Bạn đang đọc Vũ Nương Thập Phu – Chương 46: Oán hận của Nhan Nguyệt
Cơ nhi kêu Liễu Tinh Kim bố trí cho Phạm Thu Nham rồi chạy qua gian phòng của Tư Đồ Dật, tay nàng cũng không phải là việc nhỏ.
” Cơ nhi, vừa rồi là ngươi đàn huyền cầm sao?” Tư Đồ Dật vừa thấy Cơ nhi ánh mắt lập tức sôi nổi mà hỏi thăm.
“Đúng vậy, rất đặc sắc chứ”Cơ nhi không ngại mà nhướn mày khoe.
“Quá đặc sắc, Cơ nhi ngươi mới mười bốn tuổi, cầm nghệ sao cao siêu được vậy? Cho dù bắt đầu học từ khi sinh ra cũng chưa thấy ai có thể so sánh với ngươi, thật sự khiến ta quá chấn động” Tư Đồ Dật không tiếc lời ca ngợi.
“Ha ha, hóa ra Tư Đồ ca ca cũng biết âm luật” trong lòng Cơ nhi kinh ngạc nhưng liền mỉm cười vui vẻ.
“Cơ nhi xem thường Tư Đồ rồi, hắn không chỉ biết mà còn rất lợi hại đấy” Nhan Nguyệt lập tức trêu ghẹo bổ sung.
“Thật á, vậy quá tốt rồi, Cơ nhi đang thiếu nhạc đệm đây, Tư Đồ ca ca trốn không thoát rồi” Cơ nhi hài lòng nhìn hắn.
“Nhạc đệm? Nhạc đệm là sao?” Tư Đồ Dật khó hiểu nhìn lại nàng.
“Cơ nhi muốn làm vũ nương, đương nhiên phải có âm nhạc phụ họa lúc khiêu vũ, nhạc công trong viện quá kém cỏi nên Cơ nhi phải tìm nhạc công tốt, đã lừa được Phạm ca ca rồi nên Tư Đồ ca ca cũng không trốn thoát được, he he” Cơ nhi không ngờ mình có thu hoạch tốt như vậy, nghe Tư Đồ nói liền biết người này nhất định cũng là cao thủ, bây giờ còn sợ không thành công sao?
“A, Cơ nhi, này, Tư Đồ ca ca sợ là không được, người của Long Khiếu Thiên tìm kiếm chúng ta khắp nơi, sẽ liên lụy tới ngươi” Tư Đồ Dật nhìn sang Nhan Nguyệt nói.
“Sợ gì chứ, đến lúc đó Cơ nhi sẽ giúp hai người cải trang, cam đoan Long Khiếu Thiên không nhận ra” Cơ nhi đã sớm nghĩ tới bản thân cũng có vấn đề này, nên nàng chuẩn bị biến mình thành yêu cơ, tức là khiến mình trên sân khấu yêu mỵ gợi cảm khiến người khác không nhận ra.
“Hả? Cơ nhi còn có thể dịch dung?” Nhan Nguyệt lập tức nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
“Dịch dung gì chứ? Cơ nhi không biết, Cơ nhi chỉ biết hóa trang thôi, đến lúc đó ta sẽ cho Tư Đồ ca ca và Phạm ca ca một bộ mặtt đặc biệt, há há, cam đoan không ai nhận ra” Cơ nhi nghĩ thầm mình biến thành gợi cảm thì hai đại mỹ nam cũng phải đẹp mắt chút mới nóng bỏng chứ.
“Cái này, cái này” Tư Đồ Dật khó xử nói không nên lời, lại không có ý từ chối.
“Tư Đồ ca ca cứ dưỡng thương trước, dù sao hiện tại huynh hành động bất tiện, tối nay chúng ta nói tiếp, Cơ nhi phải đi phổ nhạc trước đã, được rồi, Nhan ca ca có tiên dược điều trị tay Cơ nhi không?” Cơ nhi vươn tay về phía Nhan Nguyệt.
“Ha ha, tiên dược thì không có nhưng cái này có thể trị” Nhan Nguyệt đưa nàng một bình nhỏ, bên trong là thuốc hắn phối chế, có thể kích thích mọc da non, loại bỏ vết sẹo.
“Oa, cảm ơn Nhan ca ca” Cơ nhi hưng phấn hết sức, cầm bình thuốc như cầm bảo bối.
“Cơ nhi, ngươi đánh đàn trong viện có sợ viện trước biết không” Tư Đồ Dật nhíu mày hỏi.
“Hì hì, nơi này là kỹ viện nha, tất cả mọi người đều cần luyện tập, tiểu viện này hơi xa viện trước, hơn nữa nếu biết thì đã sao, Hồng ma ma sẽ làm các nàng câm miệng” Cơ nhi đã sớm nhắc nhở Hồng ma ma,” Mà Nhan ca ca lại nghe được tin gì sao?”
“Tin tức tốt!” Trong mắt Nhan Nguyệt đột nhiên xuất hiện sự âm ngoan vui sướng, khóe miệng cười tà ác khiến Cơ nhi khẽ run.
“Tin tức tốt là gì?” Tư Đồ Dật lập tức hỏi.
“Long Khiếu Thiên sợ rằng không có thời gian tìm chúng ta, tối hôm qua lúc ta chạy trốn thì hắn bị người ám sát thụ thương, hiện tại đang dưỡng thương” Sắc mặt Nhan Nguyệt có chút kích động.
“Cái gì! Có chuyện này sao? Ngươi biết ai ám sát Long Khiếu Thiên chứ?” Tư Đồ Dật kinh hãi ngồi bật dậy.
“Cái này ta không rõ, nhưng mà mặc kệ là ai cũng là chuyện tốt với chúng ta, chuyện xấu Long Khiếu Thiên làm không ít, khá nhiều người muốn giết hắn” Nhan Nguyệt căm hận nói.
Cơ nhi không nói gì, tuy rằng nàng cũng ghét tên nam nhân cuồng vọng tự đại kia, nhưng nghĩ lại thì Long Khiếu Thiên chắc không tới nỗi xấu xa như Nhan Nguyệt nói, bởi vì dù hắn đáng hận trong chuyện của Vũ Tuyết Cơ nhưng hắn cũng không biết rõ, với lại đêm đó vì nàng hoảng sợ mà buông tha nàng, nếu như thật sự tồi tệ thì sẽ để ý nàng chết sống sao?
“Cái này có thể do chuyện xấu phụ thân hắn để lại chăng?” Cơ nhi ngập ngừng mở miệng.
“Phụ tử như nhau, Cơ nhi không lẽ lại đồng tình với hắn? Lần trước hắn xém chút cắt đứt chân của ngươi, lẽ nào ngươi còn nghĩ rằng hắn là người tốt?” Trong giọng nói Nhan Nguyệt ẩn chứa tức giận.
“Đương nhiên không phải, Cơ nhi biết hắn là tên khốn nhưng mà sao hắn có nhiều kẻ thù thế, nhìn hắn cũng không già lắm, hay là do phụ thân hắn kết oán để lại?” Cơ nhi vội vã chột dạ xua tay.
“Hừ, ai biết, cho dù là phụ thân hắn nhưng vẫn là phụ nợ tử trả, huống hồ mấy năm qua hắn lũng đoạn thị trường, còn đắc tội ít người sao?” Sầu hận trong lòng Nhan Nguyệt bị khơi dậy.
“Vậy quên đi, hiện tại hắn thụ thương thật quá tốt,… ít nhất … chúng ta tạm an toàn” Cơ nhi mặc kệ họ, hiện tại mình chẳng có gì thì dựa vào đâu đòi đấu với Long Khiếu Thiên, nhưng mà một ngày nào đó mình sẽ đòi lại gấp bội, tuy nhiên chỉnh hắn thậm tệ là được chứ chưa tới mức muốn giết người.
“Không, thừa dịp hắn thụ thương, ta cũng nên trét thêm ít muối vào vết thương chứ?” Khóe miệng Nhan Nguyệt lộ ra nụ cười tà ác.
“Á!” Cơ nhi kêu sợ hãi, nhìn Nhan Nguyệt đầy lo lắng, người đẹp trai thế kia mà ác gớm.
“Nguyệt, ngươi đừng nóng ruột, lỡ như đó là cái bẫy dụ ngươi ra thì sao?” Tư Đồ Dật nhíu chặt đôi mày, trong lòng thấp thỏm.
“Ta cũng có nghĩ tới, cho nên chuẩn bị đêm nay đi xem, nếu như là một cái bẫy thì ta cũng chạy trốn được, nếu như Long Khiếu Thiên thật sự thụ thương thì ta nhân cơ hội đốt trụi Vân Thiên Bảo luôn, coi hắn tới đâu dưỡng thương, ta muốn hắn vĩnh viễn không yên ổn!” Ánh mắt Nhan Nguyệt hiện lên sự hung ác.
“Hờ, Nhan ca ca thật đáng sợ, nữ nhân cũng không ác bằng ngươi” Cơ nhi hơi sợ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đầy tà khí này, thấy khá đáng tiếc nam nhân này rõ ràng bị thù hận che mắt.
“Hừ! Thù giết cha không đội trời chung, ta há có thể để hắn đắc ý” Nhan Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
“Nhan ca ca, oan oan tương báo biết khi nào hết, mà làm như vậy sẽ tổn thương người vô tội, ngươi không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?” Cơ nhi không ủng hộ hắn, hơn nữa hắn làm thế thì rất có khả năng mình sẽ bị liên lụy.
“Cơ nhi, ngươi còn nhỏ không hiểu được, việc này ngươi không cần lo, cứ luyện vũ đạo của ngươi cho tốt, Nhan ca ca đang chờ ngày thưởng thức đây” Nhan Nguyệt không muốn cãi nhau với Cơ nhi, nữ nhân luôn luôn nhẹ dạ mà.
“Ta sợ đến lúc đó ngươi không xem được, haiz, không nói nữa, Cơ nhi đi luyện tập đây” Trong lòng Cơ nhi rầu rĩ xoay người đi ra, lúc nàng cúi đầu mở rộng cửa thì đâm đầu vào lòng Liễu Tinh Kim.
Liễu Tinh Kim thấy nàng có vẻ khác lạ, đang muốn mở miệng hỏi ai dè Cơ nhi đưa tay nắm vạt áo hắn cố sức lôi kéo hắn vào phòng nàng.