Đọc truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ – Chương 136: Miếng gỗ thần bí
Nghe được cái cụm từ “nửa bước đệ tử ngoại môn”, Đới trưởng lão xém chút cười sặc, may sao nhịn được mà không phải thất thố, lão cố quay đi che giấu nét tiếu dung trên mặt, sau đó lại nhìn Trần Phàm, nói:
“Lão phu kể từ khi vào Vạn Linh Tông đến nay, chưa bao giờ nghe đến cái danh hiệu nào thế cả, ngươi đúng thật là…sao, giờ có muốn lấy linh bài của mình nữa hay không?”.
“Tiền bối cứ đùa, không lấy linh bài đệ tử tới đây làm gì?”.
“Hừ! Cái đó lát nữa ta sẽ đưa cho ngươi, nhưng trước đó lão phu muốn hỏi ngươi câu này”.
“Tiền bối cứ nói”.
“Có muốn bái ta làm sư phụ hay không?”.
Nghe vị trưởng lão trực tiếp dứt khoát như vậy, Trần Phàm hơi trầm ngâm một chút, lão giả này thuộc dạng trong nóng ngoài lạnh, khá là hợp tính của hắn, dáng vẻ kia lại rất là thành tâm muốn thu mình làm đệ tử, thân phận lão này cũng rất là thần bí, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một trưởng lão ngoại môn tầm thường được.
Nhưng nghĩ thế nào lát sau Trần Phàm liền chắp tay, ánh mắt cảm kích nói với Đới trưởng khảo:
“Đa tạ tiền bối đã để mắt tới, nhưng mà thực sự ta đây cũng đã có một vị sư phụ rồi, ý tốt của người đệ tử chỉ có thể từ chối mà thôi”.
“Ha ha ha…”
Đới trưởng lão sau khi nghe được Trần Phàm từ chối mình một cách thẳng thừng như vậy, không những không tỏ ra phật ý, cũng chẳng hề ngạc nhiên, ngược lại ánh mắt lại càng thêm phần thưởng thức tiểu tử này, dường như đã đoán trước được câu trả lời của hắn, lão âm binh liền cười lên ha hả, nụ cười đã quá lâu nay chưa hề xuất hiện.
“Ta biết, nếu không có kỳ ngộ làm sao ngươi có thể ở đây như ngày hôm nay, vị sư phụ mà ngươi vừa nhắc nhất định chính là người cho ngươi cái kỳ ngộ đó đúng không? Ngươi yên tâm, lão phu tuyệt đối sẽ không hỏi đến người đó là ai. Thứ nhất, trên đới này ai mà chẳng có bí mật của riêng mình. Thứ hai…bởi vì lão phu không đủ tư cách. Ta có một dự cảm rất mơ hồ, vị sư phụ này của ngươi thân phận thậm chí còn vượt xa sự tưởng tượng của ngươi và ta cộng lại đấy”.
Trần Phàm nghe lão âm binh nói thế chỉ khẽ gật đầu, nhoẻn miệng mỉm cười, nói:
“Như tiền bối đã nói, cái gì đến…rồi sẽ đến!”.
“Ha ha ha…”
Đới trưởng lão ngửa mặt mà cười, điệu bộ vô cùng sảng khoái, một lúc sau mới từ trong người chậm rãi lấy ra hai tấm lệnh bài, một cái thì ai ở đây nhìn vào cũng biết:
“Đây là linh bài ngoại môn đệ tử của ngươi, còn cái này…”
Trần Phàm không khách sáo cầm linh bài thân phận bỏ luôn vào túi, đây vốn là thứ phải thuộc về hắn rồi, sau đó mới cầm tấm lệnh bài kia lên ngắm nghía, cái này thậm chí còn không thể coi là lệnh bài được, nó thực tế chỉ là một miếng gỗ nhỏ hình ngũ giác vuông vức, lớn bằng bàn tay, màu sắc cực kỳ xưa cũ, như thể đã trải qua hàng vạn năm lịch sử, bên trên là những đường vẽ hết sức giản đơn.
Nhìn qua có vẻ giống một thứ đồ chơi dành cho con nít, bởi vì Trần Phàm có thể nhận ra trên mặt tấm gỗ này điêu khắc một loại hình thú gì đó rất lạ, giống hoa mà không phải hoa, nhìn kỹ một chút lại thấy tựa như hình một vị nữ tử, mỹ miều nhỏ nhắn, Trần Phàm cũng chưa từng được thấy bao giờ, nói đúng ra thì nét khắc có nhiều chỗ nguệch ngoạc thô sơ, như kiểu một đứa bé muốn tập vẽ đã cầm mảnh nhọn khắc lên vậy, hắn cũng không thể nhận ra đây rốt cục là hoa hay người nữa.
“Có khi nào là đồ chơi của cháu nội lão âm binh này không?”.
Trần Phàm cười thầm nghĩ bụng.
Nhưng ngay sau đó hắn đã gạt đi ý tưởng này, bởi có một điều đã khiến cho hắn không dám xem thường tấm lệnh bài, đó chính là về chất liệu của nó, đây rốt cục là thứ gỗ mộc gì, thực sự rất cứng, hắn có cảm giác cho dù mình dốc toàn lực bóp mạnh thì miếng gỗ cũng chẳng hề xi nhê chút nào, hiển nhiên không phải là gỗ tầm thường, nếu thế thì lại càng thêm quái lạ, một đứa bé có thể đủ sức khắc họa lên tấm gỗ này được sao, hay là có vị cao nhân dở hơi nào đó cầm bảo khí nghịch ngợm đã tạo ra thứ này?
“Tiền bối, đây rốt cục là…”
Thắc mắc nhiều không bằng hỏi thẳng người đã đưa, Trần Phàm sau một hồi xem xét lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi, ánh mắt như rất chờ mong câu trả lời.
Đáng tiếc Đới trưởng lão chỉ cười nhạt rồi đáp một câu khiến cho Trần Phàm không khỏi thất vọng:
“Là một tấm lệnh bài vô giá đối với bất kỳ ai là người của Vạn Linh Tông này, gọi là lệnh bài cũng được, mà là một miếng gỗ cũng đúng, nhưng ngươi phải hết sức giữ gìn trân quý nó, chỉ khi gặp phải trường hợp vạn bất đắc dĩ mới được lấy ra thôi, biết chưa?”.
Trần Phàm chán nản thở dài, thần thần bí bí, nói thế cũng bằng không, hắn cũng nhận ra được tấm lệnh bài này không phải tầm thường rồi, nhưng cái lão âm binh này cứ thích chơi trò vòng vo bí hiểm cơ.
“Tiền bối, người có cháu chắt hay con cái gì không?”.
Bỗng nhiên Trần Phàm quay ra hỏi một câu chẳng ăn khớp gì với hoàn cảnh hiện tại, khiến cho Đới trưởng lão không khỏi ngạc nhiên, nhíu mày đáp:
“Không có, mà sao tự dưng ngươi lại hỏi vậy?”.
“Có gì đâu, đệ tử chỉ là hiếu kỳ, nếu người đã không có con cháu gì vậy thì trong lòng ta đột nhiên nảy sinh một suy đoán”.
“Suy đoán?”.
“Trưởng khảo, có khi nào đây là đồ lưu niệm thời còn nghịch ngợm của người hay không?”.
Trần Phàm ánh mắt gian xảo, bởi vì thứ này rất giống với một món đồ chơi của trẻ nít, tuy rằng hợp với một tiểu nữ hài hơn, nhưng ai biết được cái lão già biến thái này hồi nhỏ lại thích thế thì sao.
“Vớ vẩn!”.
Đới trưởng lão bực mình gắt.
“Tiểu tử thối dám xem ta là trẻ con sao?”.
“Ha ha…nếu không sao bây giờ lão vẫn còn giữ món đồ chơi này?”.
Trần Phàm vẫn chưa chịu buông tha.
“Hừ! Phạm thượng! Nếu có vị cao tầng nào nghe được tiểu tử ngươi nói thế nhất định sẽ một chưởng đánh chết nhà ngươi”.
Đới trưởng lão khuôn mặt đanh lại, miệng tuy mắng nhưng trong lòng lại chẳng hề có lấy chút oán giận nào, chỉ cảm thấy đã lâu lắm rồi mới có một cuộc trò chuyện sảng khoái tới như vậy.
“Còn không mau cất kỹ đi, nếu làm mất nó ngươi có chết ngàn vạn lần cũng không đủ đền tội đâu”.
“Cất thì cất”.
Trần Phàm chép miệng nhàn nhàn, điệu bộ hờ hững, làm bộ vậy thôi chứ hắn biết đây nhất định là thứ cực kỳ quý giá đối với lão âm binh này, hiển nhiên lão rất là coi trọng mình mới đem ra cho như vậy.
Sau đó hai người một già một trẻ lại trò chuyện thêm một hồi, những điều trên trời dưới đất, nếu có người đi vào trông thấy Đới âm binh lúc này hẳn là sẽ bị dọa giật mình không nhỏ, đây là lão quỷ ám mọi người vẫn hay nhắc tới sao, rõ ràng là một lão nông đang sảng khoái chuyện trò, giống như thể năm nay mùa màng bội thu, tâm trạng rất tốt, mặc dù trên khuôn mặt đồi mồi vẫn vương vấn một vài tia u ám, nhưng đã trở nên hiền hòa hơn trước nhiều, hoàn toàn chẳng có giống với lão âm binh trong lời đồn chút nào cả.
“Thôi muộn rồi, ta đây không muốn tán dóc cùng ngươi nữa, biến về phòng tu luyện đi, lão phu cũng cần phải nghỉ ngơi rồi”.
Nửa đêm canh ba, lúc này Đới trưởng lão mới khoát tay nói với Trần Phàm, điệu bộ trắng trợn đuổi khách, đã trở lại với cái lốt âm binh ban đầu.
“Hừ! Cảm ơn lão đã nói hết những suy nghĩ trong lòng ta, làm như thể ta đây muốn ở lại căn nhà rách của lão vậy, bai!”.
Trần Phàm cũng chẳng chút khách khí, phủi mông đứng phắt dậy rời đi, lão đầu này đúng là vẫn chẳng hề thay đổi chút nào, nhưng mà…không thể phủ nhận hôm nay hắn rất vui, và có lẽ lão cũng vậy.
Nhìn theo bóng lưng Trần Phàm đã khuất, Đới trưởng lão ánh mắt phức tạp, lặng lẽ thở dài, lẩm bẩm nói:
“Không thể chắc chắn là phúc hay họa, nhưng ta vẫn muốn đánh được vào ngươi một lần, tiểu tử, hi vọng tương lai mà ta nhìn thấy ở ngươi sẽ đúng như những gì ta đã nghĩ!”.