Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 6
Chương 7: Náo loạn Lạc Hoa Lầu…
Nàng cũng đã đến lúc đi rồi…
Bước ra khỏi động, nàng mới tá hỏa không ngờ một phút tò mò mà bây giờ cũng đã xế chiều rồi, nhớ lúc đi trời vẫn còn chưa sáng đâu mà.
Tiểu hồ đang đứng trước cửa động trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt màu xanh lam như uất ức nhưng uy quyền, bá đạo, ý muốn bảo: ngươi có bảo là chủ nhân của ta không vậy? ngươi dám bỏ sủng vật của mình ở đây mà vô trong đó chơi một mình, làm ta chờ ngươi dài cả cổ rồi này.
Như hiểu được nổi oai oán qua ánh mắt của tiểu hồ này , nàng vội vuốt ve, nâng niu giọng sủng nịnh:
-Tiểu hồ ngoan nha, là ta không tốt, ta để cho ngươi chờ ta~ ta xin lỗi ngươi nga~, ta hứa sẽ không tái phạm nữa ha~(t/g: sau giống xin lỗi má vậy ta?)
Chẳng biết tiểu hồ có hiểu hay không mà theo mắt của nàng thì nó liếc này rồi khẽ dụi đầu vào người nàng như bảo: tạm tha cho ngươi một lần….
“tiểu hồ này thật bá đạo nga~ ta thật không biết ta là chủ nhân hay nó là chủ nhân….. Có đời nào chủ nhân lại xin sủng vật tha lỗi…haizzz loạn rồi….”
Dẹp hết suy nghĩ linh tinh đi, nàng xuống núi tìm sư phụ….
……………………………….
“Qoaaa…..cuối cùng cũng đến rồi…không hổ danh là một trong những thị thành lớn nhất Lữ Minh quốc. Minh Nhật thành này thật là sầm uất, nhộn nhịp nga~”
Tiếng người mua kẻ bán vang vang rôm rả khắp thành nghe thật thích thú. Cũng đúng thôi, đã lâu rồi nàng chưa đến những nơi nhộn nhịp thế này, tưởng như nàng đã quên mất cái âm thanh ồn áo, náo nhiệt này rồi.
Nàng đi một dạo một vòng để xem xét đường đi ngã rẽ nơi này để tránh bị lạc, thuận tiện cho việc tìm sư mẫu, dò la tin tức.
Trong thành đột nhiên xuất hiện một nữ tử bạch y, đầu đội mũ trắng có vành lớn, có kèm một tấm vải the(loại vải mỏng từ trong nhìn ra gần như trong suốt, nhưng vẫn có thể khiến người ở ngoài nhìn vào mờ mờ ảo ảo không rõ dung mạo) cũng trắng nốt che phủ cả gương mặt, tuy không nhìn rõ diện mạo cho lắm, nhưng cái mờ ảo kia vẫn không che hết vẻ đẹp trời phú người người ganh tỵ kia. Cho dù không nhìn thấy đi chăng nữa thì chỉ cần nhìn vào thân hình mảnh mai, chỗ cần lồi thì lồi, chổ cần lõm thì lõm, bàn tay nâng niu một tiểu hồ ly lông trắng như tuyết, mắt đang lim dim ngủ, cũng đủ khiến người khác nhìn vào mà mơ mộng, mà ghen tỵ, mà sy ngốc, mà ngưỡng mộ…(t/g: mơ mộng gì nhể? Mơ mộng muốn làm tiểu hồ kia à?)
…………………………………………….
Đi cũng đã lâm lắm rồi, trời cũng gần trưa, đường xá nơi này nàng cũng biết gần hết, cũng đã thấm mệt nàng bước vào một phòng trọ gần đó thuê phòng ăn, ngủ luôn. Dù sao theo tính cách của sư mẫu, ban ngày không có hành tung gì thì chắc chắn “chiến tích” ban đêm càng dữ dội….. Ngay lập tức nàng tiến vào cái nhà trọ gần đấy tùy tiện thuê một phòng hạn nhất, ăn no, ngủ nghĩ…..
Quả nhiên nàng liệu việc như thần, tối đó tại tữu lâu Lạc Hoa Lâu nổi tiếng nhất Minh Nhật thành (nói thẳng ra là kĩ viện) đang ồn ào, náo nhiệt bởi một vị “công tử” dáng người thư sinh(nếu không muốn nói là mảnh mai như nữ tử) vận bộ…..y(là màu cam ạ, t/g chẳng biết kêu ntnTT^TT) tuấn tú, trang nhã, phiêu diêu, thoát tục…… Vâng! Thưa quý vị đó chính là Bạch Thủy Y của chúng ta đấy ạ, nàng đang…..uống rượu cùng những cô nương nơi này…
Không khí đang náo nhiệt bỗng nhiên im phăng phắc….cảm thấy kì lạ Bạch Thủy Y ngẩn mặt nhìn lên, ánh mắt khẽ biến, khuôn mặt đồng thời cũng khó coi theo… “Là Linh nhi, sao a đầu này lại ở đây….chết rồi, phải để nó lên tiếng trước, nếu không sẽ có chuyện a~ sao tướng công không đi mà lại để Linh nhi đi, thật là……”
Nàng – Vũ Hoàng Linh một thân bạch y như thường ngày, không đội mũ nữa, cũng chẳng có khăn che….nàng đang định gây một trận náo loạn ở chốn thị thành này hay sao??? Đôi mắt kia ngấn nước, ánh mắt bi thương, đôi mày lĩu khẽ nhăn, đôi môi bậm lại, nhìn nàng cảm giác như đang cố nén đau thương để không rơi lệ…
Sau lúc im phăng phắc không một động tĩnh, chẳng biết ai đó reo lên: “ qua, là tiên nữ hạ phàm…”
Như hoàn hồn lại, cả tửu lâu càng ồn ào náo nhiệt hơn trước, người càng đến càng đông, nhưng không phải đến để ngắm các mỹ nữ ở trong tửu lâu mà là ngắm “tiên nữ hạ phàm”…. Cả tửu lâu vang lên giòn giã những tiếng reo hò đại loại như:
-Nàng ta thật đẹp, so với Ngọc Diệp đệ nhất mỹ nhân Lạc Hoa Lầu – Minh Nhật thành này chỉ hơn chứ không kém…
-Đúng thế đem so Ngọc Diệp với vị cô nương này thật không xứng
-Trên đời có người đẹp như nàng ta sao? Có thật nàng ta là ngươi không thế? Đẹp như tiên nữ…
-Bôlôbala…abcxyz….@$&*%#@!$^…
Tữu lâu lại một lần im lặng nữa vì làn môi anh đào kia khẽ chuyển động: