Đọc truyện Vũ Tôn – Chương 158: Quang Minh và Hắc Ám.
– Vốn ta thấy Vương Bình không tệ, nhưng mà bây giờ thì lại thấy hắn rất tệ.
Thiên Cương Viện trưởng lắc đầu nói.
Các Trưởng Lão vũ kĩ phân viện đỏ mặt cúi đầu. Vương Bình là hi vọng cuối cùng của vũ kĩ phân viện, cho nên hắn có dùng đan dược đi nữa cũng được, chỉ cần mang hạng nhất về vũ kĩ phân viện là đủ rồi.
Hơn nữa, viên Bạo Huyết Đan kia cũng chính là từ Trưởng Lão viện của vũ kĩ phân viện xuất hiện mà ra chứ ở đâu.
Vì vậy khi nghe Viện trưởng đại nhân nói vậy, có vị Trưởng Lão nào không xấu hổ. Nhưng mà trong lòng họ lại thầm tặc lưỡi: Không sao, đạt quán quân là được rồi.
Không khí trên Võ Đài vô cùng quỉ dị. Hai người không ai động tay động chân, chỉ đứng nhìn nhau như một đôi tình nhân say đắm quên hết trời đất. Liên tục mười phút như vậy, khán giả vốn đa phần là thiếu niên cũng phải mất bình tĩnh.
– Các ngươi muốn âu yếm thì đi chỗ khác đi.
– Có đánh không vậy? Nhìn nhau như nhìn thấy nữ nhân thế?
– Hai tên biến thái, thiếu nữ ở đây không ít tại sao lại say đắm nhau thế ?
– Cắt tờ rym đi. Đánh không đánh, muốn làm gì thì tối nay về phòng mà làm.
…
Các Trưởng Lão lẫn Đạo sư vừa tức giận vừa buồn cười với đám học viên này. Chúng không còn coi như mấy vị này có mặt ở đây nữa rồi. Việng phun ra đủ từ ô uế, khó nghe.
Nhưng mà họ cũng gật gù thầm nghĩ: Lời chúng nói cũng đúng. Dù biết Vương Bình đang tận dụng thời gian để Bạo Huyết đan hoàn toàn phát huy dược lực nhưng mà có cần nhìn nhau say đắm không chớp mắt vậy không? Đợi đến tối rủ nhau ra chỗ vắng người có phải thoải mái thích nhìn thì nhìn?
…
– Tỷ tỷ, hai tên kia có phải là …
Thủy Tiên khuôn mặt sợ hãi như gặp quỷ nhìn Vũ Tôn cùng Vương Bình. Nàng nhớ lại những câu chuyện vô tình được nghe mọi người kể về những tên nam nhân yêu nhau. Thật đáng sợ.
– Phì, bớt suy nghĩ linh tinh đi đồ ngốc. Vương Bình phục dụng đan dược đang đợi thời gian hồi phục. Chẳng qua hắn sợ Vũ Tôn xuất thủ mà thôi.
– Cái gì. Vương Bình phục dụng đan dược. Chẳng phải như vậy là chơi xấu sao?
– Đánh không lại người ta thì không chừa thủ đoạn là tính cách của hắn. Hắn đâu cần xấu với đẹp gì.
– Hừ. Muội đột nhiên thấy hắn thật xấu xa và chướng mắt.
Thủy Tiên nắm chặt đôi tay lẩm bẩm.
…
– Liệu Vũ Tôn có phải là một tên biến thái không?
Cún run run nhìn Vũ Tôn sau đó quay sang hỏi Chan.
– Ha ha ha.
Chan, Dương, Tiểu Tam, không nhịn được phá lên cười.
– Đúng vậy, hắn không phải nam nhân cho nên ngươi hôn hắn chùn chụt mà vẫn không tỏ thái độ gì đấy. Ha ha ha.
Dương ôm bụng cười lăn lộn trên khán đài.
– Nếu hắn không phải nam nhân, vậy …
Cún ánh mắt cực kì phức tạp nhìn Vũ Tôn, khẽ thở dài.
…
– Đã hơn mười phút. Chắc hẳn Bạo Huyết Đan đã hoàn toàn phát huy hết dược lực rồi chứ?
Vũ Tôn có chút mất kiên nhẫn phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.
– Ngươi … ngươi tại sao … nói cái gì ta không hiểu?
Vương Bình ban đầu khiếp sợ tột độ nhưng sau đó cố trấn tĩnh nói.
– Phế vật, dám làm không dám nhận.
Vũ Tôn quăng cho hắn một ánh mắt xem thường.
– Hừ, dù ngươi có nói gì thì cũng đừng mong bình yên rời khỏi Võ Đài.
Dứt lời, Vương Bình rút ra một đôi bao tay nhỏ đeo vừa khít hai bàn tay của hắn. Từ dao động nguyên khí, Vũ Tôn biết đó là một pháp bảo công kích ít nhất cũng là Linh Cấp.
– Vốn nghĩ không cần dùng đến nó mà để dành nếu gặp tiểu yêu nữ kia ( Bảo Nhi ) . Không ngờ ngươi lại có thể bức ta đến mức này.
Vương Bình khó chịu nhìn Vũ Tôn nói. Rõ ràng hắn đang thế yếu vậy mà vẫn mạnh miệng như đang chiếm thượng phong.
– Nhanh ra tay đi, kiên nhẫn của ta có hạn. Ngươi còn 4 chiêu nữa.
Vũ Tôn chán ghét nhìn Vương Bình gằn giọng.
– Ngươi đang ganh tỵ đúng không? Ngươi ganh tỵ vì ngươi không có hậu trường mạnh mẽ như ta. Ta nói rồi, ngươi mãi mãi liếm gót giầy của ta mà thôi. Nếu lúc nãy ngươi tấn công có thể gây khó dễ đôi chút cho ta, nhưng bây giờ ngươi hết cơ hội rồi. Ha ha ha.
Vương Bình điên cuồng ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo. Khí thế Tiên Trúc cơ hậu kì đỉnh phong bộc phát mạnh mẽ.
Rõ ràng đó là tác dụng của Bạo Huyết đan mang đến. Trong mười lăm phút sau khi phục dụng có thể khiến một Tiên thiên cảnh tăng một đại cảnh giới. Nhưng mà đương nhiên sau đó sẽ có tác dụng phụ không hề nhỏ.
Việc Vương Bình phục dụng đan dược tăng lên tu vi cũng không che giấu được những người tinh mắt. Khí tức của hắn tăng một đoạn dài, không phục dụng đan dược làm sao có thể làm được. Một truyền mười, mười truyền trăm. Tiếng chửi rủa Vương Bình vang lên không ngớt khắp Đấu Trường.
Nhưng mà Vương Bình không hề để ý đến điều đó.
– U Minh thần công. Nhập.
Vương Bình hét lớn, hai cánh tay hắn bỗng nhiên đen kịt như ác quỷ. Một luồng hắc khí tỏa ra khiến Vũ Tôn cảm thấy cực kì chán ghét.
Chính xác hơn là Quang minh chi thể cảm thấy chán ghét.
– U Minh thần chưởng.
Một chưởng ấn màu đen như mực, tràn đầy cảm giác kinh tởm và khiến người khác khó chịu xuất hiện trên hư không Võ đài của Vũ Tôn cùng Vương Bình. Năm ngón tay nhìn không khác gì năm que củi. Gầy gò, xấu xí. Nhưng mà uy lực của nó không hề xấu xí chút nào.
Nơi nó lướt qua, không gian như biến thành màu đen của sự chết chóc.
Một chưởng ấn, hai chưởng ấn, ba chưởng ấn … Mỗi vài giây quanh người Vương Bình lại xuất hiện thêm một chưởng ấn U Minh.
Cơ thể Vũ Tôn không tự chủ được bùng nổ ra quang minh. Quang minh và hắc ám vốn là kẻ thù của nhau, cho nên thấy hắc ám lộng hành thì quang minh không thể nhẫn nhịn.
Cho dù U Minh thần công của Vương Bình không thể so với Quang minh tâm pháp lẫn Quang minh chi thể của Vũ Tôn bởi vì Vương Bình rõ ràng không phải Quang minh chi thể, nhưng mà chỉ cần là thuộc về Hắc ám ngang nhiên khiêu khích Quang minh tất sẽ khiến Quang minh chi thể không để yên.
Trên Võ Đài xuất hiện hai thế cục đối lập. Một bên là Vương Bình với nửa Võ đài phía hắn tràn ngập màu đen ngày một đậm đặc, một bên là nửa Võ đài của Vũ Tôn tràn ngập ánh sáng thánh khiết.
Quang minh và Hắc ám đối chọi nhau gay gắt. Nhưng mà rõ ràng thứ hắc ám lai tạp kia làm sao sánh được với quang minh thuần túy từ chính Quang minh chi thể phát ra. Vì vậy phạm vi của Quang minh ngày một mở rộng.
Vũ Tôn lẳng lặng nhìn, không hề xuất ra một chút thực lực nào. Toàn bộ do chính Quang minh chi thể tự chủ động.
– Thú vị, tiểu tử Vũ Tôn kia ngày càng khiến ta tò mò. Hắn đúng là thiên tài vạn năm có một. Còn tên tiểu tử Vương Bình kia thì tu luyện công pháp gì mà tà ác vậy. Ta cũng cảm thấy chán ghét.
Thiên Cương Viện trưởng chăm chú đánh giá hai người.
Nhưng mà những ai nghe được lời hắn nói đều chấn động. “Thiên tài vạn năm có một” . Đến Cực vấn thiên trước kia hắn cũng chỉ gật đầu khen tư chất không tệ mà hiện tại đã ghê gớm đến thế, tên Vũ Tôn này được gọi là thiên tài vạn năm có một liệu chăng còn kinh khủng hơn Cực Vấn Thiên?
Nhiều người cũng bàn tán, thắc mắc cảnh tượng trên Võ Đài. Một đen, một vàng đối lập. Không ít người ủng hộ Vũ Tôn được thể quay sang nói xấu Vương Bình rằng hắn tu luyện tà ác công pháp, rằng hắn đại diện cho sự đen tối … Dĩ nhiên nhiều người ủng hộ hắn thì ra sức bảo vệ.
Nhưng có điểm chung là không ai rời mắt khỏi Võ đài, sợ đánh mất một cảnh nào đó quan trọng.
Nhìn Quang minh ngày một lấn áp U minh của mình, Vương Bình không tự chủ kinh ngạc không thôi. Hắn rõ ràng đã là Trúc cơ đỉnh phong vậy mà vẫn không là đối thủ của Vũ Tôn ??? Đừng nói thằng này là Kết Đan đi. Chuyện đó không thể nào.
Lúc này bao quanh Vương Bình đã có tới mười lăm chưởng ấn lơ lửng. Không đợi thêm được nữa, dù là Trúc Cơ nhưng thi triển U Minh thần công tốc độ tiêu hao nguyên khí không hề ít, chỉ sợ chưa tới mười phút hắn sẽ cạn kiệt sức lực chứ đừng nói là mười lăm phút.
– U Minh thần chưởng, hủy diệt.
Vương Bình đẩy tay, đồng loạt mười lăm chưởng ấn đang xoay quanh người hắn ầm ầm phá không hướng Vũ Tôn oanh kích. Up lực chúng phát ra khiến Võ Đài rung chuyển dữ dội.
Nhưng mà Quang minh của Vt không phải chỉ làm cảnh. Ngay khi U Minh thần chưởng va chạm vào Quang minh thì up lực của chúng yếu đi rất nhiều, giống như bị kiềm chế vậy. Mười thành chỉ còn có năm thành.