Đọc truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ – Chương 137: Đệ tử ngoại môn
Sáng sớm hôm sau.
Trần Phàm đang ngồi nhắm mắt tu luyện trong phòng, từng sợi linh khí được hắn dân dắt thổ nạp, chui vào cơ thể, vận chuyển qua kinh mạch, cuối cùng chuyển hóa thành chân khí tích tụ xuống đan điền, chỉ là một chỗ rìa ngoài sơn môn thôi mà tốc độ đã phải gấp hai ba lần trước đây khi còn ở Vân Long thành, đúng là thánh địa tông môn có khác, mặc dù đã tiến vào nơi đây được một thời gian mà Trần Phàm vẫn chưa nguôi cảm thán, nếu là vào sâu hơn bên trong không biết linh khí còn nồng đậm tới mức nào?
Hô!
“Phải rồi, cũng đã đến lúc tới Ngoại Môn Điện một chuyến”.
Trần Phàm thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở mắt, hiện tại còn một bước cuối cùng là cầm linh bài đến chỗ Ngoại Môn Điện khai báo với chấp sự về thân phận của mình, đệ tử nào mới tấn thăng thành ngoại môn đều phải làm như thế cả, lúc đó mới chính thức là một đệ tử ngoại môn.
Đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên Truyền Tấn Phù trong người Trần Phàm bất chợt rung lên, một luồng ý niệm nhanh chóng truyền vào thức hải của hắn, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Lão đại, huynh có đang ở trong phòng không?”.
Trần Phàm vừa nghe liền biết là Đỗ Mậu gọi, tên béo này sao hôm nay dậy sớm thế, mà nghe giọng điệu hình như có chút khẩn trương, hắn liền đáp:
“Ừm, chuyện gì vậy Đỗ béo?”.
“Đêm qua huynh đã tới chỗ của lão âm binh hả, đệ với mọi người muốn qua phòng huynh nói chuyện, được không?”.
“Sao lại không, vừa hay ta cũng chuẩn bị đi tới Ngoại Môn Điện, nếu các ngươi đã tới thì lát cùng đi luôn”.
“Được”.
Đỗ Mậu chỉ chờ có vậy, lập tức “cúp máy”, vài cái hô hấp sau bên ngoài phòng của Trần Phàm đã vang lên tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc!
“Vào đi”.
“Sao sao sao…lão đại, cái lão già dịch đó có làm gì huynh không?”.
Người chưa thấy bóng đã thấy mồm, Hạ Hoài An vừa bước vào trong phòng đã vội vã lên tiếng hỏi, bên cạnh là bốn người Dương Khôi, Bùi Đình, Đỗ Mậu, Trần Thu Nguyệt, họ chưa nói gì nhưng cũng hiển nhiên rất mong chờ câu trả lời của Trần Phàm.
“Ngươi trông ta giống như người đã bị làm gì sao?”.
Trần Phàm hất hàm, không khỏi lắc đầu mà nhìn tên họ Hạ này.
“Ừm…đúng là hoàn toàn lành lặn, không có sứt mẻ gì thật, nhưng đệ nghe nói lão già này âm hiểm lắm, có khi nào lão lén yểm cái gì lên người huynh không”.
Hạ Hoài An gật gù, bàn tay đưa lên cằm xoa xoa nhìn Trần Phàm từ trên xuống dưới rồi nói, cứ như thế đang đánh giá một mẫu vật quý hiếm trong viện bảo tàng.
“Ngươi…lại đây ta bảo”.
Trần Phàm mặt không biểu tình, khẽ vẫy tay gọi tên này lại.
“Gì thế sư huynh?”.
Hạ Hoài An ngây ngô không hiểu bước đến.
“Quay lưng lại”.
“Đây”.
“Cúi người thấp xuống một chút”.
“Rồi nè sư huynh”.
“Cút!”.
Trần Phàm lúc này mới giơ chân đạp cho Hạ Hoài An một cái thật mạnh, khiến cho tên lắm mồm thân hình ngã dúi dụi về phía trước, mọi người liền không khỏi phá lên cười.
“Ha ha ha…”
“Đáng đời cái thứ chuyên đi tọc mạch, lão đại là ai, huynh vừa mới bảo ai sứt mẻ thế hả?”.
Đỗ Mậu không bỏ lỡ cơ hội, cái miệng ngoác ra ha hả, lập tức giờ giọng châm biếm Hạ Hoài An.
“Ay ya lão đại, đệ chỉ là lo cho cho huynh nên mới hỏi vậy thôi mà, làm gì ra tay nặng vậy chứ”.
Hạ Hoài An lườm mắt nhìn Đỗ Mậu, hai tay vẫn ôm lấy cái mông của mình, sau đó khuôn mặt không khỏi nhăn nhó hướng Trần Phàm than thở.
“Tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra hết, ta với lão âm binh chỉ là đàm đạo với nhau một chút thôi, sau đó lão cũng đưa linh bài cho ta rồi, ngươi cả nghĩ quá rồi đấy”.
“Đàm đạo? Sư huynh, thực sự chỉ là đàm đạo thôi sao?”.
Đỗ Mậu vẻ mặt bán tín bán nghi hỏi.
“Ngươi muốn được như hắn phải không?”.
Trần Phàm trừng mắt.
“Ta nói thật, thực sự các ngươi đã hiểu sai về lão âm binh này rồi đấy, mấy cái lời đồn vô căn cứ kia chung quy chỉ là lời bịa đặt ghen ghét mà thôi”.
“Nếu lão đại đã nói như vậy xem ra chúng ta đã lo lắng thừa rồi, huynh nói phải, xem ra những tin đồn mà đệ kể trước đó đều là những câu chuyện nhảm nhí cả”.
Dương Khôi cười cười nói, người mà Trần Phàm tin tưởng tất nhiên bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ gì.
“À đúng rồi, Thu Nguyệt, chuyện muội gia nhập Tiên Dung Hội thế nào, ổn thỏa hết chứ?”.
Trần Phàm gật đầu rồi quay sang phía Trần Thu Nguyệt hỏi.
“Ừm, xong rồi sư huynh, tuy lúc mới đầu có người không tin, một đệ tử ký danh như muội sao có thể đến được chỗ này, cũng may sau đó Đàm sư tỷ xuất hiện kịp lúc, muội cũng thuận lợi tiến vào Tiên Dung Hội. Sư huynh biết không, Linh phong của Đàm sư tỷ cứ giống như là tiên cảnh vậy, còn tươi đẹp rực rỡ hơn so với linh trang mà trước đây chúng ta tới làm nhiệm vụ nhiều, các vị sư tỷ ở đó cũng rất là nhiệt tình với muội, còn tặng cho muội rất nhiều điểm cống hiến nữa, đến bây giờ muội vẫn còn cảm thấy quyến luyến đây này”.
Trần Thu Nguyệt tựa như một chú chim sơn ca, không ngừng líu lo kể lể, trong lòng tràn ngập ước ao, khuôn mặt không giấu nổi nét vui sướng.
“Đàm sư tỷ, quả nhiên là thánh nữ của lòng ta, sao trên đời lại có nữ nhân hoàn mỹ đến như vậy?”.
Hạ Hoài An ánh mắt lim dim, không khỏi xuýt xoa nói.
“Thấy gái đẹp là tớn lên, chả được cái nước mẹ gì”.
Đỗ Mậu khinh bỉ.
“Hừ! Con heo béo ú như ngươi thì có ma nó thèm”.
“Nếu vậy thì muội cứ ở lại trên đó cũng được, nơi đó linh khí hẳn phải nồng đậm hơn chỗ này không biết bao nhiêu lần, thêm nữa các vị sư tỷ ở đó cũng có thể chỉ điểm cho muội”.
Trần Phàm mỉm cười nói.
“Muội…”
“Muội vẫn là thích được ở cùng huynh hơn, để ta nói nốt cho, muội đó, cứ e ngại mãi như vậy thì bao giờ mới chiếm được trái tim của lão đại đây?”.
Hạ Hoài An ở một bên nhanh nhảu xen vào.
Bụp!
“A”
“Họ Dương kia, sao ngươi đánh ta?”.
“Vì cái tội ngươi nhiều chuyện chứ còn sao”.
Dương Khôi sau khi bồi thêm cho tên Hạ lẻo mép một cước vào mông, lúc này mới lạnh giọng nói, ánh mắt nháy nháy ra hiệu cho tên này biết ý thì đừng lắm mồm nữa.
Mà Trần Thu Nguyệt thì sắc mặt đỏ bừng lên, không khỏi cuống qua cuống quýt, nói:
“Muội về phòng luyện công đây”.
Ngay sau đó thân ảnh đã biệt tăm biệt tích, ù té chạy về phòng.
“Được rồi, bây giờ ta sẽ tới Ngoại Môn Điện, các ngươi có muốn đi cùng không?”.
Trần Phàm mặt không biểu tình nói, bất quá không ai để ý ánh mắt của hắn vừa lóe lên một tia phức tạp, nhưng rất nhanh đã liền vụt tắt biến mất.
“Có chứ, chúng ta cũng muốn đến một lần cho biết”.
Đám người Dương Khôi lập tức đồng ý ngay, bọn họ tuy chưa đủ điều kiện và thực lực tấn thăng lên ngoại môn đệ tử, nhưng có lão đại đi đầu thì đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thế là nhóm người Trần Phàm cùng nhau hào hứng đi tới Ngoại Môn Điện.
Cũng như bao khu vực khác, Ngoại Môn Điện được xây dựng trên một ngọn linh phong nằm sâu hơn một chút so với Khảo Hạch Đường mà trước đó Trần Phàm từng đến, danh như ý nghĩa, đây chính là nơi chuyên trách các vấn đề về ngoại môn đệ tử, bất kỳ tân sinh nào sau khi đã vượt qua được ngoại môn khảo hạch đều sẽ cầm linh bài được phát cho tới đây để đăng ký, từ nay đãi ngộ cùng thân phận cũng sẽ hoàn toàn thay đổi.
Khoảng mấy canh giờ sau, nhóm người Trần Phàm đã có mặt phía trước một tòa đại điện được xây nên bằng đá, gồm có sáu tầng, cực kỳ rộng lớn, tầng một của thạch điện rộng chừng ba ngàn mét, Trần Phàm không nhanh không chậm tiến vào bên trong, phía sau một bệ đá thật dài lúc này là một gã trung niên khuôn mặt khô đét, gầy guộc, hai hốc mắt trũng sâu như thể đã lâu lắm rồi chưa được ngủ, thế nhưng ánh mắt của gã lại tinh anh khác thường, đúng là có chút kỳ lạ.
Hiện tại bên trong tầng một Ngoại Môn Điện cũng đang đứng đó vài trăm thân ảnh, hầu hết đều là đệ tử ngoại môn, có vẻ như đến đây để nhận nhiệm vụ chuyên dành cho bọn họ, trong đó cũng có một số tân sinh giống như Trần Phàm, hiển nhiên cũng tới để rũ bỏ cái thân phận cũ thấp kém trước đây.
“Muốn nhận nhiệm vụ thì lên tầng hai”.
Trung niên mặt gầy phía sau bệ đá khoanh tay nhìn đám người Trần Phàm rồi nói, giọng điệu hết sức tẻ nhạt.
“Ta là tân sinh đã vượt qua khảo hạch, tới để đăng ký làm đệ tử ngoại môn”.
Trần Phàm thản nhiên nói.
“Linh bài”.
Trung niên mặt gầy vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ.
Trần Phàm cũng chẳng thèm để ý, từ trong người lấy ra linh bài ngoại môn của mình đưa ra cho gã chấp sự, bên trên có ấn ký của tông môn cùng với họ tên của hắn, không thể có chuyện làm giả được.
Trung niên mặt gầy cầm lấy tấm linh bài xem xét, thực ra cũng chỉ là hành động mang tính thủ tục mà thôi, hắn làm chấp sự nơi này đã lâu, vừa nhìn chẳng lẽ còn không biết linh bài là thật hay giả sao.
Xem qua xem lại một lát, gã chấp sự nhẹ gật đầu rồi đưa linh bài lại cho Trần Phàm, đoạn hướng ánh mắt về phía đám người Dương Khôi, hất hàm hỏi:
“Còn mấy tên đứng cạnh ngươi?”.
“Bọn họ chỉ là đi cùng ta thôi”.
Trần Phàm đáp.
Chấp sự trung niên không nói nữa, lúc này mới hơi cúi người xuống dưới bệ đá, gã từ trong đó lấy ra một số đồ vật, sau đó lại đặt chúng lên bàn rồi nói:
“Đệ tử ngoại môn, một bộ Tị Trần phục cao cấp, một thanh vương binh hạ phẩm, lần đầu sẽ được lĩnh 10 viên Diệu Linh Đan, bây giờ đứng ra chỗ kia, lát nữa sẽ có người dẫn ngươi tới đình viện riêng của mình. Ngoài ra ta nhắc lại một câu, mỗi tháng ngươi có thể đến chỗ này của ta lấy sáu viên đan dược, nhưng đồng thời cũng phải hoàn thành một nhiệm vụ tông môn theo thông lệ, nếu không, nửa viên cũng không có đâu”.
Chấp sự nhàn nhạt nói, giọng điệu hết sức cơ học, không mang theo chút cảm tình nào, giống như đã làm việc này quá nhiều lần rồi, thành ra mỗi cử chỉ lời nói của hắn cứ như thể một cỗ máy đã được lập trình từ trước, người nào không biết còn tưởng tên này là một đầu khôi lỗi của tông môn sắp xếp ở đây làm chấp sự.