Vừa Chạm Là Cháy

Chương 6: Mị Mị


Đọc truyện Vừa Chạm Là Cháy – Chương 6: Mị Mị

Mị Mị đáng yêu muốn chớt luôn huhu nếu cho tôi vote thì chắc chắn Sở Mị sẽ top 1 bảng đáng iu của truyện này

– ———————

Khi phố lên đèn, Sở Miên mới trở lại khu đô thị ở trung tâm thành phố Dung Cảng.

Vòi nước chảy nước ấm ào ào, hắn chậm rãi dùng bọt biển cọ rửa sạch sẽ khe hở giữa các ngón tay. Cô cô ở bên ngoài gọi hắn: “Mị Mị, chiều nay mẹ cháu gọi điện thoại cho cô, nói đã giúp cháu sắp xếp một phòng nghỉ ở trường học, để về sau cháu tới đó ngủ trưa.”

Ngón tay Sở Miên nhất thời khựng lại.

Cô cô không nghe thấy tiếng hắn đáp lại, hỏi: “Mị Mị, cháu có nghe thấy cô nói không?”

Sở Miên nhịn không được mà châm biếm một tiếng, hắn lắc lắc bọt nước trên tay, cao giọng nói: “Bà ấy dứt khoát mở một kí túc xá ở trường học là được, này càng không phải tiện cho cháu hơn sao?”

Cô cô yên lặng ngồi trước bàn ăn, mơ hồ nghe được tiếng máy hong khô tay vang lên ầm ầm trong phòng vệ sinh. Chờ Sở Miên rửa xong tay ngồi xuống, cô mới thử hỏi: “Vậy lát nữa cô gọi điện thoại cho mẹ cháu, nói rằng cháu có ý kiến, được không?”

“Đừng để ý bà ấy.” Sở Miên thong thả trộn tô salad của mình, đưa một quả cà chua bi căng mọng vào miệng, “Bà ấy toàn chuyện bé xé ra to, nhấn mạnh bệnh của cháu có ảnh hưởng tới sinh hoạt như thế nào ở trường, hiện tại tất cả giáo viên đều đối xử đặc biệt với cháu.”

Sở Miên uống một ngụm nước cà chua, ngữ khí không mặn không nhạt mà tiếp tục nói: “Cô biết không, căng tin trường học có riêng một cửa sổ của cháu, bà ấy là muốn như thế nào, muốn cháu ăn cơm buổi trưa đều được hưởng thụ sự chú ý của người khác sao?”

Không biết từ khi nào, mỗi lần nhắc tới mẹ, trên gương mặt tuấn tú của thiếu niên đều không tự giác mà có một tầng lạnh nhạt rất rõ ràng. Thân là cô ruột, Sở Hành để ý đến tất cả cảm xúc thể hiện ra bên ngoài của hắn, có ý cố gắng an ủi: “Dù sao chị ấy cũng không ở bên cạnh cháu, cách yêu thương cháu cũng khó tránh khỏi có chút vấn đề, chờ khi nào rảnh tới nói chuyện với chị ấy một chút, hoặc cô thay cháu nhắn…”

“Không cần đâu, cháu nói rồi, đừng để ý bà ấy.” Sở Miên nhìn thẳng đôi mắt cô gái trẻ, “Bà ấy chỉ muốn là một đại tiểu thư, nhưng trách nhiệm cha mẹ trên người lại khiến bà ấy có cảm giác áy náy, cho nên mới không ngừng mà dùng loại “quan tâm con trai” này để thỏa mãn bản thân bà ấy, sau đó làm cho cháu khó xử, cô hiểu chứ?”

Tiếng nói của thiếu niên vừa dứt, Sở Hành liền cảm giác được áp lực từ ánh mắt lạnh như băng của hắn ập vào mặt. Cô hoảng hốt trong nháy mắt, đến khi định thần nhìn lại Sở Miên, hắn đã mím môi cúi đầu, chuyên tâm mà cắt miếng thịt bò thành các miếng nhỏ, nhã nhặn mà ăn.

Trong lòng Sở Hành lặng lẽ thở dài vì phần bình tĩnh hơn tuổi của thằng nhỏ này, cô cũng hoàn toàn quen với cách nói của Sở Miên, cho nên dứt khoát mà dời đề tài không khiến hắn thoải mái, khôi phục lại không khí nhẹ nhàng khi nói chuyện phiếm ngày thường: “A, phim trường Harry Potter năm nay mở ra, chờ cháu nghỉ quốc khánh rồi chúng ta cùng đi chơi đi? Cô nhìn thấy trên Instagram có rất nhiều người đăng ảnh chụp lên, có vẻ rất thú vị.”


Sở Miên không quá hứng thú nhưng vẫn nhận lời chuyến đi này cùng cô. Sở Hành cơm nước xong bèn hứng thú bừng bừng mà về phòng nghiên cứu hành trình, so sánh với cháu trai Sở Miên mười lăm tuổi thì tâm tư đi chơi của cô hiển nhiên còn nặng hơn một chút.

Từ năm lớp chín, Sở Miên liền lấy lý do “Ở bên người cha mẹ có cảm giác áp lực quá lớn” mà dọn vào nhà cô mình ở, Sở Hành là họa sĩ vẽ truyện tranh tự do trên Internet, thời gian nhàn hạ có thể giúp Sở Miên nghiên cứu về cân đối dinh dưỡng. Hơn nữa cô mới hai mươi lăm tuổi, không cách Sở Miên quá xa, quan hệ hai người càng giống bạn bè có thể chăm sóc lẫn nhau.

“Chén uống canh của cô…” Sở Miên ăn được một nửa liền nhíu mày, muốn nói lại thôi mà nhìn Sở Hành.

Sở Hành cúi đầu nhìn đáy chén, phát hiện trên nền sứ trắng không biết từ khi nào đã bị Sở Miên dùng bút dạ viết năm chữ: Chén canh của Mị Mị.

“Ai da, bề ngoài cũng quá giống… Thỉnh thoảng sẽ lấy sai.”

“Trước khi lấy thì cô nhìn một cái không phải là tốt hơn sao? Cô sơ ý như này cũng không phải lần một lần hai.”

“Được được được, ngày mai cô mua một bộ mới cho mình, đồ trong nhà đều cho cháu.” Sở Hành chế nhạo, “Để cháu tùy ý viết, được chứ?”

Chịu ảnh hưởng từ cách dạy dỗ của mẹ, Sở Miên từ nhỏ đã thích phân chia rõ ràng đồ vật của mình với người khác, hơn nữa bản thân hắn có thói ở sạch, bộ đồ ăn cùng cốc chén nhất định sẽ nghĩ cách viết tên của mình, phòng ngừa người khác dùng nhầm. Khi ở nhà hắn cũng ít khi dùng chung đồ với cô mình, vì thế Sở Hành thường xuyên nhìn thấy những tờ giấy linh tinh như “Điều khiển từ xa của Mị Mị”, “Đệm dựa của Mị Mị”, “Máy ép nước của Mị Mị” xuất hiện ở đủ mọi địa phương trong nhà, phảng phất như lời cảnh báo không tiếng động của thiếu niên.

Màn đêm buông xuống, Sở Miên ngồi ở ghế mềm ngoài ban công nghỉ ngơi, phóng mắt nhìn quanh là thấy khu thương nghiệp của Dung Cảng mở đèn sáng rực cùng sông Lan Giang sóng nước lóng lánh, gió đêm lướt qua mặt nước, dịu dàng mà quét lên bề mặt gợn sóng. Trong lòng hắn ôm một con trăn toàn thân trắng như tuyết, một trong những loại biến dị của loài trăn, trăn bạch tạng có tên đặc thù là “Áo cưới màu trắng”, mà Sở Miên còn đặt tên cho nó là “Fiona”.

Fiona có thể coi là người nhà thân thiết nhất với Sở Miên, phẩm chất ưu tú, tính tình dịu ngoan, thường xuyên cuộn tròn người lại, từ hai năm trước bắt đầu được Sở Miên dốc lòng chăm sóc, hiện tại cơ thể đã sắp lớn bằng cánh tay thiếu niên.

Sở Miên vuốt ve lớp vảy bóng loáng của nó, để nó quấn lên cánh tay mình, đứng dậy tới phòng khách lấy cặp sách.

Sở Hành đang ghé vào máy tính xem ảnh chụp của phim trường Harry Potter ở trên mạng, cô còn đang rối rắm có nên mặc một bộ đồng phục Gryffindor lên máy bay hay không, vừa quay đầu liền thấy Sở Miên ôm con trăn kia khí định thần nhàn (*) mà đi vào phòng. Cô nháy mắt trưng vẻ hoảng sợ tựa như nhìn thấy Voldermort, thét chói tai, cầm bàn phím lên chống cự đối phương thả Avada Kedavra.

(*)Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã


“Cô ăn kẹo không?” Sở Miên lắc lắc chuỗi kẹo mút Alps trong tay, nhân lúc Sở Hành còn đang kinh hoàng chưa kịp gật đầu, hắn lại ôm Fiona cố ý tiến lên một bước, khiến Sở Hành sợ tới mức trực tiếp nhảy lên giường vung gối đầu.

Khóe miệng Sở Miên nhếch lên như có như không, trưng vẻ mặt vô tội bình tĩnh, nhẹ nhàng ném kẹo qua.

“Không phải cháu đã bỏ kẹo từ lâu rồi sao?” Sở Hành rúc trong góc hỏi hắn.

“Người khác cho, cô ăn thay cháu đi.”

“Bạn học?” Trong mắt Sở Hành lóe sáng, “Nhanh như vậy đã kết được bạn rồi sao?”

“Không phải bạn.” Sở Miên phủ nhận, trong đầu tự động hiện ra mơ hồ gương mặt của Vu Nhiên, “Nói như thế nào nhỉ, cậu ta là một người chẳng hiểu sao mà đối xử với người khác rất nhiệt tình.”

“Vậy thì tốt quá, cháu nên tiếp xúc với những đứa nhỏ hoạt bát như vậy nhiều hơn, như vậy cháu cũng sẽ trở nên thoải mái hơn.” Sở Hành nhìn chăm chú Sở Miên, lời nói khuyên nhủ, “Không cần vì duy trì tình bạn quá phiền toái mà từ chối kết bạn, bạn bè chân chính sẽ không chê cháu phiền, Mị Mị.”

Sở Miên cúi đầu tránh tầm mắt Sở Hành, cảm xúc vốn đang nhẹ nhàng trong nháy mắt bỗng nhiên trở nên xao động, đầu ngón tay có chút co quắp mà vuốt ve hoa văn trên làn da Fiona, như là muốn mượn động tác trấn an nó để khiến bản thân mình trầm tĩnh.

“Vô nghĩa lắm.” Sở Miên nhàn nhạt mà bỏ xuống một câu, ôm trăn rời khỏi tầm nhìn của Sở Hành.

Sở Hành xé một cây kẹo vị nho ngậm vào miệng, không tránh khỏi cảm thấy sầu lo với tình huống của cháu trai. Trong ấn tượng của cô, Sở Miên khi còn nhỏ cũng là một thằng nhóc thích làm ầm ĩ, thỉnh thoảng thực hiện được trò đùa dai với người lớn liền cười không ngừng nổi, hiện tại chậm rãi lớn lên lại càng ngày càng trở nên an tĩnh hướng nội, thậm chí còn lạnh nhạt với người khác.

Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu cũng là ở bệnh “Ngủ rũ” phát tác trên người hắn, không chỉ không thể nào kiểm soát được giấc ngủ mà còn có cả chứng dễ bị tê liệt. Loại cảm xúc thay đổi đột ngột này thường xảy ra khi cười to hoặc vô cùng đau buồn cũng như thời khắc phẫn nộ, Sở Miên không thể không duy trì cảm xúc ổn định trong mọi thời điểm, nếu không một khi có chút kích động thì liền có khả năng toàn thân vô lực mà ngã ra đất. Ngày thường nếu muốn cười to thì trước tiên phải chống vào một vật đỡ, tránh cho cảm xúc thay đổi mà ngã xuống làm bị thương đến cơ thể.

Trừ những tình huống cá biệt, Sở Miên mỗi lần bị tê liệt đều ở trạng thái ý thức rõ ràng, có thể nói chuyện bình thường với người khác. Vì thế, vào kỳ nghỉ hè sau trung khảo, Sở Miên vì tập luyện khả năng khống chế cảm xúc của mình, cố ý để cô đọc “Bách khoa toàn thư truyện cười” cùng những truyện cười trên Internet cho hắn.

Khi Sở Hành đọc đến “Tôi sống bốn mươi hai năm, hai cô là người nhạt nhẽo nhất tôi từng thấy”, Sở Miên cực lực cắn môi dưới không cho bản thân thất thố mà bật cười to, kết quả vẫn là mất đi sức lực mà ngã vào giường.


Một phút đồng hồ sau, Sở Miên khôi phục bình thường, động thân ngồi dậy.

Sở Hành trìu mến hỏi hắn: “Cháu còn muốn nghe sao?”

“Muốn.”

Sở Hành không đành lòng: “Cô đọc cho cháu truyện không buồn cười lắm vậy… Là truyện của giáo sư Ngân – ”

“Ha…” Khóe miệng Sở Miên nhếch lên, thế nhưng lại một lần nữa mất đi sức lực mà ngã vào giường.

Bởi vì tiêu chuẩn cười của hắn trời sinh không cao, Sở Hành đọc cho hắn ước chừng ba mươi trang đã khiến hắn mệt đến mức không thể cười lớn, sau đó dù có nghe được nội dung thú vị, Sở Miên cũng chỉ có thể ghé vào giường hữu khí vô lực mà khen một câu “Khá buồn cười”.

Trạng thái “Cười to” với người bình thường là thời khắc tượng trưng cho vui sướng, nhưng với Sở Miên mà nói thì là trạng thái vừa vui sướng vừa đau khổ, đặc biệt trong không khí náo nhiệt, nếu hắn bỗng nhiên ngã quỵ trên mặt đất, không chỉ khiến mình mất mặt trước mặt mọi người mà cũng sẽ làm những người khác không biết làm sao.

Cho nên bình thường trừ việc dùng thuốc tránh việc bị tê liệt, hắn còn cố cưỡng chế cảm xúc ổn định ở phạm vi an toàn, này có ý nghĩa rằng khi hắn tiếp xúc với những hoạt động giải trí đều phải thật cẩn thận.

Làm như vậy đúng là khiến chứng tê liệt giảm bớt, nhưng Sở Hành rất lo lắng Sở Miên có thể vì cái gọi là lòng tự trọng mà bỏ lỡ cơ hội chơi đùa giữa các bạn học hay không.

Nhưng mà Sở Miên dường như cũng không để ý đến điều này, khi bị lớp trưởng kéo vào nhóm trò chuyện của lớp thì hắn trực tiếp tắt thông báo, có bạn học thêm bạn tốt hắn cũng chỉ dùng tự động nhắn lại mà chào hỏi có lệ đối phương. So với việc thân thiết với bọn họ, Sở Miên càng để ý tới học tập hơn – trước mặt mọi người mà bị tê liệt đến ngã quỵ không phải việc mất mặt nhất của hắn, mà là ở trường bình thường như Thành Tuấn không lấy được hạng nhất mới là.

Nguyên nhân chính là bởi vì thời gian ngủ của hắn mỗi ngày đều khác với người khác, cho nên cần phải nỗ lực gấp bội ở những thời khắc tỉnh táo. Hắn thả Fiona lại chuồng trăn, bản thân ngồi ở trước bàn học ngâm nga “Đằng Vương Các Tự” cùng với chú thích trong sách, tranh thủ trước khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh mà nắm rõ hết những bài học trong sách ngữ văn.

Chờ ôn tập xong chương trình học hôm nay, Sở Miên như thường lệ mà lấy ra một quyển sổ da đen bóng, trên trang giấy lót là dòng chữ ngay ngắn hắn đã viết từ rất lâu: “Mị Mị chán ghét hết thảy”.

Biệt danh “Mị Mị” là xưng hô của Sở Miên trước bảy tuổi xưng hô với người nhà, nghe nói là khi hắn vừa học được cách nói chuyện, luôn phát âm “Sở Miên” thành “Sở Mị”, vì thế mọi người đều dùng “Mị Mị” để gọi hắn.

Đến khi học tiểu học, cha mẹ dường như đều nhất trí cho rằng trẻ con bắt đầu có được ý thức độc lập, đơn giản mà trực tiếp gọi tên đầy đủ của hắn, để tránh sau đó Sở Miên trách bọn họ gọi biệt danh của mình quá nhiều. Nhưng trên thực tế, Sở Miên vẫn rất thích mọi người thân thiết gọi hắn là “Mị Mị”, hiện tại lại chỉ có cô cô nguyện ý gọi hắn như vậy.

Sở Miên mở “Mị Mị chán ghét hết thảy” đến tờ giấy viết gần đây nhất.


【Tháng 8 năm 2012 】

1. Cô cô nấu chè đậu xanh, khó uống.

2. Vỏ di động, dày nặng.

3. Nhang muỗi, bị sặc.

4. Tai nghe bluetooth, cộm lỗ tai.

5. Mực đen.

…..

…..

38. Ủy viên chi đoàn, trực giác.

39. Chuông tan học của Thành Tuấn, giai điệu có chút bi thương, rõ ràng mọi người đều thích tan học.

40.

Theo thói quen mà viết xuống một số, Sở Miên theo ngòi bút mà tự hỏi nên dùng cái gì mà bổ sung vào vị trí này. Đầu tiên ngòi bút tạm dừng, sau đó liền lưu loát mà lướt trên giấy, ba chữ ngay ngắn.

“Vu Nhiên, Muggle.”

– ————-

Chú thích của tác giả:

Tin tức làm Sở Miên cười ngã vào giường là tin này: “Nhiệt độ cao nhất ở Huệ Châu, Quảng Đông đạt tới 35 độ C. Vào tầm 10 giờ sáng, có hai cô gái tình cờ đánh rơi kem vào đối phương, tranh cãi hơn tiếng rưỡi trên phố. Cuối cùng, một người bị cảm nắng phải nhập viện. Ông Lưu, một người chứng kiến tai nạn đó, nói rằng: “Tôi sống 42 năm, hai cô là người nhạt nhẽo nhất tôi từng thấy”. (16 tháng Bảy, 2012)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.