Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 49
Chương 49: Giao đấu
Ánh mắt đó, ánh mắt của sự hận thù, ánh mắt của một người bị phản bội, ánh mắt bi thương nhưng lại đầy căm phẫn. Đôi đồng tử đen nhánh kia như muốn nhấn chìm Lý Tịch Thiên vào bể sâu không đáy.
Hắn căm ghét ánh mắt đó. Sư phụ, sư mẫu đã từng nhìn hắn như thế. Thiên Vỹ Kỳ và Vô Thủy Hoa cũng nhìn hắn với ánh mắt đó.[2 người trên là phụ mẫu của Thiên Vỹ Phong] Ánh mắt đó đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn, cũng chính vì ánh mắt đó mà hắn đã giết họ. Những con người ích kỷ.
Tại sao? Tại sao con người này lại mang đến cho hắn cảm giác ghê sợ kia. Cảm giác quá khứ quay về, tội lỗi tràn ngập. Cũng coi như là hắn có chút lương tâm đi. Nhưng cái lương tâm ấy đã chôn sâu trong tận đáy lòng rồi. Không ngờ rằng con người này lại có thể moi nó ra chỉ bằng ánh mắt.
-Các hạ là ai? Tại sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?f
Hắn hoàn toàn không nhận ra nàng là Cửu Vỹ Hồ Ly, cũng phải thôi, bởi vì khi tháo khăn che mặt ra, nàng chính là Vũ Hoàng Linh vạn phần yêu nghiệt. Nàng, cảm thấy mọi chuyện thực nực cười, đến để trả thù hắn mà hắn vẫn không biết cái chết đang ngày càng cận kề.
-Thương thay cho tên phản đồ súc sinh, cả người đến đòi mạng ngươi cũng không biết?[Giọng bỡn cợt của Cữu Vỹ Hồ Ly]
-Ngữ điệu này….giọng nói này…Ngươi chính là Cữu Vỹ Hồ Ly?
Hắn giật mình, giọng nói đầy sự chế giễu này không ai khác chính là kẻ đã tước đoạt Ngọc Đoạn Tình từ trong tay hắn. Kĩ thuật cao siêu đến thế, nay đến đây để đòi mạng hắn?
-Hahahaha, coi như ngươi còn có chút đầu óc.[Tiếp đến là giọng oang vành của Vũ Sát-kẻ nữ ma đầu]
-Ngươi….cũng là nữ ma đầu náo loạn võ lâm?
Giật mình rồi, hắn giật mình rồi.
-Ân, thần cũng chính là Hoàng Linh, nghĩa nữ của Quốc Sư.
-Ngươi….ngươi…
-Còn nữa, Vũ Hoàng Linh cũng chính là ta. Đệ tử cuối cùng của Dương Triệt Sơn.[sư phụ]
-Vũ Hoàng Linh? Đệ tử cuối cùng của…..
-Nạp mạng đi đồ phản đồ.
Dứt lời, nàng phi thân nhanh như chớp về phía Lý Tịch Thiên. Hắn cũng không vừa, nhanh chóng tránh né ra một bên. Lấy lại tư thế, theo hướng Lý Tịch Thiên mà lao tới.
Những chưởng lực mạnh mẽ tung ra, cả 2 bên dường như ngang tài ngang sức về mặt nội công. Vô số luồn sáng phát quang xung quanh chưởng lực đó. Chưởng lực mang đấu khí màu tím đậm chính là chưởng lực của Lý Tịch Thiên, nó như những luồn mây vô định trôi bồng bềnh làm người ta ghẹt thở. Chưởng lực của nàng mang màu hoàng kim lấp lánh như sao trời. Nó như những tinh linh phát sáng, tốc độ cực nhanh tạo thành những tia sáng lấp lánh đẹp đẽ.
Hầu hết, người tấn công là nàng, tốc độ cực nhanh, cực chuẩn và cực chính xác, 1 cú chưởng tung ra làm hắn phần nào nao núng. Chỉ còn cách phòng thủ bảo vệ, hắn cố sức tránh né, với tốc độ như thế hắn thực không thể nào có thể tiến công. Nhanh chóng, vừa đỡ, hắn vừa tụ khí lại lòng bàn tay, một chưởng đánh về phía nàng uy lực không kém.
Những làn mây tím cũng theo đó hướng về phía nàng, dày đặc và nồng đậm. Tách ra khỏi, nàng vận khí, chưởng lực mang màu hoàng kim tạo thành một khói chống lại không ngớt.
2 đều dùng tất cả nội lực cao thâm của mình chống trả đối phương. Những luồng ánh sáng mang mạnh mẽ sức công phá va vào nhau, không ngừng đối kháng, 2 khối hình thù kì lạ mang 2 màu riêng biệt ngày càng lớn hơn, sức công phá ngày càng mạnh hơn.
Không khí ngày càng căng thẳng. 2 khối ánh sáng với tụ lực khủng khiếp kia đang có hiện tượng lung lay. Không lâu sao “ầm” một cái, tiếng nổ với tần số âm thanh cực lớn vang vọng hoàng thành, toàn bộ người trong phạm vi này cả kinh sợ hãi. Sức công phá dữ dội làm nổ tang hoan Thừa Tướng Phủ, bụi bay mù mịt, che phủ cả minh nhật.
Cũng may những người nào giao nhiệm vụ đã sớm hoàn thành và đi khỏi, nếu không hậu quả thực khó lường. Thừa Tướng phủ xa hoa tráng lệ ngày nào nay trở thành chốn bình địa khủng khiếp. Xác chết nằm rải rác khắp nơi, máu tươi loang lổ tanh nồng khó ngửi. Toàn bộ khung cảnh dần dần chìm vào trong bóng tối. Ngỡ như mây đen che phủ, nào ngờ, nhìn lên bầu trời, chính là hiện tượng nguyệt thực, mặt trăng ăn mặt trời, ánh sàng ngày càng mờ nhạt đi.
Trong khoảnh khắc khiến này chút phân tâm ấy, thì một bóng đen vụt đến đống đổ nát phía mật thất sắt từ lâu đã tan tành. Nhanh như thiểm diện, bóng đen đó mang theo một thân ảnh bán thân bất toại vụt đi ma không hay, quỷ không biết.
Cũng chính trong lúc mặt trăng nuốt hết một nữa mặt trời, thì một đóm sáng xa thật xa bên chân trời lấp lánh. Càng ngày càng rõ, nó không phải là một ngôi sao hay thiên thạch, phần phát sánh ấy ánh lên ngân quanh chói lóa, thân ảnh cưỡi lên nó lại mang một màu hắc tuyết đối nghịch.
Chỉ trong tích tắc, ngỡ như vừa đó thôi, vừa chỉ là một đóm sáng nhỏ, nhưng chớp mắt một cái, thì mọi thứ đã rõ ràng hơn.
Ngũ quan tinh xảo, một tàn nhân khốc bạo nhưng mỹ lệ hơn người. Đôi đồng tử bạc lãnh khốc tàn nhẫn, không một tia nhu tình, thậm chí không phải là đôi mắt của một con người, vì nó không ẩn chứa dù chỉ một tí ti cảm xúc. Chiếc mũi cao ngạo nghễ, oai phong. Môi hồng mềm mại không một tia ba động. Mày kiếm sắc lạnh, cực phong cực nhã.
Đường nét gương mặt tao nhã, thanh mỹ đến cực kì. Giống như sự táo bạo của đường nét khuôn mặt người Tây hòa quyện với nét mềm mại của Phương Đông, bổ trợ lẫn nhau tạo nên sự quyến rũ không cưỡng nổi. Tóc đen nữa búi nữa xõa, khuynh quốc khuynh thành. Vai rộng, bờ ngực rắn chắc, thân người chuẩn men khoác bộ hắc trường bào thêu những hoa văn tinh tế.
Cưỡi con Kì Mã thanh à hung dũng. Hắn còn ai khác chính là Thiên Vỹ Phong.
Ánh mắt lưu động cưỡi Kì Mã trên không trung, chuyển hướng xuống dưới đầy sủng nịnh nhìn nàng sao đó chính là ngàn thù vạn hận nhìn Lý Tịch Thiên.
“Hình dáng này, khí khái này, đôi mắt này….tại sao là giống đến thế. Đại sư huynh Thiên Vỹ Kỳ?…Chẳng lẽ, hắn chính là đứa con trai của đại sư huynh? Không thể nào…rõ ràng”
-Rõ ràng nhiều năm trước, ngươi sợ mọi chuyện bại lộ nên cho người thủ tiêu Vỹ Phong?[Nhìn thấy Vỹ Phong, nàng tuy không bất ngờ nhưng có chút, hơi hơi tim đập loạn nhịp, mỹ quá đi mất >’’
-Ngươi đọc được suy nghĩ của ta?[Tịch Thiên có phần giật mình..quá thật…]
-Đọc suy nghĩ của ngươi? Ta chỉ là nhìn thấy được ánh mắt đầy sự căm phẫn lẫn hoảng hốt.
-Lý Tịch Thiên, đến lúc ngươi phải trả lại cho phụ mẫu ta ân tình rồi.[Hàn khí nặng nề, sát khí nồng đậm]
Vỹ Phong hắn đã thực nhịn quá lâu rồi, nay cũng phải đến lúc trả lại mối thù cho phụ mẫu. Võ công hắn học, có lẽ mọi người chưa chiêm ngưỡng. Thứ võ công này không phải tà ma ngoại đạo, nhưng nó lại mang cách giết người dã man nhất. Khi đã đánh, thì chỉ đánh trọng tâm, khi xuất chưởng, đảm bảo chỉ một chưởng giết người.
Lãnh khốc và tàn bạo, hắn và Lý Tịch Thiên nhanh chóng lao vào vòng xoáy sinh tử, 1 trong 2 sẽ chết. Đấu võ, có thể nói hắn chính là thành thạo nhất, là Cung chủ của Cung Vô Tâm không phải là hạng xoàng. Chiêu nào xuất ra cũng để đoạt mạng.
“Ầm ầm” “Choang” “rầm rầm” “hự..” …..Những tiếng động vô cùng ghê sợ không ngừng làm náo động bãi tha ma này. Võ công là thế mạnh của hắn, nội công là thế mạnh của nàng, những chiêu trò giết người nhanh nhẹn mà chuẩn xác có lẽ hắn không bằng nàng, nhưng nói về điệu dã man thì hắn lại nhỉnh hơn nàng. Thế thì cả 2 hợp lại tất nhiên thiên hạ vô song rồi.