Vũ Lâm Ký Sự

Chương 6665 


Đọc truyện Vũ Lâm Ký Sự – Chương 6665 

Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ sáu mươi sáu
DAO DẠ TRẦM TRẦM MÃN MẠC SƯƠNG
HỮU THÌ QUY MỘNG ĐÁO GIA HƯƠNG
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Bóng đêm mờ ngõ tối
Sương xuống đẫm màn the,
Đôi lúc đưa hồn mộng
Chợt nhớ tới quê nhà.”
Lại nói, sau khi hỏi han về tình thế vũ lâm bấy lâu nay, Giang Thừa Phong lại lấy tờ cáo thị về cuộc tỷ võ đưa cho Công Tôn Long, hỏi :
– Việc này là thế nào ?
Công Tôn Long vội đáp :
– Trình vương thượng. Đây là vụ hợp tác làm ăn giữa bọn thuộc hạ và Trần tướng quân đấy ạ. Bọn thuộc hạ lo phần tổ chức. Trần tướng quân lo địa điểm và việc bảo đảm trật tự. Lợi nhuận thu về sẽ chia đôi. Người giang hồ rất hiếu võ. Bọn thuộc hạ đã tổ chức được mấy cuộc tỷ võ rồi, doanh thu khá lắm đấy ạ.
Giang Thừa Phong nói :
– Đó cũng là việc làm ăn, huynh đệ cứ tùy nghi xử lý. Nhưng ta không hiểu là do đâu mà huynh đệ biết hôm nay ta sẽ đến đây ?
Công Tôn Long ngập ngừng nói :
– Thuộc hạ … thuộc hạ vốn không biết vương thượng sẽ đến đây. Đến khi nhận thấy tiêu ký mới biết vương thượng giá lâm.
Thì ra chàng đã để lại tiêu ký trên đường đi để báo tin cho bọn Công Tôn Long biết mà ra đón. Thế mà lúc sáng, khi bọn họ đưa xa mã đến đón, chàng lại dám bảo nhờ xem tinh tượng mà tính ra. Lý Nhược Hồng vừa nghe Công Tôn Long nói vậy, tức thì đưa tay bấm thật mạnh vào lưng Giang Thừa Phong khiến chàng nhăn nhó vì đau. Nàng lại ghé tai chàng thì thầm :
– Lúc sáng ngươi dám dối gạt ta, phải xử sao đây ?
Giang Thừa Phong khẽ thở ra, nói :
– Cô nương xử sao tiểu sinh cũng xin nhận chịu hết.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
– Lát nữa ta sẽ cho ngươi một trận.
Giang Thừa Phong khẽ cười, làm ra vẻ sợ hãi khiến nàng phải bật cười. Đoạn chàng quay sang Công Tôn Long hỏi :
– Ta nghe nói những lần trước chỉ thu lệ phí mười lượng. Lần này lại thu ba mươi lượng là vì cuộc đấu đặc biệt, có ta đến thẩm định. Việc ấy thế nào ?
Công Tôn Long vội vái lạy nói :
– Thuộc hạ … thuộc hạ … cúi xin vương thượng thứ tha.
Giang Thừa Phong xua tay nói :
– Huynh đệ hãy bình thân. Ta chỉ muốn biết việc ấy thế nào mà thôi.
Công Tôn Long cung kính nói :
– Trình vương thượng. Thuộc hạ nhận thấy bọn Phương huynh đệ ba người họ không được dư dả cho lắm nên mới bày ra việc này. Người võ lâm chẳng ai nhận biết được vương thượng. Trong cuộc lễ khai trương mấy tháng trước, bọn họ cũng chỉ nhận diện được bọn Phương huynh đệ ba người. Thuộc hạ nghĩ chỉ cần có ba người họ ra mặt là đủ. Sau khi xong việc, hai cao thủ xuất chiến sẽ được chia một phần tư doanh thu. Số còn lại chia đều, bọn thuộc hạ cùng Trần tướng quân và ba người họ mỗi bên nhận một phần.
Giang Thừa Phong cau mày nói :
– Việc tổ chức làm ăn thì không hại gì. Nhưng ở Trung Nguyên này ta cũng quen biết không ít người. Lỡ như có ai đó đến tìm ta thì sao ? Nếu sự việc lộ ra thì còn gì uy tín của ta nữa.
Công Tôn Long vội vâng dạ nói :
– Thuộc hạ sơ xuất không nghĩ đến chuyện ấy, xin vương thượng thứ tha.
Giang Thừa Phong nói :
– Thôi được rồi. Việc cũng đã lỡ. Ngày mai ta sẽ đến đó một chuyến. Nhưng từ nay về sau không được làm thế này nữa đấy nhé.
Công Tôn Long thấy chàng không phiền trách gì cả, hết sức mừng rỡ, vội vâng vâng dạ dạ, kính cẩn tạ ân. Không còn việc gì nữa, chàng cho bốn người lui ra để chuẩn bị cho công việc sáng mai.
Khi bọn họ đã lui hết, chàng mới khẽ thở ra, nói :
– Giờ đến lượt tiểu sinh phải chịu tội đây. Vậy cô nương định xử phạt tiểu sinh thế nào ?
Lý Nhược Hồng cười nói :
– Theo ngươi thì ta nên xử ngươi thế nào ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
– Tiểu sinh đã cam nguyện chịu phạt thì cô nương xử trí thế nào tiểu sinh cũng nhận chịu hết. Tùy ý cô nương thôi.

Lý Nhược Hồng ra vẻ khó khăn nói :
– Nếu đánh đòn ngươi thì ngươi sẽ chịu không nổi mà ngất xỉu, ta lại phải tốn công chăm sóc ngươi. Còn bắt ngươi nhịn đói hay quỳ suốt đêm thì ngày mai làm sao đủ sức mà đi dự cuộc tỷ võ. Phải làm sao đây ?
Giang Thừa Phong khẽ cười :
– Vậy thì cô nương tha cho tiểu sinh là hơn.
Lý Nhược Hồng kiên quyết nói :
– Không được. Nếu không phạt ngươi thì ngươi sẽ không biết sợ, sau này sẽ lại tiếp tục tái phạm. Vậy phải phạt ngươi mới xong.
Giang Thừa Phong cười nói :
– Nếu tối nay không phạt được thì để sang ngày mai cũng được mà. Chỉ mong sao cô nương không tính lời thôi.
Lý Nhược Hồng bật cười nói :
– Hay lắm. Vậy tội của ngươi để sang ngày mai sẽ xử cũng được. Nếu như ngày mai biểu hiện của ngươi khá một chút thì có thể ta sẽ nương tay cho.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
– Cám ơn cô nương. Tiểu sinh sẽ cố gắng. Mong sao sẽ không làm cô nương phải thất vọng.
Lý Nhược Hồng nói :
– Thế thì tốt. À. Mà này. Ngươi có định đi Lạc Dương hay không ?
Giang Thừa Phong trầm ngâm nghĩ ngợi, chưa đáp. Biết chàng đang cân phân lợi hại, tính toán đường đi nước bước, nàng cũng không thúc hối chàng phải trả lời ngay. Lúc này, trời đã tối, màn đêm đã che phủ mọi vật. Trời không trăng. Những vì tinh tú lấp lánh ngân quang trên nền trời cao thẳm.
Giang Thừa Phong bước đến mở toang cửa sổ, nhìn ra ngoài. Một làn gió đêm ùa vào phòng mát lạnh. Chàng đứng ngẩn người bên cửa sổ, ánh mắt ngước nhìn lên bầu trời. Chàng mê mải ngắm nhìn đến xuất thần. Lý Nhược Hồng đã bước đến bên cạnh mà chàng vẫn không hay.
Nàng thấy chàng cứ mãi đứng ngẩn người, bất giác cau mày, hỏi :
– Ngươi sao vậy ?
Chàng chợt khẽ thở phào, rồi mỉm cười nói :
– Cô nương có thấy giờ đây ngôi Tử Vi lu mờ, các ngôi Hỏa Đức, Tả Phù tỏa sáng, còn ngôi Thái Bạch rực rỡ tinh quang hay không ?
Lý Nhược Hồng cũng bước đến bên cửa sổ, đứng song song với chàng, ngước mắt nhìn lên bầu trời. Nền trời đen thẫm lấp lánh vạn ánh tinh quang. Nhưng … ngôi sao nào cũng đều chẳng khác gì nhau, nàng chẳng thể phân biệt được đâu là ngôi Tử Vi, đâu là ngôi Thái Bạch. Nàng liền hỏi :
– Ngươi nói thế là sao ?
Giang Thừa Phong nói :
– Ngôi Thái Bạch sáng rực chiếu thẳng về phương Bắc. Vậy chúng ta đi lên phương Bắc là phải. Có điều …
Lý Nhược Hồng ngạc nhiên hỏi :
– Có điều thế nào ?
Giang Thừa Phong ngập ngừng giây lát, rồi nói :
– Hung tinh cũng chiếu thẳng về phương Bắc. Cả một vùng trời ngập đầy sát khí. Vậy mà giữa vùng sát khí đó, ngôi Thái Bạch lại càng sáng rực hơn . Điều này thật lạ. Vậy là sao nhỉ ?
Lý Nhược Hồng cau mày nói :
– Nãy giờ ngươi nói gì mà ta chẳng hiểu gì hết.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười nói :
– Thiên cơ bất khả tiết lộ.
Cho là nãy giờ chàng cố tình trêu đùa, nàng tức giận thẳng tay tát chàng mấy cái. Chàng vẫn đứng yên chịu trận. Má chàng sưng lên, in hằn dấu tay đỏ hồng. Khóe miệng rỉ máu. Chàng thở dài nói :
– Cô nương đã nghĩ oan cho tiểu sinh rồi. Nãy giờ là tiểu sinh nói nghiêm chỉnh chứ có dám trêu cợt cô nương đâu.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
– Ta thấy ngươi có tội là ngươi có tội. Không được cãi.
Thấy nàng thật sự đã có sắc giận. Chàng vội xuống nước, cúi mặt khẽ nói :
– Vâng. Vâng. Tiểu sinh có lỗi. Rất đáng bị phạt. Rất đáng bị phạt.
Dáng điệu buồn buồn cùng vẻ u sầu của chàng rất đáng tội nghiệp. Lý Nhược Hồng phì cười, lấy khăn tay ra lau máu trên khóe miệng chàng, rồi nói :
– Được rồi. Nếu ngươi chịu nói rõ hơn thì ta sẽ không phạt ngươi nữa.
Thấy nàng vui vẻ, lòng chàng nhẹ hẳn đi, như vừa cất bỏ được khối đá nghìn cân. Chàng ra vẻ ngơ ngác :
– Nói rõ chuyện gì ?
Lý Nhược Hồng trừng mắt nhìn chàng, hỏi :
– Tử Vi, Hỏa Đức, Tả Phù, Thái Bạch là gì thế ?

Giang Thừa Phong khẽ ồ lên, làm ra vẻ rất ngạc nhiên, nói :
– Chuyện đó ư ?
Lý Nhược Hồng nhẹ giơ tay lên, nói :
– Ngươi có muốn in lên mặt thêm mấy dấu tay nữa không ?
Nàng tuy nói vậy nhưng vẻ mặt không hề có sắc giận mà lại còn hơi cười cười. Chàng cũng làm ra vẻ sợ hãi, nói :
– Không. Không muốn.
Lý Nhược Hồng cười nói :
– Vậy mau nói đi.
Giang Thừa Phong nói :
– Tử Vi là một ngôi trong Cửu Thiên Đế Tinh.
Lý Nhược Hồng gật đầu :
– Ta hiểu rồi. Tử Vi Tinh là ứng với Minh đế chứ gì ?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, lại nói tiếp :
– Hỏa Đức, Tả Phù, Thái Bạch là ba ngôi trong Cửu Diệu Tinh Quân.
Lý Nhược Hồng hỏi :
– Cửu Diệu Tinh Quân là gì, ứng với ai ?
Giang Thừa Phong đáp :
– Tám ngôi tượng trưng cho Bát phương Bá chủ. Ngôi Thái Bạch là của tiểu sinh.
Lý Nhược Hồng ngẫm nghĩ giây lát, lại hỏi :
– Ngôi Hỏa Đức là ứng với phụ thân ngươi chứ gì ? Còn ngôi Tả Phù là của ai ?
Giang Thừa Phong đáp :
– Tả Phù tượng trưng cho ca ca.
Lý Nhược Hồng lại hỏi :
– Ca ca của ngươi cũng là một vị Bá chủ ư ?
Giang Thừa Phong gật đầu :
– Ca ca là Đông phương Bá chủ.
Lý Nhược Hồng nói :
– Gia đình ngươi quả là thiên hạ đệ nhất thế tộc. Chiếm đến ba ngôi trong Cửu Diệu Tin Quân kia đấy.
Giang Thừa Phong nói :
– Địa vị đâu phải căn cứ vào đó …
Cả hai còn đang nói chuyện, chợt Giang Thừa Phong bỗng im lặng. Lý Nhược Hồng có hơi ngạc nhiên, nhưng liền hiểu ra ngay, vì nàng nghe có những tiếng bước chân đang đi thẳng đến gian phòng của hai người.
Lát sau, bên ngoài có tiếng người nói với giọng kính cẩn :
– Trình vương gia. Có người từ Nghi cung đến, xin được triệu kiến.
Giọng nói đó chính là của Tuần giang Đô đốc Trần Vũ. Giang Thừa Phong hơi có vẻ ngạc nhiên, nói :
– Được rồi. Tướng quân hãy cho bọn họ vào đây.
Trần tướng quân vâng dạ, lui ra. Lý Nhược Hồng cũng thắc mắc, hỏi :
– Ngươi có biết bọn họ đến tìm ngươi để chi không ?
Giang Thừa Phong trầm ngâm giây lát, rồi mới nói :
– Nếu tiểu sinh đoán không lầm thì bọn họ đưa Anh nhi đến.
Lý Nhược Hồng lại hỏi :
– Ngươi cho gọi à ?
Giang Thừa Phong lắc đầu :

– Không.
Vừa lúc đó, có tiếng chân hối hả chạy đến, rồi cửa phòng bật mở, một cậu bé từ ngoài lon ton chạy vào, rối rít gọi :
– Phụ vương. Phụ vương.
Cậu bé quả thật chính là Anh nhi. Giờ đây, cậu bé vận áo gấm hoa lệ, lưng giắt ngọc bội, búi tóc đính minh châu, y phục sang trọng theo hàng vương giả, sắc diện hồng hào tươi tắn, trông lại càng thêm đáng yêu. Vừa nhìn thấy Giang Thừa Phong, cậu vội chạy đến sà vào lòng chàng, gọi :
– Phụ vương. Anh nhi nhớ phụ vương quá.
Chàng đưa tay ôm cậu bé vào lòng, cười nói :
– Anh nhi ngoan. Phụ vương cũng nhớ Anh nhi lắm.
Lúc đó, nơi của phòng có hai người xuất hiện, chắp tay cung kính nói :
– Chúng thuộc hạ, Vũ Uy tướng quân Trương Cát, Vũ Đức tướng quân Diệp Thanh, xin tham kiến vương thượng, cầu ngọc thể kim an vạn phúc.
Hai vị tướng quân đều khôi giáp chỉnh tề, uy nghi lẫm lẫm. Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, cho cả hai bình thân. Sau đó, chàng bế Anh nhi lên, để cậu bé ngồi trong lòng, rồi quay sang hỏi nhị vị tướng quân :
– Nhị vị khanh gia đến đây có việc chi không ?
Cả hai cung kính đáp :
– Trình vương thượng. Vì tiểu vương gia muốn gặp vương thượng nên bọn thuộc hạ mới hộ tống tiểu vương gia đến đây, chứ cũng chẳng có việc chi đâu ạ.
Anh nhi cũng nói :
– Phụ vương. Anh nhi nhớ phụ vương nên mới nhờ nhị vị tướng quân đưa đi tìm phụ vương đấy ạ.
Giang Thừa Phong khẽ cười :
– Thật vậy chăng ?
Anh nhi đáp ngay :
– Vâng ạ. Anh nhi nhớ phụ vương lắm.
Chàng lại mỉm cười, xoa đầu cậu bé âu yếm nói :
– Anh nhi ngoan lắm.
Anh nhi gục đầu vào ngực chàng, khẽ nói :
– Anh nhi phải ngoan ngoãn vâng lời mới không phụ lòng thương yêu của phụ vương chứ ạ.
Chàng khẽ mỉm cười, đoạn quay sang bọn Trương Cát, hỏi :
– Tạ thúc thúc đã vào đến Trung Nguyên rồi chăng ?
Cả hai ngơ ngác nói :
– Vâng ạ. Nhưng mà …
Chàng cười nói :
– Được rồi. Sự lo nghĩ của mọi người ta đã hiểu. Ta cũng không bắt hai khanh phải quay về. Vậy hai khanh hãy đi lo liệu thu xếp mọi sự cho chu đáo.
Chàng đúng là một vị quân thượng anh minh, đã hiểu thấu lòng dạ của chúng thuộc hạ. Quả thật việc đưa Anh nhi đến đây chỉ là một cái cớ để bọn họ tìm đến bảo giá. Và chàng cũng hiểu ngay đây chính là chủ trương của đệ ngũ Pháp vương Tạ Thiên Thái. Bởi chàng đã truyền lệnh cho tất cả phải ở lại Nghi cung, với thân phận bọn họ thì chẳng bao giờ dám kháng lệnh.
Cả hai người bọn Trương Cát đã không bị trách mà còn được chàng chuẩn thuận cho ở lại, đều lộ sắc mừng rỡ, cung kính vâng dạ, lui ra. Khi chỉ còn lại ba người, chàng quay sang nói với Lý Nhược Hồng :
– Anh nhi đi cùng chúng ta, cô nương không phiền chứ ?
Lý Nhược Hồng hừ lạnh, nói :
– Gì đâu mà phiền ? Ngươi hỏi vậy là có ý gì ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
– Tiểu sinh chỉ hỏi vậy thôi chứ không có ý gì cả.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nhìn chàng, hỏi :
– Thật không có ý gì chứ ? Hay là ngươi lại muốn ăn đòn ?
Nghe nàng nói vậy, Anh nhi lộ sắc hoảng hốt, vội nói :
– Cô cô. Xin cô cô đừng đánh phụ vương. Tội nghiệp phụ vương mà.
Lý Nhược Hồng đưa mắt lườm cả hai người, nói :
– Hắn có chỗ nào đáng tội nghiệp đâu. Cái bản mặt của hắn càng nhìn càng thấy khó ưa, rất đáng đánh đòn.
Anh nhi nói :
– Anh nhi thương cô cô lắm. Cô cô đừng đánh phụ vương nữa nhé.
Lý Nhược Hồng cười hỏi :
– Vậy nếu ta đánh hắn thì hài tử sẽ không thèm thương ta nữa phải không ?
Anh nhi vội lắc đầu, nói :
– Không. Anh nhi không dám giận cô cô đâu. Nhưng nếu cô cô đánh phụ vương thì Anh nhi sẽ buồn lắm đó.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nhìn Giang Thừa Phong, rồi bật cười nói :
– Phụ tử ngươi bênh nhau quá đó. Giờ ngươi đã có đồng minh rồi, đâu còn lo sẽ bị ta phạt nữa phải không ?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười :

– Tiểu sinh đâu dám.
Lý Nhược Hồng cười hỏi :
– Có thật thế không ? Mặt ngươi trông gian quá.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Đoạn chàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán Anh nhi, khẽ nói :
– Đã muộn lắm rồi. Để phụ vương đưa con đi ngủ nhé.
Anh nhi vội lắc đầu nói :
– Anh nhi chỉ muốn ở lại đây với phụ vương thôi. Có được không ạ ?
Chàng khẽ cười, xoa đầu Anh nhi, nói :
– Cũng được. Nhưng phụ vương phải ngủ dưới đất, con có ngủ cùng phụ vương được không đấy ?
Anh nhi ngơ ngác hỏi :
– Phụ vương ngủ dưới đất ấy ạ ?
Chàng mỉm cười, đưa mắt nhìn Lý Nhược Hồng, rồi khẽ gật đầu. Anh nhi nắm chặt lấy bàn tay chàng, nói :
– Được ạ. Được ạ. Ngày trước khi còn ở cùng sư phụ, Anh nhi cũng vẫn ngủ dưới đất đấy thôi.
Chàng bật cười, rồi quay sang nói với Lý Nhược Hồng :
– Tối nay chúng ta nghỉ sớm một chút nhé ?
Nàng nhìn Anh nhi, rồi gật đầu :
– Cũng được. Chúng ta cũng nên nghỉ sớm. Mai còn rất nhiều việc phải làm.
Giang Thừa Phong đứng dậy, đến bên giường sửa soạn chăn nệm cho Lý Nhược Hồng. Đoạn, chàng lại lấy ra một chiếc lọ ngọc, rót vào chung sứ một thứ nước xanh biếc và trong vắt, trông như rượu mà không phải rượu, tỏa hương thoang thoảng rất hấp dẫn. Lý Nhược Hồng hiếu kỳ hỏi :
– Đó là thứ gì thế ?
Giang Thừa Phong cười nói :
– Đây là nước ngọt để cho Anh nhi uống trước khi ngủ. Tiểu sinh muốn Anh nhi tối nay ngủ được ngon giấc để ngày mai còn cùng chúng ta đến diễn võ trường quan chiến. Nếu như cô nương cảm thấy sẽ không ngủ được thì có thể uống một chút. Nhưng không thể uống nhiều được.
Lý Nhược Hồng hỏi :
– Sao không thể uống nhiều ?
Chàng cười nói :
– Vì uống nhiều sẽ rất có hại cho sức khỏe. Ngay như tiểu sinh đây cũng không thể uống quá nửa chung. Nếu uống nhiều hơn thế thì có thể cháy cả ruột gan, khổ không chịu nổi.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh hỏi :
– Ngươi đã biết nó nguy hiểm như thế sao lại còn bảo Anh nhi uống ?
Chàng mỉm cười nói :
– Với thể chất của Anh nhi, chỉ bao nhiêu đây thì không sao hết.
Lý Nhược Hồng lại hỏi :
– Thế còn ta thì sao ?
Giang Thừa Phong đưa mắt ngắm nhìn nàng một lúc, rồi mới đáp :
– Tiểu sinh không dám nói chắc. Phải xem kỹ mới biết được.
Lý Nhược Hồng nói :
– Thế thì người xem đi.
Giang Thừa Phong ngần ngừ nói :
– Tiểu sinh không dám. Không dám đâu.
Lý Nhược Hồng ngạc nhiên hỏi :
– Sao lại không dám ?
Giang Thừa Phong khẽ thở ra, nói :
– Xem kỹ tức là thử khí lực, kiểm tra xương cốt. Chuyện ấy …
Lý Nhược Hồng trừng mắt nói :
– Ngươi định giở trò tồi bại phải không ?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói :
– Tiểu sinh đâu dám. Đâu dám.
Đoạn chàng đưa chiếc chung cho Anh nhi, bảo cậu bé uống hết, rồi cười hỏi :
– Con thấy thế nào ?
Anh nhi đưa trả chiếc chung cho chàng, vui vẻ nói :
– Ngon lắm, thơm lắm ạ.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, khẽ ném nhẹ chiếc chung trở lại nằm ngay ngắn trên bàn. Sau đó, chàng bế Anh nhi lùi vào một góc phòng. Chàng vẫn ngồi dựa vào tường như mọi ngày, và để Anh nhi nằm trên người chàng, úp mặt vào ngực chàng. Chàng khẽ vẫy tay quạt tắt đèn, đoạn khe khẽ dỗ dành Anh nhi ngủ. Được nằm trong lòng chàng, cậu bé cảm nhận được một sự ấm áp bình yên. Và chỉ sau một lát, cậu bé đã nằm phục trên người chàng mà ngủ thật say sưa.
Dỗ dành Anh nhi ngủ, bất giác chàng nhớ lại những tháng ngày thơ ấu được thân phụ vỗ về chăm sóc. Mẫu thân chàng mất sớm, bao nhiêu tình thương thân phụ đều dồn cả cho chàng. Chàng chợt thấy nhớ cha già vô hạn. Và suốt đêm ấy, chàng mãi thao thức, không sao chợp mắt được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.