Vũ Sát Âm Kì

Chương 21


Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 21

Chương 22: Lễ hội hoa đăng – thượng.

Sau khi đánh một giấc xua tan bao mệt mỏi thì bây giờ nàng thay y phục, chỉnh chu lai nhan sắc một tí để tối hôm nay đi lễ hội.
Hôm nay nàng đặc biệt đi đến chỗ Ngạo Thiên Khai sớm rủ rê hắn đi cùng.Thật ra ko cần rủ thì hắn cũng mặt dày đến đi cùng nàng, chỉ là nàng kiếm chỗ đi chơi thôi.
Hoàng hôn chỉ vừa mới khuất, ánh trăng hiền hòa vẫn còn e ấp nấp sau rặng tre ngà phía xa xa chân trời. Nhưng những chiếc đèn lồng đã được thắp sáng rực rỡ, đầy đủ màu sắc với những kiểu trang trí khác nhau nối tiếp trên con đường đông đúc người.
Vào một trà lâu cũng đông đúc không kém, ở một góc khuất trong ấy, một vị nam tử bạch y vô cùng tuấn mĩ đang ngồi. Nhìn sắc thái xem độ rất vui mừng và đang chờ đợi ai đó.
Từ khi nàng bước vào, những ánh mắt của những con người nơi đây đều đồng nhất hướng về nàng – người có sắc đẹp hơn cả thiên tiên kia.
Dù sao thì cũng đã quen với tình trạng này(t/g: là trước khi xuyên, tỷ ấy cũng đi học nên quen. Sauk hi xuyên thì đẹp hơn trước thành ra…..) nên nàng cứ xem như gió thoảng mây bay cứ hướng tới phía Thiên Khai mà đi.
Hắn là hắn đang say sưa ngắm nghía cảnh bên ngoài nên ko để ý lắm đến chuyện “thế gian”. Nàng thấy vậy, chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống, hướng theo ánh mắt hắn mà nhìn.
-Ta ko ngờ Thiên Khai cao ngạo ngày nào cũng nhìn nữ nhân ở tửu lâu bên kia a~
-Linh nhi?
Hắn bất ngờ quay sang phía đối diện, chính là nàng, cuối cùng cũng gặp nàng. Hắn đẩy luôn cái bàn cản trở văng xa mấy mét(t/g:ta chem…).

“trầm”
Tiếng va đập của cái bàn đáng thương với cái bức tường tội nghiệp thu hút ánh mắt của những sự chú ý đến nàng và hắn. Chẳng màn thế sự, hắn “vù” một cái, ôm nàng chặt cứng. Đầu thì dụi dụi vào bộ bạch y khá lộng lẫy của nàng. Nhìn xem! Nhìn xem! Nàng là chỉ đứng tới cổ hắn thôi a~
Lúc này làm nàng nhớ đến Tiểu Hồ thường xuyên làm nũng với nàng như thế a~ Có lẽ nào bản tính thích làm sủng vật trỗi dậy, chẳng chịu làm một trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất?
Trên người hắn toát ra một mùi hương khá giống với mùi hương trên người nàng – mùi hoa anh đào. Nhưng nó mang một mùi rất ư là nam tính làm nàng phải bó tay nha~ Được ăn đậu hủ của người mà bấy lâu nay ra vẻ ta đây sướng biết chừng nào. Ây a~
Cơ thể hắn thật là chuẩn ko cần chỉnh a~(t/g: chút nữa là chảy nước dãi rồi…gúm quá má ơi)
-Tiểu…Hồ a~ Có rất nhìu người đang nhìn chúng ta đó nga~
-Ta rất nhớ ngươi, Linh nhi à…[sao nghe có vẻ vẫn ngạo khí tràn trề ý nhỉ tuy có ôn nhu chút đỉnh]
-Buôn…buôn ta ra nào. Ta có chuyện cần nói a~
Thật mà nói thì nói ra câu đó nàng cũng thấy hơi tiếc. Được ăn đậu hủ thượng hạn mà trắng trợn như thế thì còn gì bằng. Nhưng mà tự dưng thấy lạnh sống lưng, da gà da vịt nó cứ nổi đàn nổi đống lên nên đành dứt khoát buôn ra.
Tiểu Hồ ơi tiểu hồ, ngươi thật là đáng yêu quá mà. Thật ra hắn là Tiểu Hồ hay là Ngạo Thiên Khai đây……
Tuy đã buôn nàng ra nhưng hắn vẫn nhất nhất ngồi cạnh nàng. Kêu đồ ăn cho nàng, chăm nàng ăn, lo nàng uống. Rất chi là ân cần. Thật ra có chuyện gì thế a~ Đáng lý ra nàng phải rất là vui chứ, sao mà nguyên bữa ăn cứ thất ớn ớn, cảm giác như một luồn sát khí + hàn khí chứ quay quanh đây….chậc chậc

-Thiên Khai a~ ta muốn nhờ ngươi một điều….
-Ngươi cứ nói….
-Lát nữa ngươi có thể đi dự lễ hội hoa đăng ko?
-Tất nhiên là được rồi….
-Ừm vậy đi thôi, ta thấy ở đây nói hơi hãi hãi nga~…
-Khoan đã Linh nhi, ta muốn ngươi bế ta…
-Bế..bế ngươi?
-Đúng vậy…ta sẽ biến thành một con thỏ..
-Tại sao?
-Ta muốn ăn đậu hủ của ngươi….
Khóe môi giật giật..Bây giờ tình hình là gì đây? Tuy hắn nói rất nhỏ những câu sau nhưng với nội công của nàng thì nghe nó ko có gì là khó a~

-Ực…Ân[là nàng nuốt nước bọt vì ko biết hắn có mưu đồ gì đây]
………………………………………………….
Trên chiếc cầu Thành Duyên – Chiếc cầu này là nơi các bậc vua chúa hoàng tộc hay hoàng thân quốc thích mới có thể đứng trên đó mà thả hoa đăng. Hoàng thượng vận Long bào rực rỡ ánh vàng thêu rồng tỉ mỉ và xa hoa, phải nói là ngụ thụ lâm phong, văn hay võ, tài hay mạo đều vẹn toàn. Nhưng chỉ có một khuyết điểm là rất chi là đào hoa. Người đang đứng chờ ai đó, xung quanh là những vương gia, quận chúa đang chờ thả hoa đăng cùng hoàng thượng.
Đêm nay trăng rất sáng, rất đẹp. Ánh trăng vằng vặc vàng soi bóng mọi vật chứ không e lệ nấp dưới tán cây như những ngày khác.
Màu vàng man mác ấy chảy xuống khắp mọi vật, hôn lên mọi thứ. Vầng trăng kia…..tuyệt đẹp.
Con đường dẫn đến cầu Thành Duyên vô cùng náo nức bởi những người dân, họ muốn xem mặt hoàng thượng thật sự tuấn mĩ đến mức nào.
Nhưng họ bổng dưng tách ra làm 2, những tiếng bàn tán xôn xao cũng tắt hẳn. Ánh mắt họ chăm chú nhìn về nàng – Vũ Hoàng Linh đang
đi tới.
Bạch y thướt tha kết hợp với dáng đi uyển chuyển tạo nên một Vũ Hoàng Linh vô cùng thanh thoát. Bạch y mang màu trắng thuần khiết mà vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt đẹp như điêu khắc, đôi mắt đẫm buồn, ánh mắt luôn luôn mong lung ko nhìn xác định bất cứ một sự vật quá 10 giây. Trên tay ôm một chú bạch thỏ trắng muốt, mũm mĩm đáng yêu, có đôi mắt điêu luyện như đại bàng.
Tất cả tạo nên một Vũ Hoàng Linh vô cùng đặc biệt. Ko phải quá sa hoa, lộng lẫy; ko phải quá dịu dàng, mềm yếu mà là một Vũ Hoàng Linh yêu nghiệt mà vẫn thoát tục, sang trọng mà vẫn giản đơn.
-Linh nhi bái kiến hoàng thượng…..
-Ái Khanh miễn lễ…Trẫm đã chờ nàng từ rất lâu.(t/g: quên nói với mọi người là Linh tỷ được phong là Ngọc Diệm Thần Y chức vụ tương đương quan nhất phẩm a~)
-Xin lỗi vì làm hoàng thương chờ lâu….Người cứ phạt….

-Không, làm sao ta có thể phạt nàng được chứ….
Khẽ mỉm cười, chẳng ai biết được ý nghĩa của nụ cười đó vì họ trên hết đã bị sức hút của nụ cười hiếm hoi mà câu hồn đoạt phách kia chiếm lấy tâm hồn rồi.
-Bẩm báo hoàng thượng, Lý thừa tướng đã mang chiếc hoa đăng mà người muốn ngài ấy làm đến rồi ạ.
Một nam tử vận trường bào nói với hoàng thượng, chắc cũng là hoàng thân quốc thích mới lên được chiếc cầu này.
-Truyền…
Hoàng thượng phất tay qua loa. Ánh mắt nàng khẽ động, hướng đến thân ảnh đang đi tới. Khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị, mày rậm, ánh mắt tinh tường mà sắc thái lại mang đến cảm giác đề phòng. Chính là hắn Lý Tịch Thiên, kẻ thù giết sư phụ sư mẫu của nàng, và cũng là người gây ra bao nhiêu oan nghiệt, nguồn góc của tội lỗi.
“Linh nhi, ngươi phải bình tĩnh” tiếng nói được truyền bằng nội lực của Thiên Khai báo cho nàng biết khi khí huyết trong người nàng chực dâng trào.
Không được, phải kiềm chế. Ko thể giết hắn ngay lúc này, phải tìm ra đầu dây mối nhợ, giải quyết chuyện của Thiên Vỹ Phong trước nhất, sau đó phải làm cho hắn thân bại danh liệt, lúc đó thì giết hắn vẫn chưa muộn cơ mà.
Bầu trời trăng thanh gió mát bỗng dưng tối sầm lại. Cỗ hàn khí “quen thuộc” lại bao trùm cảnh vật, lạnh đến run người. Những ngọn gió mang hơi sương thổi xào xạc, những chiếc lá đang nằm yên dưới đất bị làn gió ấy đưa đẩy bay bay trong không trung.
Hắn – Thiên Vỹ Phong vận một bộ bạch y bên trong, khoát bên ngoài bộ trường bào xanh đen. Mái tóc được xõa bay tứ loạn trong gió. Mắt phượng với mâu quang màu bạc, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng. Cao cao tại thượng đứng trên Cân Đẩu Vân(tức là mây) trên trời. Xinh đẹp yêu mị, tựa thần tựa yêu.
Ánh mắt ánh vô định phương hướng. Nhưng vô cùng băng lãnh và đằng đằng sát khí.
Những vần mây đen cũng tản ra hết, chỉ còn lại vầng trăng cô đơn. Hắn….đứng phía mặt trăng ánh sáng chói lòa. Như thần tiên, như yêu tinh đứng cô độc ở đó. Đang hướng về phía trần thế mà đi….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.