Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 17
Chương 18: Chuẩn bị…
Đã mấy ngày qua, nàng là đang ở trong cung chữa trị cho hoàng thượng và các đại thần. Đáng lý ra thì chẳng ai biết được nàng biết y thuật.
Nhưng tiếc thay cho nàng là khi nàng đang ở trong phủ quốc sư bắt mạch cho nghĩa phụ xem xem người có thật không có vấn đề. Lúc đó thì công công đến bảo hoàng thượng triệu nàng vào cung.
Cũng chẳng có việc gì nếu tên công công lẽo mép đó không bảo với hoàng thượng là nàng biết y thuật.
Còn thời cơ nào tốt hơn nữa chứ, thế là hắn bắt nàng phải ở lại trong cung chữa trị cho hắn và ban thánh chỉ rằng nàng phải là thái y của hoàng cung.
Nàng dở khóc dở cười, không biết nên vui hay nên buồn khi tên hoàng thượng này cứ muốn bám dí lấy nàng như vậy…….
-Linh nhi à….ái khanh đang làm gì mà suy tư thế?
Đang miên mang hồi tưởng lại mấy ngày qua nàng phải mệt mỏi thế nào thì bị tiếng nói trầm ấm ấy làm giật cả mình…
-Mặc kệ ta….
-Nàng đang nghĩ đến ai thế?[mặt dày vô sỉ..]
-Thiên Vỹ Phong.
3 tiếng được thốt lên bởi bờ môi quyến rũ kia làm cho tim ai tan nát(t/g: có ai nghe thấy ko?)
Nàng quả thật là đang suy nghĩ tới hắn. Hắn quả thật rất đẹp, đôi mắt kia, đôi mắt mang theo sự lạnh giá đến vô hồn, còn hơn cả nàng. Tuy được che bởi vẻ ngoài vô cùng giả tạo nhưng đôi mắt thật của nàng cũng không lạnh bằng hắn.
Phải chăng hắn cũng có nỗi đâu về quá khứ? Hay chỉ là do võ công hắn luyện thuộc hàn tính? Tại sao hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó?
Là hăm dọa? là hận thù? Là ánh mắt của kẻ đồi nợ? Dù sao thì chính nàng cũng đã cứu hắn, chính nàng là người đưa hắn thoát khỏi quỷ môn quan….
Nhưng bây giờ nàng mới sực nhớ…Lúc ấy, nàng đã bỏ quên hắn ở Hư Vô Hỏa Băng Động, nơi đó hàn khí lạnh cực kì, hỏa khí như trong lò luyện đan, tại sao khi hắn bị thương vừa mới khỏi mà có thể ra khỏi đó?
Hắn quả thực võ công vô cùng thâm hậu. Lúc ở yến tiệc tuy hắn mới vừa xuất 1 chiêu thôi nhưng nó có thể đối chọi với Liệt Diệm Thủ cũa nàng không phải là hạn vừa. Thử hỏi trên thế gian có mấy ai hóa giải được 1 trong các tuyệt kỉ của Liệt Diệm Giới – sư mẫu của nàng?
-Linh nhi a~ nàng đừng có mãi mơ mộng nữa, có trẫm đây này, trẫm sẽ yêu thương nàng. Đừng mơ tưởng tới tên máu lạnh đó. Hắn chưa bao giờ động tâm với nữ sắc, nàng đừng mãi nghĩ về hắn. Ta yêu nàng này, làm hoàng hậu của ta nhé…(t/g: tranh thủ cơ hội gớm…)
Hắn là hắn đang thao thao bất tuyệt mặt dày vô sỉ mè nheo, dụ dỗ nàng. Nhưng bất quá nàng chỉ xem như con mũi vo ve chỉ muốn đập một phát chết ngắt cho xong.
-Cốc..cốc….
Là ai thế?[hoảng thượng chỉnh lại giọng nói uy nghiêm]
-Hạ thần là Lam công công…….[cái giọng the thé cất lên]
-Vào đi….Có chuyện gì sao?[sau khi hắn thỉnh an, hành lễ xong xui, hoàng thượng hỏi]
-Bẩm hoàng thượng, Lý Tịch Thiên thừa tướng đã trở về, đang chờ diện kiến hoàng thượng……
-Được rồi, lui đi…..
-Hạ thần tuân lệnh.
Sau khi nghe đến cái tên Lý Tịch Thiên thì khí huyết trong người nàng bỗng chốc dâng trào. Bàn tay nắm chặt thành quyền.
Không được, nàng phải giữ bình tĩnh, bao nhiu bài học ở trường huấn luyện ninja phải đem ra sử dụng. Nàng phải học cách tạo cảm xúc giả, tâm tĩnh như nước thì mới có thể thực hiện kế hoạch.
Lập tức lấy lại vẻ mặt tươi cười yêu mị mà giả tạo kia.
-Trẫm phải thượng triều rồi, sức khỏe cũng đã có chuyển biến. Ái khanh cứ hồi phủ.
-Khoan đã hoàng thượng….
-có việc gì sao?
-Ân, ta có thể cầu xin người một việc?
-Ân, hoàng hậu tương lai cứ nói. Là nhất định sẽ làm nếu thực hiên được.
-Hảo, ta muốn ngài không được nói chuyện sảy ra hôm ấy với hắn. Không được tiết lộ bất cứ chuyện gì. Chỉ cần nói Văn Phàm quốc sư mới vừa thu nhận một nghĩa tử là được……
-Hảo, cứ để trẫm.
Nói xong, hoàng thượng cũng dời bước.
Trong tấm cung của Hoàng thượng giờ chỉ còn nàng với vẻ mặt lạnh băng, khát máu, một đôi mắt chỉ động lại lòng hận thù, một khuôn mặt không biểu cảm nhưng tỏa hàn khí đến rợn người…….
Tên súc sinh ấy đã về, tốt lắm. Nàng sẽ cho người điều tra hắn, từ cử chỉ hành động của hắn đến những oan nghiệt mà hắn tạo ra…(t/g: ở đây ta cố ý dung từ “oan nghiệt” nhá, mọi người hãy tưởng tượng tý đi nào…..)
Rời khỏi tẩm cung, tâm trạng nàng đang cực kì không tốt. Nàng muốn khoay khỏa một chút….
Ở kinh thành này,chỗ nào náo nhiệt nhất mà có thể khiến nàng giải sầu nhỉ?hahaha…đúng rồi chính là ở đó, nàng phải xuất cung tìm thú vui thôi…
Màn đêm bao phủ cả kinh thành Nguyệt Hoa, ánh trăng mờ ảo che lấp mọi vật, sao trên bầu trời lấp lánh tỏa sáng, tạo nên một khung cảnh thơ mộng cho kinh thành.
Trên đường phố kia, một bóng người mảnh khảnh, vận nam trang bạch y vô cùng phiêu dật. Mái tóc nữa buộc nữa xõa, đôi mắt sắc lạnh vô hồn, gương mặt tỏa hàn khí làm người khác không lạnh mà run. Trên ấy có một nét tuấn mĩ tuy không có gì đặc biệt nhưng tỏa ra khí chất bất phàm, người người ngưỡng mộ.
Nhìn nam tử kia rất lạnh, rất tàn nhưng vẫn có một thứ gì đó làm người khác cảm thấy bồi hồi, buồn bã, và còn nữa một thứ làm người khác không liên tưởng được nam tử ấy là nam nhân.
Nàng đang đi, nàng hôm nay vận nam trang, sử dụng một ít dịch dung đơn để người khác không thể nhận ra. Nàng đang đi hướng đến…..tửu lâu đệ nhất kinh thành Nguyệt Hoa – Ngọc Xuân lâu.
Trong Ngọc Xuân lâu là một cảnh náo nhiệt, ồn ào. Mùi những loại tửu thượng hạng, mùi thơm nức của những món sơn hào mĩ vị làm cho cả tửu lâu thêm phần hứng khởi……
Những âm thanh bắt đầu im dần, im dần rồi tắt hẳn bởi một thân ảnh nam nhân vô cùng lạnh lùng, ngũ quan tuy không có đặc biệt nhưng vẫn đẹp đến hút hồn. Mang một khí khái âm lãnh, nét mặt cũng lãnh băng chả kém.
Đó chính là nàng, không hổ danh là tửu lâu đệ nhất kinh thành, lộng lãy xa hoa đến choáng cả mặt…
Một nụ cười nữa miệng nở trên đôi môi ngọc ngà đỏ mộng. Chiếc phiến phe phẩy trước ngực, tuấn lãng thập phần……
-Không chào đón ta à?
Giọng nói tuy không âm lãnh như bề ngoài như khí chất không hề biến đổi.
Cả tửu lâu bắt đầu nhao nháo…Từ trong, một vị mỹ nữ bước ra, một nụ cười sắc sảo luôn rạng ngời trên môi….
-Vị công tử đây, xin đừng trách bản lâu. Đã chậm trễ, xin thứ lỗi..
Giọng nói ngọt lịm, rót mật vào
tay người nghe, nụ cười quyến rũ, uốn éo thân người đang vận tử y ôm sát cơ thể, hơi xòe phần váy…..
-Hảo…hahaha…bổn đại gia đây không chấp nhất….mau mau gọi hết tất cả các hoa khôi ở tửu lâu ra cho bổn đại gia…
Nụ cười vẫn nở nhưng nhìn nó gian gian, rất ư là đào hoa với chiếc phiến phe phẩy, ẩn ẩn hiện hiện đôi môi mọng đỏ kia….
-Các tỷ muội, ra đây nào, để đại gia đây chọn lựa……
Một loạt những con vẹt điệu đà đi ra, nàng nhăn mặt….
-Người ta muốn là hoa khôi của Ngọc Xuân Lâu này, không phải lũ vẹt các ngươi….
Giọng nói ngạo nghễ, khinh khỉnh cùng hóng hách làm ọi người phải nể sợ…..Những mỹ nhân này đều là mỹ nữ thế mà hắn dám bảo là “vẹt”, phải chăng hắn đã gặp quá nhìu mỹ nữ..
-Vị đại gia đây chẳng hay có cần hóng hách, khinh bỉ bổn lâu đến vậy? Đại gia thực sự có muốn cô nương?
-Đúng vậy, ta muốn có cô nương nhung không phải những con vẹt này, mà là nữ nhân ấy….
Tay nàng chỉ lên tầng 2, nơi có một mỹ nhân đang ngồi đấy cùng với một nam nhân và quan trọng hơn, nam nhân ấy chính là Thiên Vỹ Phong của chúng ta….