Bạn đang đọc Vũ Nương Thập Phu – Chương 47: Vẫn là thanh quan
(ý nói vẫn còn trong trắng, chưa tiếp khách)
Cơ nhi đóng cửa trong phiền muộn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tinh Kim hoàn toàn không biết tình hình, nói nghiêm túc “Tinh Kim, các ngươi giết người phóng hỏa có phải sẽ không bị bắt?”
Liễu Tinh Kim sửng sốt nói “Ai nói thế, chỗ nào cũng có vương pháp, ngươi lại muốn làm gì?”
” Không phải ta mà là Nhan Nguyệt, hắn điên rồi, không khiến thiên hạ đại loạn không được” Cơ nhi buồn bực nói.
” Hừ, cho nên ta nói không nên để họ ở đây nhưng ngươi không nghe” Liễu Tinh Kim lần này tìm được cơ hội phản kích.
“Bây giờ lại không thể đuổi bọn hắn đi, hơn nữa bọn họ đã cứu mạng chúng ta, thế nhưng ta không muốn rước thêm phiền phức, Tinh Kim, hay là ngươi đi kêu họ đổi chỗ ở đi?” Cơ nhi biết với tính tình kia của Nhan Nguyệt thì sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.
“Ta không muốn đi” Trong lòng Liễu Tinh Kim đang muốn ói đây, lúc trước làm người xấu còn bị nàng trách cứ.
” Tinh Kim, ngươi đi đi~ Cơ nhi xin ngươi đấy, ngươi không cần đuổi Tư Đồ ca ca, chỉ cần đuổi Nhan Nguyệt là được rồi mà~” Cả người Cơ nhi lập tức dính vào Liễu Tinh Kim, âm thanh mềm nhẹ nũng nịu khiến Liễu Tinh Kim rùng mình một cái, nhưng mà tiểu mềm mại trong lòng làm cho cả người hắn nóng hổi hẳn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khẩn cầu nhìn hắn, cái miệng nhỏ hếch lên hồng nhạt mê người, khiến Liễu Tinh Kim nuốt nước miếng, tiểu nữ nhân này rốt cuộc có biết hay không mình đang làm gì không?
” Tinh Kim, có được hay không, tính là Cơ nhi cầu xin ngươi đi” Cơ nhi như bông hoa lan, đôi tay nhỏ bé ôm vòng eo Tinh Kim cường tráng không buông. Nàng sao lại không biết mình đang làm gì, đương nhiên là câu dẫn hắn vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn rồi.
Cả người Liễu Tinh Kim cứng ngắc, thấy rằng thân thể mình càng ngày càng nóng thì nhanh chóng đẩy Cơ nhi ra, trên gương mặt màu mật ong xuất hiện màu đỏ ửng “Ta, ta đi coi thử rồi nói tiếp” Nói xong lập tức xoay người mở rộng cửa rời khỏi.
Cơ nhi phía sau cửa liền quay một vòng giơ hai ngón tay chiến thắng, khóe miệng lộ ra nụ cười gian trá.
……..
Buổi tối gió mát thổi nhẹ, sao sáng đầy trời, Cơ nhi ngồi ở bàn đá trong viện ăn trái cây nghe Phạm Thu Nham thổi khúc, nghĩ rằng làm thần tiên cũng thế này thôi.
“Cơ nhi thấy sao?” Phạm Thu Nham lại trái ngược với Cơ nhi đang thích ý, đầu hắn đã đầy mồ hôi, bởi vì ca khúc hắn thổi là bài Cơ nhi vừa hát cho hắn nghe một khắc trước.
“Ừm, qua đây nghỉ ngơi đi, Phạm ca ca, Cơ nhi không thể không nói ngươi là một thiên tài” Cơ nhi lập tức ca ngợi hắn.
“A, thật sao?” Phạm Thu Nham đặt mông ngồi xuống, uống xong hai chén nước lạnh, mừng rỡ mà nhìn Cơ nhi.
“Nhưng mà…. Ha ha….” Cơ nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú bỗng tái mét mà cười ra tiếng.
“Cơ nhi, ‘ nhưng mà’ Của ngươi mỗi lần đều cần nói chậm vậy sao?” Phạm Thu Nham dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn tiểu quỷ Cơ nhi cười khổ nói.
“Hắc hắc, cái này gọi là nghệ thuật nói chuyện, trước tiên khiến cho ngươi hài lòng thì đả kích tới cũng tương đối dễ tiếp thu” Cơ nhi khẽ liếc xéo hắn, lộ ra vẻ chuyện này ngươi cũng không hiểu được.
“A, này này…” Phạm Thu Nham nho nhã cũng không chịu được mà cười tươi.
“Tập quen là tốt rồi” Liễu Tinh Kim bên cạnh lạnh lùng nói một câu.
“Ha ha, Phạm ca ca thấy chưa? Đây mới là cao nhân! Ha ha, Tinh Kim, không hiểu sao Cơ nhi thấy ngươi càng ngày càng hiểu Cơ nhi rồi, thật khốc!” Cơ nhi nhìn Liễu Tinh Kim vứt mị nhãn, khiến Liễu Tinh Kim hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, hắn thừa biết tiểu nữ nhân này luôn là chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ. Hại mình lúc nãy đắc tội Nhan Nguyệt, tên kia không rên một tiếng đã đi, còn nói sẽ không liên lụy bọn họ nhưng hắn lại hắn Tư Đồ Dật lưu lại bởi vì hắn không thể chiếu cố bệnh nhân cho nên để lại dược trị thương tốt nhất, nói một tháng sau trở lại. Mà tiểu nữ nhân này lại còn ra vẻ cười khổ nàng cũng không có biện pháp, đổ tội cho hắn triệt để.
“Ha ha” Phạm Thu Nham cười to, hắn nghĩ Cơ nhi thật sự là một nữ hài tử đặc biệt, không chỉ có tài nghệ cao siêu mà còn lạc quan hài hước, khiến người khác cảm nhận được sức sống dào dạt mạnh mẽ của nàng.
“Phạm ca ca, chúng ta rất tùy tiện nên ngươi cũng không cần quá ý tứ, như vậy mọi người mới vui vẻ, được rồi Phạm ca ca không cảm thấy từ khúc vừa rồi không thích hợp dùng tiêu thổi sao?” Cơ nhi nở nụ cười hồn nhiên, cùng hình tượng giảo hoạt vừa rồi hoàn toàn khác.
“Á, đúng vậy rồi” Phạm Thu Nham lần thứ hai cười khổ.
Đúng lúc này, tiểu Lục vẻ mặt hoảng hốt chạy vào trong viện.
“Tiểu Lục, xảy ra chuyện gì?” Cơ nhi khó hiểu dò hỏi.
“Tiểu thư, không tốt rồi, Quốc cữu gia lại tới đây.”
“Cái gì! Chuyện gì xảy ra, không phải hắn đã về kinh sao? Hồng ma ma sao không cản hắn” Khuôn mặt Cơ nhi lập tức biến sắc, cả người bật lên khỏi ghế.
“Hồng ma ma đi vắng, là Họa Mi khai người ra, không biết tại sao nàng biết tiểu thư đã trở về” Tiểu Lục gấp đến độ giậm chân.
“Đừng nóng vội, mau lên, ngươi chết trước ngăn cản một lát là được, Tinh Kim, mau rút toàn bộ cọc gỗ ở đây đi, Phạm ca ca trước trốn đi, người này không dễ chọc, ta đi thay quần áo” Cơ nhi lập tức giao việc ọi người, còn mình chạy ào vào trong phòng.
“Liễu huynh, ta giúp ngươi” Phạm Thu Nham thấy nhiều cọc gỗ nhiều như vậy thì một mình Liễu Tinh Kim sẽ mất nhiều thời gian, Liễu Tinh Kim nhìn hắn gật đầu ý cảm tạ.
Ngay lúc tất cả đã xong thì ngoài cửa vang lên giọng nói sốt ruột của tiểu Lục “Quốc cữu gia, hay là để tiểu thư đi nhã gian gặp ngài, ở đây không tiện lắm.”
“Tiểu nha đầu tránh ra, bản Quốc cữu thật lâu không gặp Cơ nhi, lẽ nào gặp một chút cũng đều không được, trước viện quá ầm ĩ, bản Quốc cữu thích ở đây” Tần Chân một thân lam sắc cẩm bào nạm vàng, tay cầm quạt xếp màu trắng, đưa tay đẩy tiểu Lục ra.
Một vị thị vệ cao to phía sau giúp hắn mở cửa, vẻ mặt Tần Chân vui vẻ phong độ nhẹ nhàng sải bước vào.
“Cơ nhi, Tần đại ca đến thăm nàng đây” Tần Chân sang sảng hô to, lộ ra vẻ mặt hưng phấn vì sắp gặp được tiểu nữ nhân trong ý nghĩ.
Cơ nhi dặn Tư Đồ Dật và Phạm Thu Nham không được xuất hiện, tự mình khoác lên nụ cười đi ra ngoài, đương nhiên đi theo đằng sau là Liễu Tinh Kim so với bình thường càng thêm âm lãnh.
“Tần đại ca, sao ngươi lâu vậy không tới gặp Cơ nhi” Cơ nhi thấy vẻ cợt nhả của Tần Chân, trong lòng lại càng coi thường, nhưng trên mặt lại cười dịu dàng với vẻ chân thành vô cùng.
Tần Chân thấy Cơ nhi một thân tử y, tóc dài lay động chạy vội ra thì trước mắt sáng ngời, không nghĩ tới mấy tháng không gặp mà tiểu nữ nhân này lại trưởng thành thêm chút, hơn nữa càng thêm xinh đẹp động lòng người, nhưng đôi mắt to trong trẻo sáng sủa kia khiến hắn giật mình, xem ra tiểu nữ nhân này vẫn là thanh quan, nếu như có thể làm nam nhân đầu tiên của nàng thì nàng nhất định một lòng với mình. (PL: ngươi mơ cũng không được đâu)