Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 36
Chương 37: Náo loạn Hoàng Cung 1: Ta sẽ cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn.
Nụ cười vang lên từ trong chiếc khăn lụa mỏng. Tuy không thấy được hết nhân diện của nàng, người ta có thể cảm thấy bên trong đó ẩn chứa một vẻ đẹp “Quỷ khóc thần sầu”. Giọng cười lơ đễnh, như trêu như ghẹo kẻ đối diện. Tuy thế, nhưng người ta vẫn bị che mắt bởi vẻ ngoài của nàng. Đúng thế, nàng chính là một con Cữu Vĩ Hồ chính hiệu, là hóa thân của Đắc Kỷ hại nước hại dân.[Cữu Vĩ Hồ Ly chính là nàng, danh xưng nổi tiếng chốn hoàng cung]
-Dù…dù có là ai thì dám đắc tội với bổn thiếu gia cũng…cũng phải gánh hậu quả.
-Thế ngươi là ai mà tự xưng là “thiếu” với chả “gia”?
-Trương Sinh Tùng, là đứa con trai duy nhất của Trương Sinh Khắc – Quan Tứ Phẩm của Lữ Minh Quốc.[Dõng dạc khoe khoang]
-Chẳng qua là chó cậy thế chủ.
-Ngươi..ngươi dám bảo ta là chó?[Tức giận, trong trà lầu vang lên tiếng cười khúc khích]
-À nhầm, nếu ngươi là chó thì cha ngươi cũng là chó thôi….Hahahah[Hùa theo tiếng của nàng là tiếng cười rộ lên của những nhân ở đây]
Đúng lúc căng thẳng nhất thì bên ngoài lại nghe tiếng xôn xao, thêm một thân ảnh nữa tiếng vào. Từ phong thái, cách ăn mặc, dáng vẻ trước hết cho thấy hắn là một soái ca, sau đó chính là một vị đại công tử hoàng tộc cao sang quyền quý.
-Không khí có vẻ căn thẳng nhỉ?[Giọng điệu bỡn cợt, tự kiêu]
-Lý huynh, cuối cùng huynh cũng đã đến. Ả này dám can thiệp vào chuyện của ta.[chỉ về phía nàng]
-Vậy sao?[quay sang nàng] Đại mỹ nhân, nàng sao lại phá rối chuyện của hắn? Hay nàng đang muốn gây sự chú ý với bậc cao sang?
-Hahahahaha….Nực cười, quả thật là chuyện nực cười nhất trên đời này. Thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ thôi, nào ngờ gặp chó điên cắn người bậy bạ…[Giọng điệu bỡn cợt chả kém hắn]
-Nàng đừng có chọc tức bọn ta, Lý Tịch Nhan ta không dễ mắc lừa bẫy tình mỹ nhân đâu.
Lý Tịch Nhan, chính là con của cừu nhân nàng. Thảo nào nhìn hắn 7 phần going Lý Tịch Thiên. Hảo, gặp trò vui như thế lẽ nào nàng không tham gia?
Nàng di chuyển từng bước chân nhẹ nhàng đến chỗ Tịch Nhan. Ánh mắt thâm sâu khó đoán, chứa đầy lưới tình. Dừng lại dối diện với hắn, nàng đưa ánh mắt Cữu Vĩ Hồ Ly của nàng nhìn hắn. Dù sao thì chính đôi mắt này đã tẩy não của Võ lâm minh chủ cơ mà.
Bỗng, hắn đờ người khi nhìn sâu vào đôi mắt đen huyền lạnh băng đó. Làm hắn có cảm giác nhìn được nhưng không sờ được, cảm nhận nhưng ko thể với tới. Trong đầu hắn cũng dần mất đi ý niệm đối chọi nàng.
-Trương Sinh Tùng, chúng ta đi thôi.
Ngữ tất, hắn lôi tên lúc nãy ra ngoài với bao con mắt ngạc nhiên của mọi người. Xưa nay, hắn nổi tiếng là một “thằng nhãi” ngông nghênh sĩ diện, quậy phá, võ công cao cường, chưa bao giờ chịu thua trước một ai. Nay lại rút lui với một nữ nhân, và nữ nhân ấy cũng chưa làm gì hắn cả. Chuyện lạ, quả thực là chuyện lạ….
-Huyền Châu Dạ, thu dọn hiện trường, ta sẽ theo dõi bọn hắn.[Nàng hướng Châu Dạ dặn dò]
-Người là?[Mỹ nhân ngạc nhiên]
-Vũ Hoàng Linh.
-Vâng, thưa cung chủ.[cuối đầu]
****
Về chỗ của Lý Tịch Nhan và Trương Sinh Tùng. Lý Tịch Nhan….nắm tay kéo Trương Sinh Tùng về phủ đệ của hắn ở đây. Sinh Tùng mở miệng:
-Huynh a~ Huynh để ả đó ăn hiếp ta?[Điệu bộ nũng nịu, giật giật tay áo Tịch Nhan]
-Được rồi!Ngoan, yên tâm, ta sẽ không để cho Tùng nhi của ta thiệt thòi đâu.[Xoa đầu Sinh Tùng]
-Là huynh nói đó, huynh phải trả thù cho ta….phải trả thù cho ta.
-Được rồi, Tùng Nhi hôm nay…làm ta muốn ăn nha~ Sẵn tiện, ta phạt Tùng Nhi lúc nãy dám trêu hoa ghẹo nguyệt khi khộng có mặt ta.
-Huynh đáng ghét, là do huynh chỉ lo cho Cung của huynh, nên định làm cho huynh ghen thôi….ưm…ưm..[Chưa nói hết thì hắn đã bị Tịch Nhan hôn]
Sinh Tùng đáp trả, họ dây dưa không dứt. Sau đó kéo nhau vào phòng, làm những chuyện mà ai ai cũng biết.(t/g: ta xin hạ màn tại đây, ta ko dám nghĩ đến những chuyện tiếp theo….mô phật)
Nàng bám sát theo bọn họ, dung nội công áp chế hơi thở và tung tích của nàng, vì nàng biết, tên Tịch Nhan ko phải là một người bình thường. Nàng bất ngờ, thực sự bất ngờ nha~
“Hahahaha….Quả là chuyện nực cười của thiên hạ mà. Đường đường là con trai duy nhất nối dõi tong đường của Lý gia, cư nhiên lại là một tên đoạn tụ, thế thì Lý gia phải tuyệt tử tuyệt tôn rồi.” Nàng giương mi hướng căn phòng khép chặt cửa, không ngừng vang lên những tiếng động dâm tục và tiếng rên kinh hỷ của con người trong đó mà cười mỉm.
“Đã thế….thì ta cho Lý gia tuyệt tử tuyệt tôn luôn vậy.”. Suy nghĩ ngoan độc hiện lên trong đầu nàng. Tiến lại phía căn phòng đó. Một đạp bậc tung cánh cửa.
2 Thân ảnh bên trong đang tận hưởng khoái lạc trên nhuyễn tháp, say mê trong dâm dục của họ. Bỗng tiếng động từ cửa vang lên, hốt hoảng, cả 2 vội khoát qua loa chiếc áo ngoài, khuôn mặt điển trai giận dữ.
-Là kẻ nào dám xong vào phòng của bổn thiếu gia?
-Hahahahaha……Đây là một chuyện nực cười nhất ta từng thấy…..Hahahaha..
-Ngươi…..là ngươi….lại là ngươi. Nhan huynh, huynh phải giết ả, phải giết ả.[Sinh Tùng bàng hoàng giật mình, ủy khuất nhìn Tịch Nhan]
-Ngươi dám xong vào tư phòng của ta? Đáng chết. Ta phải đồi lại công bằng cho Tùng Nhi. Giết chết ngươi.[Gương mặt Tịch Nhan hiện lên nét giận dữ, xấu hổ và….hốt hoảng]
Ngữ tất, hắn rút thanh kiếm treo ở nhuyễn tháp, “Xoẹt” một cái, ánh bạc chớp nhoáng lao về phía nàng. Nàng cũng nhanh nhẹn bỡn cợt, lách sang một bên, lại phía nhuyễn tháp nơi Tùng Sinh đang ngồi. Mắt đẹp lướt ngang, đồng tử màu đen sắc lạnh, tỏa ra một luồn sát khí.
-Nếu ngươi dám đến đây, ta sẽ giết hắn.[Móng tay bấm vào yết hầu]
-Ngươi uy hiếp ta? Đồ tiểu nhân..
-Hahaha…Ta nào có bảo ta là quân tử?[Móng tay cắm sâu hơn vào cổ, một dòng máu đỏ rỉ ra, tanh nồng]
-Á…á…Nhan huynh, cứu ta….đau quá…..
-Tùng Nhi….Không được làm hại Tùng Nhi…Thật ra ngươi muốn gì?[Lo lắng hỏi]
-Chẳng muốn gì cả, chẳng qua muốn……
Nàng dừng lại ở đó. Khóe miệng thâm hiểm cười nửa miệng. Phất tay còn lại một cái. Một luồn bột trắng thoát ra ngoài. Nhanh như cắt, bay thẳng vào trong mũi của Tịch Nhan và Sinh Tùng.
Đầu óc quay cuồn, mọi vật mờ dần đi, chân tay ko một chút sức lực, dần dần mất đi ý thức, 2 người họ ngất lịm đi…..
Nàng mỉm cười khoái trá. Buôn tay ra khỏi yết hầu của Sinh Tùng. Nàng đi đến chỗ Tịch Nhan. Truất kiếm từ tay hắn, nàng khẽ khàng lượn lưỡi kiếm đi khắp cơ thể hắn từ trên xuống dưới, lưỡi kiếm đi đến đâu, một vệt máu đỏ rỉ ra tới đó, tuy ko mất nhìu máu nhưng đảm bảo khi vết thương lành sẽ để lại sẹo.
Đến vùng “Trung tâm” nàng nhấc lưỡi kiếm lên đôi chút rồi…. “Phập” một tiếng…. “A….” sau đó là tiếng la của Tịch Nhan. Dòng máu đỏ chảy ra, thấm ra ngoài lớp áo khoát, chảy xuống lên láng dưới nền.
“Của quý” của Tịch Nhan vì thế mà mãi mãi rời khỏi “Thân chủ” của nó. Nhà họ Lý cũng vì thế mà tuyệt tử tuyệt tôn. Và….điều nàng k lườn trước được đó chính là nguyên nhân khiến con đường của nàng đã dài nay càng dài thêm.
Quay lại bên nhuyễn tháp, thân ảnh của Sinh Tùng còn đang mê mang trong vô thức. Nàng dung thanh kiếm nhuốm đầy máu tươi lia trên gương mặt khá bảnh trai kia. Bóp miệng hắn, thọc thanh kiếm vào trong và “Roẹt” một tiếng, cái lưỡi của hắn lìa đôi. Hắn kêu lên trong vô thức, đau đớn đôi chân màu cau lại, máu từ miệng chảy ra ko ngừng, nhưng nó ko đủ để giết chết hắn. Dám chửi bởi nàng, sỉ nhục nàng, đây là kết quả.
Kẻ đắc tội với nàng sẽ ko có kết cục tốt. “Lý Tịch Thiên đó, ngươi cứ chờ đi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau đớn, thế nào là cảm giác mất đi người thân, thế nào là sự ám ảnh, thế nào là nỗi đau giằng xéo con tim”. Nỗi hận bấy lâu nay nàng dồn nén xuống đáy tim nay được dịp bộc phát, mãnh liệt.
Nàng rời khỏi đó. Từ cửa sổ, một bóng đen bay xoẹt ra ngoài, biến mất trong không gian.