Đọc truyện Vừa Chạm Là Cháy – Chương 5: Ngã nhào
“… Tục ngữ nói rất đúng, “Đánh chó phải ngó mặt chủ”. Sự việc xảy ra trưa nay tại nhà ăn làm em khắc sâu nhận thức về điều này, em thề với cô chủ nhiệm, sai lầm như này em sẽ không tái phạm, cũng sẽ không đánh cháu trai phó hiệu trưởng lần thứ hai. Nếu có tái phạm thì khẳng định là Thái Hàn Xuyên gây sự trước, bằng không thì em liền bị trời phạt…”
Tiết học buổi chiều, Vu Nhiên đứng trước bục giảng đọc diễn cảm bản kiểm điểm của bản thân, mỗi câu mình viết đều được đọc lên đầy nhịp điệu, cuối cùng dừng lại ở câu “Em xin chân thành cảm ơn” vang vọng.
Đọc xong, cậu còn ma xui quỷ khiến mà giơ tay chào tựa thiếu niên tiền phong với toàn bộ các bạn học trong lớp, trong nháy mắt bàn tay giơ lên đỉnh đầu khiến nữ sinh ngồi bàn đầu sợ hãi che mặt, cho rằng mình sắp bị Vu Nhiên tát một cái.
Chủ nhiệm lớp Bạch Ngọc Châu thở dài, đứng cuối phòng học nhíu mày, hỏi Vu Nhiên: “Em thật sự thừa nhận sai lầm sao?”
Vu Nhiên ánh mắt sáng quắc, kiên định gật đầu.
Tiết buổi chiều còn có nhiều chuyện quan trọng phải giảng, Bạch Ngọc Châu thấy cậu là vi phạm lần đầu nên cũng lười truy cứu, dù sao tình huống đánh nhau ở căng tin hôm nay cũng không phải do Vu Nhiên khơi mào. Cô xua xua tay, Vu Nhiên lập tức trở về chỗ ngồi.
Đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Châu chủ nhiệm lớp thực nghiệm, thành tích đầu vào bình quân của học sinh cũng là cao nhất trong năm năm gần đây, điều này khiến cô mừng thầm một thời gian, giữa trưa khi đang ăn cơm với các giáo viên khác còn nói đến lớp mình có bao nhiêu học sinh được cử đi học, lời này còn chưa nói xong, dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng thủy tinh vỡ vụn. Chủ nhiệm Giáo dục cùng tổ trưởng các khối lập tức chạy xuống lầu, chẳng qua bao lâu liền kêu Bạch Ngọc Châu đi qua nhận học sinh lớp 10A1.
May mắn căng tin mới lắp camera, quá trình hai học sinh đánh nhau được lưu trữ hoàn chỉnh, còn có toàn bộ học sinh chứng kiến sự kiện làm chứng rằng “học sinh mặc đồng phục động thủ trước”, chứng minh toàn bộ việc làm của Vu Nhiên là phòng vệ chính đáng. Đối chiếu với tường trình, các giáo viên cũng nhất trí cho rằng trách nhiệm ở chỗ nhóm cá biệt lớp mười một mà Thái Hàn Xuyên cầm đầu, nên nhóm này đều bị đình chỉ học mấy ngày, mà tân sinh Vu Nhiên chỉ chịu hình phạt viết kiểm điểm đã là rất rộng rãi.
“Người thân phó hiệu trưởng đến xử phạt cũng không có, anh ta cũng ăn hời.” Phương Chiêu vì Vu Nhiên mà cảm thấy bất bình, “Nhưng mà mày cũng đủ khôn ngoan, chờ anh ta động thủ trước mày mới ra tay, còn không để anh ta bị thương chỗ nào.”
Vu Nhiên hừ lạnh cười một tiếng, rất đắc ý: “Tao thể hiện tốt đúng không? Nếu đánh anh ta thì tao còn phải bồi thường tiền thuốc men, hiện tại cũng làm anh ta đủ mất mặt, ai bảo một hai thích làm trò với tao…”
Phương Chiêu cũng cười theo, nhưng không phải vì thắng lợi của Vu Nhiên mà cảm thấy vui sướng, chỉ là cậu nhớ lại hình ảnh Vu Nhiên ấn đầu đối phương vào khay gà Cung Bảo buồn cười đến mức nào. Cậu nói: “Nam chính mày cũng quá thiếu áp bức, trong phim không phải là hẹn hai bên dẫn theo mấy trăm người đến chém giết trong mưa sao?”
Vu Nhiên không có chút để ý: “Có thể thắng là được rồi, mày cho là chúng ta đang sống trong phim sao? Nhiều nhất là tiểu thuyết hạng ba thôi.”
Phương Chiêu: “Vậy mày còn không phải là nam chính hạng ba sao.”
“Tao không phải.” Vu Nhiên nói, “Tao là nam nhân hạng nhất.”
Kỳ thật trước kia Vu Nhiên cũng đã từng ảo tưởng môi trường vườn trường của mình sẽ tràn ngập phản nghịch cùng kích thích như “Bá Vương Học Đường”, bởi vì lúc ấy hướng tới trở thành thiếu niên bất lương như Takiya Genji, trước khi bắt đầu sơ khảo liền dứt khoát cùng kiên quyết mà lén đổi nguyện vọng sang trường 44, khiến Lý Quế Dung tức giận đến mức trói cậu ở cửa WC đánh hai giờ.
Nhưng ôm hùng tâm tráng chí nhập học không lâu, Vu Nhiên liền phát hiện sinh hoạt căn bản không có phấn khích như trên phim, tình tiết thuộc về cậu chỉ là thanh xuân được ngày nào hay ngày đó, còn có cả không ốm mà rên(*).
(*) Không ốm mà rên: ví với những sự việc không đáng lo nghĩ mà cũng thở ngắn than dài, cũng như những tác phẩm văn nghệ thiếu tình cảm chân thực uỷ mị, sướt mướt, tình điệu bi luỵ
Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên xem đánh nhau ở trường 44, hai học sinh lớp trên cũng không có khí khái mạnh mẽ mê người như Oguri Shun, bọn họ là một tên ngốc nhuộm tóc đỏ cùng một tên khác còn ngốc hơn nhuộm tóc xanh. Tóc đỏ đứng giữa sân thể dục kêu to một tiếng “Tao là bố mày.”, tóc xanh liền chủ động xông lên đẩy bả vai anh ta. Vì thế hai người tiếp theo liền phảng phất như triển khai một trận đấu đẩy bả vai, ngoài miệng mắng thô tục thăm hỏi cả nhà đối phương, hành động trên thực tế chỉ là đẩy bả vai của nhau mà chiến đấu.
Gái khiếp.
Vu Nhiên tận mắt nhìn thấy bọn họ từ sân thể dục đẩy thẳng tới cổng trường, sau đó hai người nhân lúc bảo vệ không chú ý cùng nhau chạy ra ngoài.
“Nam chính tan học!” Vu Nhiên một tay quăng ba lô lên vai phải, thân mình hơi hơi nghiêng, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nam chính ngắm hoàng hôn – đệch, chói quá!”
Vu Nhiên híp mắt xoay người chạy, về nhà sớm một chút còn đoạt cơm chiều với Vu Tẫn.
Hôm sau lại là một ngày nắng tươi đẹp.
Vu Nhiên đeo tai nghe nghe nhạc đến phòng học, phát hiện chỗ ngồi phía sau mình có người ngồi.
Sở Miên đang cúi đầu đọc sách, nghe thấy phía trước có động tĩnh mới ngẩng lên thoáng nhìn, sau đó lại thờ ơ mà tiếp tục đọc sách. Vu Nhiên lặng lẽ lướt qua trang sách, là “Thấm Viên Xuân – Tuyết” hôm qua cô giáo giảng.
Phương Chiêu còn chưa tới, những người xung quanh Vu Nhiên còn chưa quá quen thân, cậu chỉ có thể chào hỏi Sở Miên trước: “Chào, cậu đã đến rồi.”
“Ừm.”
Thấy Sở Miên không làm lơ mình, Vu Nhiên có chút bất ngờ, ngồi xuống xoay hơn nửa người xuống nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ăn kẹo chưa?”
“Kẹo gì?”
“Tớ thả vào hộc bàn của cậu.”
Sở Miên dựa người về sau, cúi đầu nhìn thấy túi kẹo Thỏ Trắng lớn cùng một dây Alps dài. Hắn khó hiểu hỏi Vu Nhiên: “Cho tôi kẹo làm gì?”
“À…” Vu Nhiên mím chặt môi, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt bàn Sở Miên, “Trước đó tớ cho rằng cậu bị tuột huyết áp…”
“Tôi không phải.” Sở Miên lấy kẹo ra, đưa cho Vu Nhiên, “Cậu lấy về đi.”
“Đồ tớ đã đưa thì không bao giờ lấy lại, cậu có ném cũng đừng trả tớ.” Vu Nhiên nói, “Nhưng ném thì lãng phí lắm, cậu cứ giữ lại mà ăn.”
Sở Miên không từ chối nữa, rũ mắt không nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Một tiếng “Cảm ơn” này bị Vu Nhiên tự động coi thành tiêu chí xóa đi hiềm khích trước đó của hai người, ân oán không đáng nhắc tới trước đó đều xóa bỏ toàn bộ, về sau bọn họ chính là bạn cùng lớp. Khối đá nhỏ trong lòng Vu Nhiên cuối cùng cũng rơi xuống đất, xoay người đi, dựa vào cửa sổ chơi “Ninja Fruit”.
Bên ngoài bỗng nổi lên một trận gió lớn, chiếc ly bị rèm cửa lay động mà đẩy rơi xuống đất. Vu Nhiên khom lưng nhặt lên, quay đầu nhìn thấy Sở Miên đang ghé vào bàn ngủ, gió thổi sợi tóc đen nhánh của cậu ta bay phất phơ.
Vu Nhiên buông di động, lặng lẽ đứng dậy, đóng cửa sổ bên cạnh Sở Miên lại.
Đến giờ học, Sở Miên còn đang ngủ, Vu Nhiên do dự xem có nên đánh thức cậu ta hay không, nhưng rất nhanh liền phát hiện, các thầy cô đối với hành vi say ngủ của Sở Miên đều nhất trí áp dụng thái độ không nhìn thấy, nếu điểm danh theo danh sách thì cũng đều ngầm thừa nhận mà nhảy qua Sở Miên.
Trừ bỏ điều này, Sở Miên còn có đặc quyền không cần tập thể dục giữa giờ, có thể một mình ngủ hoặc đọc sách ở phòng học.
Những điều này Vu Nhiên còn có thể hiểu, nhưng đến giờ ăn cơm buổi trưa, cậu thấy Sở Miên đi tới một cửa sổ có treo bảng “Không mở ra” ở lầu một căng tin, dì nấu cơm bên trong đưa ra một cái khay, trên đó có ít nhất năm sáu chiếc đĩa nhỏ tinh xảo đựng đầy đồ ăn.
Vu Nhiên ngồi xuống, kinh ngạc mà nói với Phương Chiêu: “Cái đệch, mày thấy không? Trường học giống như vì Sở Miên mà mở riêng một cửa sổ.”
Ngồi bên cạnh bọn họ còn có mấy nữ sinh trong lớp, lớp trưởng Hướng Tuyết Hoa thuận miệng nói tiếp: “Tớ ở văn phòng nghe giáo viên nói, căng tin của trường học chúng ta là do nhà Sở Miên bỏ tiền tu sửa, đầu bếp cũng thay đổi, có một người nấu cơm riêng cho cậu ấy.”
“Đã bỏ tiền tu sửa căng tin cùng mời đầu bếp… vậy hẳn sẽ không tới Nhất trung nhỉ?” Phương Chiêu hỏi, “Trước đó tớ còn tưởng Sở Miên chỉ lộ mặt vì đại diện học sinh mới, sau đó sẽ đi học ở nơi khác.”
Hướng Tuyết Hoa ngẫm nghĩ: “Nhất trung thì chắc chắn không khí học tập rất khẩn trương, cô Bạch không phải nói Sở Miên ngủ quên lúc trung khảo sao, tới những nơi đó khẳng định sẽ không nhẹ nhàng như chúng ta.”
Vu Nhiên chần chừ hỏi: “Cậu ta không uống Red Bull hay gì đó để nâng cao tinh thần sao?”
“Chắc là vô dụng, sáng nay tớ thấy cậu ấy còn uống thuốc.” Hướng Tuyết Hoa nói, “Ai da, trung khảo xong tớ liền mất ngủ, tớ cũng muốn thử cảm giác ngả đầu liền ngủ… À, đúng rồi, các cậu học thuộc “Thấm Viên Xuân” chưa? Buổi chiều viết chính tả.”
May mắn có lớp trưởng nhắc nhở một câu làm Vu Nhiên nhớ tới bài tập nay, giờ nghỉ trưa trong lúc chờ đến tiết Ngữ văn, cậu đều giành giật từng giây mà ngâm nga. Nhưng chờ đến khi cầm tờ giấy, cậu quên béng luôn vài từ viết như thế nào.
“Những bạn nào chưa viết xong thì nhanh tay lên, cho các em thêm nửa phút.” Cô giáo đứng ở bục giảng quan sát toàn lớp từ trên cao, đợi một lát, “Được rồi, bàn sau chuyền lên bàn trước đi.”
Sở Miên vừa muốn giơ tay, Vu Nhiên ngồi trước liền nhanh chóng quay đầu giật lấy giấy trong tay của hắn, dựa theo bài viết chính tả của hắn mà múa bút thành văn bổ sung những chỗ trống trong bài viết của mình.
Vu Nhiên không biết Sở Miên lúc này đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, trong mắt chứa đầy ý ghét bỏ. Cậu viết xong thở phào nhẹ nhõm, đưa hai tờ giấy viết chính tả chuyền lên phía trên.
Sau khi tan học, Vu Nhiên ăn Cornetto vị đào vàng đứng chờ xe bus, Phương Chiêu vốn có thể ngồi xe điện ngầm, nhưng cậu cảm thấy tiện đường về nhà cùng Vu Nhiên thì sẽ càng thân thiết hơn một chút. Hai người ở trạm dừng xe chơi “Temple Run”, trò chơi này Vu Nhiên vừa mới tải hôm qua, hôm nay cũng đã đột phá một triệu điểm, rất nhanh đã vượt qua điểm của Phương Chiêu.
“Mày biết không, ở nước ngoài có người thông quan, trở lại thành thị.” Phương Chiêu bội phục mà cảm thán, “Chơi đến mấy trăm triệu điểm! Trâu bò!”
“Chạy về thì sẽ như thế nào nhỉ?” Vu Nhiên rất muốn xem hình mở rộng tầm mắt, nhưng hai người tìm tòi nửa ngày trên mạng cũng chỉ thấy tin tức văn bản, cuối cùng vẫn chỉ tìm được một bức ảnh chụp cảng biển mơ hồ.
Vu Nhiên thất vọng mà buông di động, ngẩng đầu nhìn xem xe 861 đã tới chưa, lơ đãng mà liếc nhìn người đang đi trên đường một cái, phát hiện Sở Miên đang đứng nơi vạch kẻ đường cho người đi bộ chờ đèn đỏ.
“Tại sao cậu ta lại đứng một mình ở chỗ đó, trong nhà không đưa đón sao?” Vu Nhiên nhăn mày.
Phương Chiêu theo ánh mắt cậu ngó qua: “Sở Miên? Tao thấy buổi chiều hình như cậu ta không ngủ, hiện tại rất có tinh thần.”
Vu Nhiên bắt đầu có chút lo lắng: “Chẳng may khi qua đường lớn lại ngủ thì sao?”
“Nào có nghiêm trọng như vậy…”
“Mày không biết đâu, chính là nghiêm trọng như vậy.” Vu Nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Sở Miên, cậu ta cũng là đang ở dưới tình huống nguy hiểm mà ngủ gục, “Tao qua xem cậu ta, mày đợi chút.”
Vu Nhiên nhanh chóng ăn nốt đuôi ốc quế chocolate của Cornetto, bước nhanh chạy tới vạch kẻ đường cho người đi bộ gần đó.
Sở Miên đeo tai nghe nhạc Industrial Metal xập xình, mấy người đứng trước bắt đầu qua đường lớn, hắn không cần nghĩ ngợi mà đi theo đám người lên phía trước.
Đúng lúc này, đáy mắt hắn liền hiện lên một bóng người hành động vội vã. Sở Miên cảm thấy không thích hợp, theo bản năng đè chặt di động trong túi quần, lại không ngờ tới giây tiếp theo bị người đó lao chính diện vào ngực.
Va chạm bất thình lình này khiến thân thể hắn không tự giác mà lùi về sau vài bước, gót giày vấp phải bậc thang, lập tức mất khống chế mà té ngã, tai nghe theo thuận thế mà rơi ra, tầm nhìn chỉ còn một màu xanh thẳm của bầu trời.
Sở Miên cảm giác được bản thân bị người đè trên mặt đất, hắn theo bản năng mà nâng khuỷu tay chuẩn bị tấn công những nơi yếu ớt như đầu hoặc cổ đối phương, may là Vu Nhiên kịp thời lên tiếng ngăn cản hành động của hắn: “Cậu qua đường không biết nhìn đèn à!”
Sở Miên sửng sốt, thu hồi tay, kinh ngạc mà nhìn Vu Nhiên đang ghé vào ngực mình.
Vu Nhiên nhanh chóng đứng dậy, tiện tay túm cánh tay Sở Miên kéo hắn đứng lên, mồm miệng giống như người mẹ mắng đứa con nhỏ chạy loạn qua đường: “Người khác đi phía trước thì cậu cũng đi theo, vượt đèn đỏ cũng không phát hiện? May là vừa nãy không quá nhiều xe, bằng không thì cậu đã hấp hối trên mặt đất rồi!”
Sở Miên nhíu mày, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình bị cọ xát xuống đường mà dính đầy cát sỏi dơ bẩn. So với không cẩn thận vượt đèn đỏ thì làn da dính bụi đất dễ khiến chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên hơn, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà rửa sạch sẽ.
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Sở Miên tận lực bảo trì phong độ bên ngoài, kiềm chế không kiên nhẫn của bản thân đối với Vu Nhiên, “Nhưng mà cậu đột nhiên nhảy ra càng dọa người hơn.”
Môi Vu Nhiên giật giật, muốn nói lại thôi. Cậu cho rằng đưa kẹo cho Sở Miên liền có nghĩa là sau này hai người có thể vui vẻ ở chung, không nghĩ tới đối phương vẫn là cách người xa vạn dặm, giống như căn bản không có ý định thân thiết với bạn cùng lớp.
“Lại bắt đầu quăng tớ đi.” Vu Nhiên yên lặng mà hừ lạnh một tiếng, nhún nhún vai trở lại trạm chờ xe bus.
“Một màn vừa rồi của mày thật đúng là giống nam chính.” Phương Chiêu chân thành nói, “Trước đó tao theo chị họ đi xem một bộ phim truyền hình Đài Loan, nam nữ chính nửa đêm té ngã ngoài đường, mày đoán kết quả xem – hai người nằm xuống đất hôn môi! Này cũng thật quá trùng hợp! Tài xế xung quanh còn lái vòng qua, nếu là tao thì đã trực tiếp nhấn ga cán bọn họ rồi.”
Vu Nhiên đang khom lưng phủi ống quần sạch sẽ lại nghe được Phương Chiêu nói: “May là mày lùn, bằng không thì với khoảng cách vừa rồi, tao đoán là mày đã hôn Sở Miên rồi.”
Vu Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ai lùn?”
So với “hôn” thì Vu Nhiên mẫn cảm với chiều cao hơn, cậu bỗng chốc ngồi dậy, bước đến bên người Phương Chiêu: “Tao còn cao hơn mày kia!”
Phương Chiêu nhón chân: “Tao nói là so với Sở Miên!”
Vu Nhiên trực tiếp nhảy lên: “Hiện tại tao cao hơn cậu ta!”
“Thằng ấu trĩ này!” Phương Chiêu đè lên bả vai Vu Nhiên, ý định bằng sức mạnh của mình mà ấn Vu Nhiên lùn xuống, “Đi mà so chiều cao với ông trời!”
Hai người đắm chìm trong đùa giỡn ở trạm xe bus, bỏ qua một chiếc xe 861.
Vu Nhiên khi về đến nhà không tránh khỏi bị Lý Quế Dung mắng, đồ ăn cũng đã lạnh, chỉ biết ham chơi ở ngoài.
Vu Nhiên ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ, nói bản thân khi tan học đã anh dũng bảo vệ một bạn học vượt đèn đỏ mà thiếu chút nữa bị xe đâm, đối phương cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống đất dập đầu ba cái, tỏ vẻ phần ân tình này vĩnh viễn không quên, “Mẹ chờ cậu ta tới nhà mình đưa cờ thưởng đi.”
Lý Quế Dung đã quen với tật xấu nói hươu nói vượn của thằng con cả, chỉ vứt cho Vu Nhiên một ánh mắt xem thường. Nhưng Vu Tẫn lại cho rằng lời anh trai nói là thật, trong mắt đều là ánh sáng sùng bái: “Thật sự ạ? Trên cờ viết “Lôi Phong sống”(*) sao?”
(*) Lôi Phong: Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, sau cái chết của mình, anh được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha khiêm tốn và tận tâm.
Vu Nhiên làm bộ suy nghĩ cặn kẽ: “Phỏng chừng viết “Diệu thủ hồi xuân”(*) cho tao đi.”
(*) Diệu thủ hồi xuân: bàn tay vàng
“Viết cho mày “Không biết xấu hổ”!” Lý Quế Dung dùng cây đũa gõ lên đầu cậu, “Như mày thì ở trường cũng có người chơi cùng sao? Các bạn học đều chê mày quá điên, dạy hư bọn họ.”
“Mẹ chờ xem,” Vu Nhiên bắt buộc phải mở lời, “Mỗi ngày con kết giao với một người bạn cho mẹ xem! Gom đủ một trăm linh bảy người lên Lương Sơn!”
Lý Quế Dung đá đá cậu: “Mau đi ăn cơm!”