Đọc truyện Vũ Tôn – Chương 159: Tử Vong cận kề.
Tuy chỉ còn năm thành, nhưng mà uy lực vẫn rất mạnh. Một Trúc cơ trung kì nếu trúng phải toàn bộ chắc chắn sẽ bị oanh thành thịt vụn.
Rõ ràng đòn của Vương Bình đã thuộc đòn sát thủ. Trong thi đấu cấm tuyệt điều này nhưng mà hắn đã không nghĩ được thế nữa rồi. Với cả trọng tài lẫn các Trưởng Lão cũng hết sức chăm chú theo dõi, quên luôn cả qui tắc.
Chưởng ấn ngày một gần, áp lực Vũ Tôn ngày càng mạnh.
Nhưng mà hắn vẫn đứng nhìn, bởi vì từ sâu trong tiềm thức hắn cảm nhận được Quang minh chi thể kêu gọi hãy để nó hành động.
Nếu là Hắc ám chi thể cùng với Hắc ám Ma công chính thức thì Quang minh chi thể còn kiêng ngại, nhưng mà chỉ là một môn tà công pha tạp há khiến nó chịu thua.
Đôi mắt Vũ Tôn đột nhiên lóe sáng, một vòng tròn ánh sáng như một lớp kén tỏa ra bao bọc lấy người hắn. Từng tia sáng, chính xác là từng tia sáng nhỏ như sợi tơ có thể nhìn cực kì rõ ràng bằng mắt thường từ bên trong chiếc kén đó mọc ra, ngày một dài hơn hướng về U Minh thần chưởng đón đỡ.
– Bụp … bụp … bụp …
Tiếng va chạm giống như người đấm vào vải vóc vang lên chứ không phải là những tiếng nổ lớn quen thuộc nữa khiến khán giả càng căng mắt ra.
Những sợi tơ ánh sáng nhỏ bé, vô hại vậy mà va chạm với U minh thần chưởng mạnh mẽ không hề bị phá hủy. Chúng như những cục bông gòn, bị đấm vào chỉ dẹp xuống chứ không biến mất.
Từng sợi, từng sợi mạnh mẽ ôm lấy U minh thần chưởng sau đó lấy một tốc độ khủng khiếp cuộn chặt lại. Chỉ trong chớp mắt, mười lăm chưởng ấn U minh thần chưởng đã bị bao bọc kín mít không một kẽ hở.
Toàn bộ Đấu Trường ngừng hít thở, chăm chú nhìn diễn biến tiếp theo.
Những sợi tơ như có sinh mệnh, sau khi bao hết chưởng ấn liền kéo ngược chúng về tổ kén Vũ Tôn.
Vũ Tôn cảm thấy hết sức tò mò. Rút cục Quang minh chi thể của hắn đang làm cái trò gì thế này?
Nhưng mà rất nhanh chóng hắn đã biết được đáp án.
Những sợi tơ Quang minh đó cực kì nhanh chóng chui vào bên trong chiếc kén bọc lấy Vũ Tôn. Khi tiến vào chiếc kén, một luồng sức mạnh thần kì biến toàn bộ U minh thần chưởng trở về dạng khí thể, sau đó đem toàn bộ mười lăm chưởng ấn đã bị biến đổi … nhét vào cơ thể hắn.
Không chỉ Vũ Tôn khiếp sợ, mà cả Đấu Trường cũng khiếp sợ nhìn những gì đang diễn ra. Bởi vì tuy Vũ Tôn ở trong kén, nhưng mà chiếc kén bằng ánh sáng nên thân ảnh hắn hiện rõ mồn một trước mặt mọi người.
Mười lăm chưởng ấn U minh thần chưởng mạnh mẽ là thế vậy mà đơn giản bị hóa giải đến mức đó sao?
Vũ Tôn đem Hắc ám khí thể hấp thu, trong khi người hắn tỏa ra Quang minh liệu không xảy ra chuyện gì?
– U Minh tuyệt diệt.
Bất ngờ thân ảnh của Vương Bình biến mất. Chỉ đúng một giây hắn đã đứng trước mặt Vũ Tôn, trên tay cầm một thanh mâu đen xì như hòn than mạnh mẽ chém thẳng xuống chiếc kén của Vũ Tôn đang bị bao bọc.
Ở đầu của lưỡi Mâu, từng tia hắc khí đen kịt không ngừng tuôn ra đem màn sáng phía Vũ Tôn nhuộm đen dần.
– Kengggggg….
Tiếng va chạm giữa lưỡi Mâu và lớp vỏ kén vang lên chát chúa, nhưng Vương Bình có cố gắng cỡ nào hắn cũng không thể mảy may suy chuyển được.
Hơn nữa, dường như Vương Bình đã chọc giận đến nó.
Cực kì bất ngờ, từ trong cái kén ánh sáng bùng phát dữ dội đánh bay Vương Bình văng lên không trung tới hơn mười mét sau đó rơi thẳng xuống mặt đất. Trong nháy mắt, toàn bộ hắc ám còn sót lại trong Đấu Trường bị Quang minh chiếu rọi sạch sẽ. Có thể nói toàn bộ Đấu Trường Nam Thiên hiện tại không có một chút bóng tối nào, kể cả những nơi nhỏ bé nhất.
– Bịch…
Cơ thể Vương Bình mạnh mẽ nện xuống sàn Võ Đài. Mặc dù đã cố vận chuyển nguyên khí hộ thể nhưng mà hắn vẫn bị chấn động cực mạnh, phun ra vài ngụm máu.
– Không, không thể nào. Tại sao ta lại có thể thua được.
Vương Bình điên cuồng rít gào nhìn Vũ Tôn khoanh tay đứng trong chiếc kén ánh sáng kia.
Vt lúc này trông thì hờ hững vậy nhưng không hề thoải mái. Hắc khí ban nãy bị kéo vào cơ thể hắn đang như một món ăn rơi vào miệng quang minh. Từng tia quang minh đem chúng toàn bộ trải đều khắp người Vũ Tôn sau đó mạnh mẽ thôn phệ nó.
Vũ Tôn cảm thấy được Quang minh chi thể rõ ràng mạnh mẽ hơn một chút, dù rất nhỏ.
– Ta nguyện đánh đổi mọi thứ lấy sức mạnh tối cao ta có thể sử dụng, chỉ cần đánh bại được tên kia là được.
Vương Bình nhọc nhằn lẩm bẩm sau đó đứng dậy. Đã gần mười phút, cộng với nguyên khí hắn tiêu hao thi triển U Minh Thần Công nãy giờ thì thời gian tác dụng của Bạo Huyết Đan đã chỉ còn tính bằng giây.
Đột nhiên hắn đưa ngón tay ra, lưỡi mâu nhẹ xẹt qua để lại một vết thương dài. Từng giọt máu của hắn tí tách rơi xuống mặt đất, nhưng mà không hề bắn tung tóe mà chụm lại một chỗ.
Không một ai biết hắn đang làm gì, kể cả Thiên Cương Viện trưởng.
Máu rơi ngày càng nhiều, tạo thành một đồ án kì lạ. Trông giống như một chiếc đầu người thì chính xác hơn. Nhưng mà giữa cái đầu đó lại có một cây mâu cắm vào khiến người xem thấy rợn tóc gáy.
Sắc mặt Vương Bình tái nhợt rõ ràng trông thấy. Mất đi một lượng lớn máu huyết khiến hắn tuyệt không dễ chịu, thậm chí đã tổn thương đến căn cơ.
Đúng lúc này, khi chiếc đầu lâu được lấp đầy máu thì bầu trời giống như tối tăm đi rõ ràng. Ngay cả Quang minh của Vũ Tôn cũng chỉ khiến cho không gian xung quanh có chút ánh sáng mờ ảo.
Phía sau Vương Bình xuất hiện một thân ảnh mờ ảo như một linh hồn thể.
– Tên kia, ngươi thi triển huyết chú gọi ta có việc gì.
Ghê người hơn, một giọng nói ồm ồm từ dưới chiếc đầu lâu phát ra rơi vào trong tai Vương Bình. Rõ ràng ở đó chỉ có một vũng máu, nhưng mà tiếng nói chắc chắn nếu ai có thể nghe thấy cũng khẳng định là ở đó. Nhưng mà dĩ nhiên là không có ai khác nghe được.
Toàn bộ đấu trường như bị một sức mạnh vô hình đè ép, không có ai cử động hay làm gì được.
Trong lòng mọi người có dự cảm không lành.
Vũ Tôn đứng mũi chịu sào càng cảm nhận rõ nhất. Hắn gần như không thể thở nổi.
– Thưa U Minh Thần Đế, ta muốn có lực lượng để giết chết tên kia.
Vương Bình cung kính cúi đầu nói với chiếc đầu lâu, sau đó chỉ về Vũ Tôn.
– Thân thể ngươi quá yếu, không thể chịu tải nổi một phần trăm sức mạnh của ta. Ta sẽ không thể đạt tới giới hạn đỉnh cao của tiểu vị diện này. Nếu cố gắng thi triển huyết chú ngươi biết hậu quả rồi chứ?
Từ bên trong chiếc đầu lâu kia lại vang lên giọng nói đó.
– Ta đã biết, nhưng ta không hối hận. Chỉ cần có thể giết chết tên kia là được.
Vương Bình kiên định đáp.
– Được, y như ý ngươi muốn. Ta sẽ mạnh mẽ cưỡng ép cho ngươi mạnh tới mức cơ thể ngươi có thể chịu đựng được trong một phút. U Minh hàng lâm.
Hư ảnh phía sau lưng Vương Bình đột nhiên mở cử động. Một thân ảnh rõ ràng xuất hiện trước mắt tất cả mọi người. Đó là một trung niên nam tử cực kì khôi ngô tuấn tú, khí thế bức người. Đặc biệt đôi mắt hắn đen kịt, giống như chứa cả màn đêm.
Trên bầu trời, không gian giống như bị một sức mạnh khủng bố xé làm đôi. Một chùm “ đen ” nhỏ xuất hiện mạnh mẽ lao xuống nhập vào hư ảnh.
Hư ảnh ngẩng mặt lên trời rít lên một tiếng chói tai, sau đó biến thành một làn khói chui vào cơ thể Vương Bình.
Khí tức của Vương Bình ầm ầm tăng lên khủng bố.
Trúc cơ – Kết đan – Ngự Không – Võ vương – Võ Thánh nhưng vẫn không ngừng kéo lên. Cho tới khi đột phá Võ Đế mới có dấu hiệu dừng lại.
Khi hắn không tăng lên nữa, Vương Bình đã là một Võ Đế đỉnh phong.
Đúng như lời đầu lâu kia nói, hắn không thể đạt tới đỉnh cao của vị diện này, tức là Võ Hoàng mà chỉ dừng lại ở Võ Đế.
Nhưng như vậy đủ để xưng hùng xưng bá toàn Tiềm Long Đại Lục rồi.
Vương Bình đưa tay thì thào:
– Võ Đế, đây là Võ Đế cảnh sao. Thật mạnh mẽ. Để ta xem ngươi còn chống đỡ kiểu gì?
Thiên Cương Viện trưởng cùng Hồn Thiên Đế bất lực nhìn mọi chuyện diễn ra. Hai người như những người khác đông cứng không thể nhúc nhích nổi dù một ngón tay.
– Chết tiệt. Rút cục là có chuyện gì? Tại sao ta lại không thể cử động được.
Thiên Cương Viện trưởng trong lòng gào thét.
Vương Bình biết hắn chỉ có một phút, cho nên hắn không có thời gian tận hưởng cảm giác mạnh mẽ. Một chỉ tay điểm ra, toàn bộ thực lực Võ Đế bạo phát.
– U Minh nhất chỉ. Diệt.
Từ đầu ngón tay hắn toàn bộ Thiên địa nguyên khí tinh thuần ầm ầm hội tụ sau đó bị Vương Bình mạnh mẽ hấp thu. Thực lực hắn lúc này tập trung toàn bộ vào đầu ngón tay kia. Một chỉ mảnh như sợi tơ từ trong đó phóng ra đem theo toàn bộ tu vi Võ Đế của Vương Bình.
Toàn bộ Võ Đài bị uy áp Võ Đế lẫn uy lực khủng bố của U Minh nhất chỉ phá vỡ, rạn nứt tung tóe. Nhưng mà kì lạ thay không có một ai bị thương hay xảy ra chuyện gì.
Lúc này, cho dù là một Võ Đế Đỉnh Phong dám đón đỡ sẽ trực tiếp bị hủy diệt không còn mảnh vụn.
Không gian nứt vỡ nơi chỉ tay đi tới.
Vũ Tôn cũng không cử động được. Hắn sắc mặt tái nhợt. Không gian thuộc Đấu Trường Nam Thiên dường như bị cách biệt hoàn toàn với ngoại giới. Hắn đã thử câu thông với Bản thể nhưng vô ích.
– Không lẽ phân thân này của ta phải bị hủy diệt như thế này sao?
Đó là suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này. Đối phương là Võ Đế, một chỉ toàn lực mạnh mẽ đến thế, còn hắn chỉ là ba mươi cấp hồn sĩ lấy gì để chống đỡ.
Hơn nữa, không gian đã bị phong tỏa. Hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất: Đứng chịu chết.