vào.”
Không chịu nổi Vu Tẫn năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng Vu Nhiên vẫn phải dẫn nó theo.
Sở Hành chọn điểm đến là thành phố Bắc Hải ở Quảng Tây, xuất phát từ đây có thể tới đảo Vi Châu, là một nơi ít được chú ý kể cả trong kỳ nghỉ, phong cảnh lại đẹp chẳng thua kém nơi nào. Bọn họ đặt máy bay vào giữa trưa, lần này tổng cộng có bảy người, trước khi xuất phát phải chuẩn bị thêm vài thứ.
Sau vài giờ bay, bọn họ an ổn tiếp đất. Vừa ra khỏi khoang máy bay, mọi người trăm miệng một lời cảm thán thời tiết nóng bức, mới tháng năm mà Quảng Tây đã có xu hướng biến thành lồng hấp.
Xung quanh bãi Bạc Bắc Hải có rất nhiều homestay, Sở Hành đặt trước một nhà có điều kiện tốt nhất, phòng lớn nhất ở đây để cho ba người con gái, bốn người còn lại hai người một phòng. Tới lúc phân phòng ngủ, Vu Nhiên cùng Vu Tẫn lại cãi nhau.
“Mày tới đây để làm tao tức chết đúng không?” Vu Nhiên hung hăng véo cánh tay Vu Tẫn, “Cút, qua phòng Phương Chiêu đi, đừng có quấn lấy tao!”
“Em không quen anh ấy! Hai người xa lạ ngủ chung một phòng xấu hổ chết, hơn nữa em còn sẽ nói xấu anh.” Vu Tẫn uy hiếp.
“Đm!” Vu Nhiên bị thái độ mặt dày mày dạn của nó làm nổi điên. Sở Miên đành phải ra mặt hòa giải, tỏ vẻ bản thân tùy tiện ở chung phòng với ai cũng được, điều này làm Vu Tẫn rất đắc ý, cầm hành lý của hai anh em đi lên trên lầu.
Phòng bếp của homestay rất sạch sẽ, nguyên liệu gia vị nấu ăn đều đầy đủ, trong tủ lạnh còn có hải sản chủ nhà mua sáng nay. Sở Hành tính tự mình làm cơm chiều, chăm sóc cẩn thận mấy đứa nhỏ, để chúng có thể thoải mái chơi đùa.
Vu Tẫn xum xoe với con gái chẳng phân biệt tuổi tác, thấy Sở Hành xinh đẹp còn độc thân bèn chạy tới hỗ trợ: “Tỷ tỷ, để em giúp chị xắt rau!”
Sở Hành nói cảm ơn, tránh ra nhường chỗ cho nó, nhưng nhìn cách dùng dao của nó rất lạ mắt nên nói: “Bỏ đi, em đi luộc trứng gà đi, để chốc chị bóc ăn.”
Vu Tẫn đồng ý, bắc nồi đun nước rất ra dáng. Nhưng nó không nắm rõ thời gian luộc trứng, mới năm phút đã vớt ra, khi bóc vỏ thì lòng trắng trứng còn chảy ra. Nó lười luộc lại, trực tiếp cho trứng vào lò vi sóng đun nóng hai ba phút.
Vu Nhiên cùng Sở Miên đang ngồi ở cầu thang lặng lẽ nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu có tiếng thiếu niên kêu to, vội vàng đi qua xem tình huống.
Chỉ thấy Vu Tẫn trong tay cầm một quả trứng gà, một tay khác che miệng lại, nước mắt lưng trong nhìn bọn họ.
Sở Hành nôn nóng hỏi: “Có phải em dùng lò vi sóng đun nóng trứng không?”
Vu Tẫn gật đầu, môi đau đớn giống như bị bỏng.
Sở Miên tìm đá từ tủ lạnh, đặt vào chậu nước. Vu Nhiên bước nhanh tới, một tay ấn đầu Vu Tẫn vào chậu nước đá: “Mày ngu muốn chết luôn, không phải trước kia mẹ có nói không được dùng lò vi sóng luộc trứng sao, mày còn không biết đường nhớ kỹ.”
Những người khác bị tiếng rên rỉ của Vu Tẫn kéo tới, thấy tình huống của nó vẫn ổn thì buông lòng, sôi nổi xắn tay áo giúp Sở Hành nấu cơm.
Vu Nhiên dùng bao nilon quấn mấy cục đá, ném cho Vu Tẫn, kêu nó qua bên cạnh nằm, đừng tới làm vướng tay.
Chườm đá hai tiếng tuy rằng giảm bớt đau đớn, nhưng trong một thời gian ngắn Vu Tẫn không thể khép môi lại, đến ăn cơm cũng không thoải mái. Vu Nhiên tranh thủ lúc người khác không chú ý, ghé sát bên tai em trai nói: “Thấy chưa, đây là đại giới mày phải trả do một hai phải chống đối tao.”
Tuy rằng nói như vậy, lúc sau Vu Nhiên vẫn chăm sóc nó cẩn thận, không chỉ ra cửa tìm tiệm thuốc mua thuốc bỏng mà lúc trở về còn tự mình dùng tăm bông chấm thuốc giúp nó.
“Anh, đưa em gương.”
“Đừng nhìn, thấy heo bao giờ chưa? Hiện tại miệng mày là loại này đấy.”
Vu Tẫn hít sâu một hơi, nó cho rằng bản thân tốt xấu gì cũng phải là loại thỏ con đáng yêu.
Vu Nhiên chấm thuốc xong thì nằm trên giường gọi WeChat với Sở Miên. Sở Miên đang đi mua trái cây cùng cô cô, phát hiện bãi Bạc cách bọn họ rất gần nên tiện đường đi qua ngắm hoàng hôn trên biển. Hắn nhớ tới Vu Nhiên còn chưa nhìn thấy thì lấy di động ra chụp ảnh, ghi lại vài đoạn tiếng sóng biển.
Vu Tẫn há miệng, hai mắt thẫn thờ, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng tạp âm nhỏ nhoi trong di động của anh trai, xoay mặt hỏi: “Anh phát cái gì vậy, cứ rì rà rì rào.”
Vu Nhiên kề sát di động vào lỗ tai, nói: “Sụyt, Sở Miên cho tao nghe tiếng nước.”
Vu Tẫn nhìn gương mặt say mê của Vu Nhiên, có phần không biết làm sao. Nó vội vàng dời tầm mắt, hàm hồ nhắc nhở: “Anh, anh đeo tai nghe lên đi.”
Vu Nhiên tặc lưỡi, ngại nó nhiều chuyện. Sau khi đeo tai nghe lên thì vừa lúc nhận được video Sở Miên vừa quay, là lúc chạng vạng, trên bầu trời xanh còn vài tia nắng hoàng hôn đỏ rực, máy ảnh chậm rãi di động xuống dưới, là sóng biển màu trắng đang ập vào mặt. Sở Miên cố ý ngồi xổm xuống quay video, như vậy có thể làm Vu Nhiên càng thêm cảm giác được nước biển mát lạnh một cách trực quan.
Vu Tẫn nghe thấy anh trai bỗng nhiên kích động cảm thán một tiếng: “Oa, thật là thoải mái! Phía dưới cậu cũng thật nhiều nước… Lại kéo lên trên đi, tớ muốn xem.”
Vu Tẫn trợn mắt há mồm, mau chóng che lỗ tai lại, trong lòng lặng lẽ nói “Thiếu nhi không nên nghe”. Nó chỉ đoán được anh trai ở bên ngoài sẽ thoải mái hơn ở nhà, nhưng không dự đoán được anh trai lại buông thả đến vậy, lại càng bất ngờ về việc anh dâu không phải đèn cạn dầu, trời hôm nay còn chưa tối đâu, vậy mà đã chủ động chơi trò tình thú.
Nó không tìm được bạn gái ở trường học, chua xót độc thân nửa học kỳ, thật sự không chịu nổi kích thích giữa những cặp yêu nhau.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vu Tẫn vẫn là quyết định đổi phòng, không phải là muốn thành toàn đêm xuân êm đẹp cho anh trai anh dâu mà là vì cân bằng tâm lý của bản thân.
Nhưng nó lập tức bước vào thời kỳ phản nghịch, dù có quyết định rời đi cũng không chịu ngoan ngoãn nói tình hình thực tế với anh trai. Vu Nhiên thấy nó thu dọn đồ đạc, nhíu mày hỏi: “Mày làm gì vậy?”
“Đến phòng anh dâu.” Vu Tẫn cố ý trêu cậu.
“Hả?” Vu Nhiên hoang mang tháo tai nghe xuống, “Tới phòng Sở Miên làm gì, không phải chỗ của mày, ngoan ngoãn đợi cho tao.”
Vu Tẫn nhếch khóe miệng cười nhạo một tiếng, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới, ý vị thâm trường nói: “Đừng trách anh em không phải người, chỉ đổ tại anh dâu quá mê người.”
Vu Nhiên sửng sốt vài giây, sau đó bỏ di động xuống, chém một bàn tay xuống Vu Tẫn: “Đừng trách anh mày xuống tay tàn nhẫn, dạy dỗ mày đến cha mẹ cũng không nhận ra.”