Vũ Sát Âm Kì

Chương 37


Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 37

Chương 38: Náo Loạn Hoàng Cung 2: Hắn sẽ đến.
Ngọc Diệm trà lầu.
Sáng sớm, bình minh hé mình vươn vai hôn lên vạn vật. Những tia nắng hồng bé nhỏ nhảy nhót trên khung cửa. Bầu trời xanh ngắt xa xôi, gió thổi mang theo hương vị của sương sớm, se lạnh.
Nàng ngồi dưới đại sảnh rộng lớn đầy khách, trên bàn được đặt một tách trà Long Tĩnh nức mùi. Tử y thêu nhuyễn hoa anh túc tím nhạt, tóc được buộc hờ hững bởi một tấm vải lụa cùng màu. Chiếc khăn che mặt cũng thế.(t/g: ko gỡ khăn che mặt lấy gì mà uống =_=!)
Bên cạnh, những vị quan chuẩn bị thượng triều ngồi không ngừng bàn bạc một chuyện gì đó.
-Nghe nói, hôm qua quý công tử của Lý thừa tướng trong khi **** với **** thì bị cắt đứt của quý, tên kia thì bị cắt lưỡi.[Vị quan 1]
-Tịch Nhan công tử đó coi vậy mà là đam mỹ.[Vị quan 2]

-Bị thích khách cắt đứt thứ đó rồi…..chẳng phải Lý gia tuyệt tôn sao?[Vị quan 3]
-Coi bộ chuyện lần này kinh động đến hoàng thượng rồi. Chẳng biết thích khách đó là ai mà cả gan như thế.[Vị quan 1]
-Nghe đâu thích khách đó là nữ tử. Vì bất bình chuyện gì đó mà ra tay.[Vị quan 4]
-Nữ tử đó tự xưng là Cữu Vĩ Hồ Ly thì phải?[Vị quan 3]
-…..v.v.v.v….v..v………..
Bên này, nàng chỉ khẽ mỉm cười với “Thành tích” của ngày hôm qua. Không ngờ nhanh như vậy mà đã đến tai văn võ bá quan trong triều rồi. Chắc chắn rằng buổi thượng triều chốc nữa đây thôi hoàng thượng cũng sẽ biết tin này. Sao đó truy tìm tôn tích của nàng. Nhưng thiết nghĩ ko như thế, làm vậy chẳng khác nào “Vạch áo cho người xem lưng” đem chuyện xấu hổ của nhà cho bàn dân thiên hạ biết.
Trực giác của một ninja và suy luận theo logic của nàng bảo thế. Nàng cũng không quan tâm đến chuyện này nữa. Phải bắt đầu làm hao mòn thế lực của Lý Tịch Thiên, nếu không một khi hắn đã chuẩn bị sẵn sang thì e rằng khó mà giết hắn.

Nàng rời khỏi trà lầu khi trên bàn, tách trà vẫn còn nghi ngút khói và chưa vơi giọt nào.(t/g: đừng hỏi vì sao người ở đây không đồi tiền tỷ ấy…).
Bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt nhất mà hắn chưa hẳn để ý. Nàng đột nhập vào phủ tưởng quốc dễ dàng như vào nhà của mình. Xung quanh có khá nhìu cạm bẫy và quân lính canh phòng. Nhưng đó là gì so với một siêu đẳng ninja chuyên giết người trộm cắp như nàng chứ.
Chẳng mấy chốc, nàng đến cái giếng nước, nguồn nước chính của cả phủ. Từ trong tay áo, nàng lấy ra một dược bình tên Anh Túc Phù, mở nắp và nhĩu một giọt xuống giết. Giọt Anh Túc Phù đó nhanh chóng hòa lẫn vào nước, không màu, không mùi, không vị.
Sau đó nàng lấy ra một gói bột trắng và một gói bột vàng. Lần lượt cho chúng xuống giếng, rồi lấy một cành cây gỗ dài gần đó khoáy đều giếng nước. Xong, nàng lập tức phi thân đi. Địa điểm kế tiếp của nàng trong phủ tướng quốc đó chính là kho lương thực, chứa toàn những gạo là gạo.
Ở đây sạch sẽ và thoáng mát, tuy nhiên không hề có một con đọng vật nào ở đây. Có lẽ chúng được quét dọn thường xuyên để trách có gián, chuột gặm nhấm. Nàng lấy trong người ra một chiếc hộp gỗ hình vuông nhỏ, khá đơn giản và không có gì đặc biệt.
Nhưng trong đó là một con bọ màu trắng to bằng ngón tay cái. Hình dáng kì lạ chưa từng thấy. Nàng thả nó vào một bao gạo bị rách. Ngay lập tức, nó ăn ngay những gạt gạo trong bao, và quan trọng hơn hết, nó đẻ ra những “hạt gạo” dã, trong y hệt như hạt gạo thiệt.
Hài lòng với những việc mình làm nãy giờ, nàng mỉm cười và nhanh chóng phi thân mất khi nghe thấy có tiếng bước chân đi lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.