Đọc truyện Vu Vơ Lớp 10 – Chương 38
– Sao lại không được? – Dũng “quềnh” đứng dậy ngạc nhiên.
– Nếu thằng Thịnh hỏi làm sao bọn mình biết chuyện thằng Hải “cối” kể là đúng hay không thì trả lời thế nào? chẳng lẽ bảo là Hải “cối” kể với bọn tao thế.
– Thằng Thịnh chắc chắn không tin. Ờ nhỉ? – Dũng “quềnh” cũng chợt nhớ ra – Thế chẳng khác gì bọn mình nói lại những gì Hải “cối” đã nói. Phải có lý lẽ khác, phải có bằng chứng.
– Tao nghĩ ra một cách – Hải “tí” có vẻ trầm ngâm.
– Cách gì? – Dũng “quềnh” buột miệng hỏi.
Hải “tí” không vội nói ngay. Nó đứng ngẫm nghĩ một lúc mới nói.
– Cứ đứng đây mà nghĩ cách hòa giải hai đứa thì chẳng ra vấn đề gì cả. Vấn đề là ở lớp trưởng A23 con bé ấy là nguyên nhân của mọi chuyện, tao nghĩ – Hải “tí” hít một hơi – nên tập trung vào nó.
– Con bé Mai Lan Anh đấy á! – Dũng “quềnh” rùng mình – Mày định làm gì?
– Tao muốn liều một phen.
– Hải “tí” ngừng, nhưng Dũng “quềnh” cũng không hỏi. Câu nói của Hải “tí” đang còn dở.
– … Tao muốn điều tra nó.
Hải “cối” hết nằm xuống giường lại ngồi dậy. Không có việc gì nhưng đôi lúc nó lại tự nhiên thấy chán vô kể. Buồn lạ lùng. Chẳng ai tin nó. Đến cả bản thân nó cũng thấy mình chẳng đáng tin tưởng tý nào.
Nó lại thở dài. Mới đầu năm cấp III mà đã có bao nhiêu chuyện buồn. Thế mà trước đây nó luôn nghĩ lớn hơn lên rồi sẽ vui hơn, sẽ được sống sôi nổi hơn. Nhưng càng lúc lại càng gặp nhiều khó khăn hơn.
Có lẽ nó cứ nên sống như hồi cấp II là được. Làm một học sinh bình thường, khả năng bình thường và tất cả đều bình thường có lẽ hơn. Nó chợt nhớ lại lời cô giáo mắng nó: “Anh có biết anh vừa bỏ qua một cơ hội tự rèn luyện bản thân mình hay không?”. Đúng vậy. Nó bỏ qua một cơ hội quý giá để tự rèn luyện bản thân, để nâng cao năng lực của nó. Nó là kẻ không biết nắm lấy cơ hội. Nó là một thằng bất tài!
Nó lại thở dài. Nó tự thấy mình quá hèn kém.
Ngày thứ bảy. Ngày học đầu tiên của một lớp, với lớp trưởng là học sinh cá biệt.
Mọi chuyện diễn ra đúng như nó đoán. Hỗn loạn. Huyên náo. Vô tổ chức. Thằng lớp trưởng ấy, thằng có xỏ khuyên tai, thằng Tùng, là nguyên nhân chính của mọi chuyện. Nguyên nhân sâu xa là bốn đứa mới vào còn lại.
Cả năm tiết lớp đều ồn, tiếng la hét, cười đùa ầm ĩ.
Trống về. Lớp nó reo lên như rạ, đầu tiên là thằng lớp trưởng. Nó uể oải giật cặp trong ngăn bàn ra và tống tất cả sách vở vào. Năm thằng cá biệt họp lại thành một nhóm đi cùng nhau, bàn về những trò nghịch phá vô ý thức của mình. Nó chen theo dòng người bước ra ngoài cửa. Cửa lớp chật cứng.
“Phù!” – Nó giật mình. Mũi và mồm nó sặc lên vì khói thuốc. Nó nhắm tịt mắt lại và tai nghe oang oang những tràng cười. Nó đưa tay lên xua. Khói thuốc không bốc lên được cứ đóng lại trước mặt nó. Nó ho sặc sụa. Tiếng cười càng to hơn. Mặt nó mờ mờ nhìn thấy năm đầu điếu thuốc đỏ làm nó cáu tiết: