Đọc truyện Vũ Lâm Ký Sự – Chương 6564
Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ sáu mươi lăm
HẢO THỦY HẢO SƠN KHAN BẤT TÚC
MÃ ĐỀ THÔI SẤN NGUYỆT MINH QUY
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Nước non xinh đẹp xem chưa khắp,
Vó ngựa theo trăng giục trở về.”
Lại nói, huynh đệ bọn Triệu Chí Quân sau khi hạ thủ xong liền chống kiếm đứng chặn ngay trước cửa miếu. Bọn họ tưởng Giang Thừa Phong không biết võ công nên lo bảo vệ chàng. Trong khi đó, bọn kia trông thấy đồng bọn thất thủ, tức thì giận dữ tiến tới dàn ra trước cửa miếu, đối diện với hai huynh đệ Hàn, Triệu, sắc mặt hầm hầm ẩn đầy sát cơ. Một tên có vẻ cầm đầu quát hỏi :
– Các ngươi có phải là hai tên họ Triệu và họ Hàn đó không ?
Biết gặp phải cường địch, đồng bọn của kẻ thù, Triệu Chí Quân cố điềm tĩnh, ngạo nghễ đáp :
– Phải thì sao mà không phải thì sao ?
Tên kia cười lạnh đáp :
– Phải cũng tốt mà không phải cũng chẳng sao. Dù gì thì các ngươi cũng chẳng thể sống được qua đêm nay.
Triệu Chí Quân hững hờ nói :
– Các ngươi làm gì được Triệu mỗ ?
Tên kia lạnh lùng nói :
– Té ra đúng là bọn các ngươi. Hay lắm. Ta có chuyện muốn hỏi các ngươi. Nếu thành thật trả lời thì sẽ được chết nhẹ nhàng.
Triệu Chí Quân còn chưa kịp phản ứng thì ngay lúc ấy từ trong miếu có tiếng Giang Thừa Phong nói vọng ra :
– Không cần nói nhiều với chúng làm gì cho mất thời gian. Hai người hãy mau tránh sang hai bên.
Huynh đệ Triệu Chí Quân ngơ ngác không hiểu ý chàng ra sao. Nhưng vương mệnh buộc phải tuân theo, huynh đệ bọn họ kính cẩn vâng dạ rồi lập tức tránh sang hai bên. Bọn người kia tưởng đâu chàng bảo tránh đường để bọn chúng tiến vào nên bật cười âm trầm, có vẻ rất đắc ý.
Đột nhiên, một vầng sáng bạc lấp lánh hàn quang như con ngân long từ bên trong miếu lướt ra, đảo quanh một vòng nhanh như chớp, rồi lại lập tức bay trở vào. Tiếp đó là những tiếng phịch phịch vang lên liên tục không ngớt. Bọn kia đều đã bị khống chế, liên tiếp ngã lăn ra đất.
Giang Thừa Phong xuất thủ quá nhanh, chàng thu kiếm lại rồi thì bọn kia mới ngã xuống. Huynh đệ Triệu Chí Quân nhìn thấy cảnh đó mà kinh hoàng khiếp đảm, không tưởng trên đời lại có người có vũ công cao siêu đến vậy, nên vô cùng khâm phục, nguyện hết lòng tôn kính.
Xong đâu đấy, Giang Thừa Phong lại nói :
– Điểm vào hôn huyệt bọn chúng rồi khiêng vào đây.
Huynh đệ bọn họ vâng dạ, vội tiến đến điểm huyệt hết thảy bọn địch, sau đó lần lượt khiêng bọn chúng vào trong miếu. Bên trong quá chật hẹp, hai người ngần ngừ không biết nên để bọn chúng vào đâu. Lý Nhược Hồng cười nói :
– Bọn chúng giờ cũng như những khúc gỗ vô tri. Cứ ném bọn chúng chồng chất vào một góc như xếp củi là được rồi.
Mọi người bật cười. Rồi huynh đệ Triệu Chí Quân làm theo ý nàng, khiêng bọn địch để chất chồng vào một góc. Mười mấy tên nằm chồng chất lên nhau quả thật chẳng chiếm bao nhiêu diện tích.
Sáng hôm sau, Giang Thừa Phong chưa quyết định lên đường vội, vì cũng chỉ còn vài dặm đường nữa là đã đến Hán Khẩu. Chàng ở lại đó khảo sát và chỉ điểm vũ công cho huynh đệ Triệu Chí Quân.
Đến khoảng giữa giờ Thìn, đột nhiên nghe có tiếng bánh xe lọc cọc cùng tiếng vó ngựa vang lên từ xa vọng lại rồi tiến tới mỗi lúc một gần. Rõ ràng là đang chạy thẳng đến tòa phế miếu.
Tòa phế miếu tuy nằm bên đường nhưng không sát ngay quan đạo. Từ ngoài vào phải đi theo con đường mòn dài mươi trượng. Có cỗ xe chạy đến đây quả là một sự lạ. Triệu Chí Quân và Hàn Giang vội rút kiếm đề phòng biến cố. Nhưng Giang Thừa Phong vẫn an nhiên, mỉm cười nói :
– Không hề gì đâu. Đó là Công Tôn huynh đệ đến đón bản vương đấy.
Lý Nhược Hồng hỏi :
– Sao ngươi biết thế ?
Giang Thừa Phong cười nói :
– Đêm qua tiểu sinh xem tinh tượng rồi tính ra thôi.
Lý Nhược Hồng tức mình khẽ hừ lạnh một tiếng, nói :
– Ngươi mà làm thầy bói chắc sẽ giàu to.
Giang Thừa Phong bật cười nói :
– Tiểu sinh vốn đã giàu rồi. Cần gì phải đi làm thầy bói.
Trong lúc đó, Triệu Chí Quân và Hàn Giang tiến ra ngoài miếu nhìn xem. Quả nhiên một đoàn xa mã đang bon bon chạy thẳng tới trước tòa phế miếu. Dẫn đầu là bốn thanh y đại hán cao lớn oai dũng. Thấy có người đứng chặn phía trước, một người trong bọn lớn tiếng quát hỏi :
– Các vị là nhân sĩ phương nào ?
Bọn Triệu Chí Quân còn chưa kịp đáp thì từ trong miếu có tiếng Giang Thừa Phong hỏi vọng ra :
– Công Tôn huynh đệ đấy phải không ?
Ngay lập tức có tiếng vâng dạ. Liền đó, một trung niên văn sĩ thanh y tiểu mạo tế ngựa tiến tới trước cả bọn, rồi vội nhảy xuống đất, tiến thẳng tới trước cửa miếu chắp tay cung kính nói :
– Thuộc hạ Lưu Hương Viện chủ Công Tôn Long phụng lệnh triệu đã đến, xin tham kiến vương thượng, cầu ngọc thể kim an vạn phúc.
Tuân theo chỉ ý của Tứ Hải Quân chủ, Giang Thừa Phong đã truyền lệnh cho bọn thủ hạ gọi chàng là vương thượng chứ không gọi công tử như lúc trước. Trong lúc đó, các kỵ sĩ đều đã xuống ngựa, nghiêm trang kính cẩn chắp tay chờ lệnh. Trong bọn họ lại tiến ra ba thiếu niên công tử y phục hoa lệ, phong thái cao sang, bước đến sau lưng Công Tôn Long, cung thân hành lễ :
– Chúng thuộc hạ là Lưu Hương Tam Kiệt xin tham kiến vương thượng, cầu ngọc thể kim an vạn phúc.
Ba người họ chẳng phải ai khác, chính là Phương Nhân Kiệt, Lưu Đức Huy, Phạm Kinh Quốc, được Giang Thừa Phong xem là hộ vệ thân tín, ban cho mỹ hiệu Lưu Hương Tam Kiệt. Đến lúc này bọn Triệu Chí Quân mới để ý thấy ba con ngựa móng vàng yên bạc cực kỳ sang trọng của ba người họ. Cả hai đều chép miệng thầm khen. Cỗ xe trang hoàng lộng lẫy sang trọng không nói làm gì, bởi đó là cỗ xe được dành cho Giang Thừa Phong, một vị vương gia, sử dụng. Nhưng ba chàng thiếu niên công tử kia không biết địa vị thế nào mà phong thái thật cao sang quý phái.
Cũng lúc đó, Giang Thừa Phong nói :
– Tất cả hãy bình thân. Tứ vị huynh đệ hãy vào đây.
Bốn người bọn Công Tôn Long vâng dạ tiến vào trong miếu, đến chào Giang Thừa Phong cùng Lý Nhược Hồng. Bọn Phương Nhân Kiệt xuất hiện ở đây là điều chàng không ngờ đến, nên hỏi :
– Phạm huynh đệ. Công việc của huynh đệ xong cả rồi ư ?
Phạm Kinh Quốc cung kính nói :
– Bẩm vâng. Thuộc hạ đã …
Giang Thừa Phong xua tay nói :
– Được rồi. Nơi này không tiện nói nhiều. Có gì sau này hãy nói.
Họ Phạm kính cẩn vâng dạ. Đến lúc này, cả bọn mới chợt nhìn thấy đám hắc y mông diện nằm chồng chất lên nhau trong góc miếu, và thảy đều giật mình sửng sốt. Công Tôn Long hỏi :
– Vương thượng. Bọn này chắc là một lũ cuồng đồ đã dám cả gan mạo phạm vương thượng ?
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
– Tối qua bọn chúng đến đây gây náo loạn nên ta tạm giữ bọn chúng lại đây. Nay giao lại cho huynh đệ xử trí.
Công Tôn Long cung kính vâng dạ, rồi lại nói :
– Trông bọn này dường như là bọn Thông Thiên Giáo ?
Giang Thừa Phong nói :
– Không phải đâu. Bọn này là môn hạ Cửu Trùng Giáo, thuộc Long Võ Đường, dưới quyền quản trị của phân cung Vu Hồ.
Danh tự Cửu Trùng Giáo đối với bọn họ nghe khá lạ tai. Bốn người họ thảy đều ngạc nhiên, khẽ lẩm bẩm :
– Cửu Trùng Giáo ư ? Bọn nào vậy nhỉ ?
Đến cả Lý Nhược Hồng cũng ngạc nhiên. Nàng biết Giang Thừa Phong đã hiểu lai lịch của bọn này, nhưng mãi đến giờ nàng mới nghe chàng đề cập đến lai lịch bọn chúng. Nàng liền hỏi :
– Cửu Trùng Giáo ư ? Cái tên này nghe có vẻ ngông cuồng lớn lối lắm, có lẽ còn hơn cả Thông Thiên Giáo nữa ấy chứ. Vậy tôn chỉ của bọn chúng có giống Thông Thiên Giáo hay không ?
Giang Thừa Phong nói :
– Cũng tương tự vậy.
Lý Nhược Hồng lại hỏi :
– Tương tự là sao ?
Giang Thừa Phong nói :
– Tôn chỉ của bọn chúng là “Phát dương thánh giáo, thống nhất võ lâm”.
Lý Nhược Hồng nói :
– Lớn lối ghê nhỉ. Nhưng sao ngươi biết được vậy ? Ngươi chỉ mới gặp bọn chúng đêm rồi thôi mà ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
– Tiểu sinh xem tinh tượng rồi tính ra thôi.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
– Lại cũng câu đó nữa.
Giang Thừa Phong khẽ cười :
– Thì tiểu sinh có sao nói vậy thôi.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói :
– Ta không cần biết. Ta cấm ngươi từ nay về sau không được nhắc lại câu đó nữa, nếu không thì đừng trách ta.
Giang Thừa Phong tươi cười nói :
– Vâng. Mệnh lệnh của cô nương tiểu sinh làm sao dám cãi lại. Mà từ trước đến giờ tiểu sinh có bao giờ dám phiền trách cô nương đâu. Chỉ có cô nương là thường hay trách phạt tiểu sinh mà thôi.
Lý Nhược Hồng cười nhạt nói :
– Ngươi hay lắm, tốt lắm. Thế thì lát nữa ta phải cho ngươi một trận mới được.
Giang Thừa Phong làm ra vẻ sợ hãi, nhưng ánh mắt lại hơi cười cười. Động tác này rất quen thuộc. Mỗi khi chàng bị Lý Nhược Hồng dọa, là chàng lại làm thế, và đã làm cho nàng vừa thẹn vừa tức, khẽ hừ lạnh, quay mặt nhìn đi chỗ khác.
Chàng khẽ mỉm cười, đoạn quay sang Công Tôn Long hỏi :
– Hiện giờ huynh đệ đang trú tại đâu ?
Công Tôn Long cung kính nói :
– Trình vương thượng. Hiện bọn thuộc hạ đang trú tạm trong thủy trại Hán Khẩu.
Giang Thừa Phong ngạc nhiên :
– Thế ư ?
Công Tôn Long vội nói :
– Trình vương thượng. Bọn thuộc hạ đang cùng Trần tướng quân hợp tác làm ăn nên cũng trú tại đó để tiện cho công việc.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu :
– Thôi được rồi. Hãy về đó trước đã, rồi mọi chuyện sẽ tính sau.
Công Tôn Long vâng dạ, rồi chợt quay nhìn ra ngoài, hướng về huynh đệ Triệu Chí Quân, hạ thấp giọng hỏi :
– Vương thượng. Hai người kia là ai thế ạ ?
Giang Thừa Phong nói :
– Huynh đệ Triệu Chí Quân, Hàn Giang ở Tương Dương, vừa mới theo ta. Ta định sẽ lập một viện ở Tương Dương, giao cho bọn họ quản lĩnh.
Công Tôn Long khẽ ồ lên, nói :
– Trông bọn họ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
– Trong Thái Chính Cung, địa vị của huynh đệ chỉ ở dưới Ngũ đại Tổng quản chấp chưởng ngũ đường. Triệu Chí Quân tuy cũng sẽ được làm viện chủ, nhưng sánh với huynh đệ thế nào được.
Công Tôn Long bị chàng nhìn thấu tâm can, ngượng ngùng nói :
– Thuộc hạ chỉ lo bọn họ không đủ năng lực để đảm đương trọng trách.
Giang Thừa Phong nói :
– Địa hạt Tương Dương cũng tương đối yên bình, nên ta mới yên tâm mà giao công việc cho bọn họ.
Công Tôn Long vâng dạ, rồi quay sang bọn Phương Nhân Kiệt nói :
– Lão phu còn phải ở lại đây xử lý đám tù nhân này. Việc bảo giá phiền tam vị huynh đệ vậy nhé.
Ba người bọn Phương Nhân Kiệt đồng nói :
– Bảo giá là trách nhiệm của bọn tiểu đệ, viện chủ cứ yên tâm.
Nói đoạn, bọn họ cung thỉnh Giang Thừa Phong ra xe. Chàng nắm tay Lý Nhược Hồng, cùng nàng sánh bước lên xe. Cỗ xe từ từ lăn bánh, do bọn Phương Nhân Kiệt thống lĩnh một toán nhân mã hộ tống tiến thẳng về Hán Khẩu. Huynh đệ Triệu Chí Quân cũng đi theo đoàn xa giá. Chỉ riêng Công Tôn Long cùng một số thủ hạ phải ở lại lo xử lý số tù nhân Cửu Trùng Giáo kia.
Thủy trại Hán Khẩu lại tưng bừng yến tiệc. Tuần Giang đô đốc cùng chúng tướng bày đại yến nghênh đón Nghi vương giá đáo. Tướng sĩ được dịp thỏa sức vui chơi. Tiếng cười nói vang dậy khắp mặt sông.
Trong khi đó, Giang Thừa Phong vì đang có điều nghĩ ngợi nên chỉ dự tiệc đến nửa chừng. Khi thấy Công Tôn Long đã lo xong công việc, về đến nơi, chàng liền cáo mệt, về tịnh thất nghỉ ngơi, đoạn cho gọi Công Tôn Long cùng bọn Phương Nhân Kiệt đến để hỏi han công việc.
Trong phòng riêng của chàng, phải nói là chung của chàng và Lý Nhược Hồng, bọn Công Tôn Long, Phương Nhân Kiệt được lệnh gọi đã tề tựu đông đủ. Trông tâm trạng của Phạm Kinh Quốc không còn nặng nề u uất như trước nữa, chắc mối gia thù đã được giải quyết xong. Chàng mỉm cười hỏi :
– Phạm huynh đệ. Công việc thế nào rồi ?
Phạm Kinh Quốc cung kính đáp :
– Trình vương thượng. Biểu thúc của thuộc hạ đã tự sát, mối oán thù đó thuộc hạ cũng không hỏi đến nữa.
Giang Thừa Phong hỏi :
– Hay lắm. Có lẽ đó là cách giải quyết tốt nhất. Vậy số gia sản mà lệnh tôn để lại huynh đệ đã xử lý thế nào ?
Phạm Kinh Quốc nói :
– Biểu đệ của thuộc hạ là người hiền đức, tính tình rất tốt, mà thuộc hạ cũng không ở đó nữa nên đã giao lại hết cho y rồi ạ.
Giang Thừa Phong nói :
– Thế ư ?
Phạm Kinh Quốc lại nói :
– Chỉ có điều ở Hà Bắc quan tham lại nhũng, chính lệnh hà khắc, mà cường khấu cũng rất nhiều nên sinh kế rất khó khăn.
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
– Bần cùng sinh đạo tặc. Thiên hạ chẳng ai muốn làm đạo tặc, chỉ do chính lệnh hà khắc, sưu cao thuế nặng mà ra cả.
Phạm Kinh Quốc vâng dạ nói :
– Biểu đệ của thuộc hạ đã quen nhẫn nhịn chịu đựng mà sống qua ngày. Còn thuộc hạ mới ở đó có mấy ngày mà đã chịu không xiết. Nhưng chẳng lẽ lại xách kiếm đi giết bọn tham quan.
Phương Nhân Kiệt cũng nói :
– Đúng thế đấy ạ. Đến đó rồi thuộc hạ mới nhận thấy vùng Giang Nam của ta yên bình làm sao.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
– Vùng Giang Nam được chư vị Bá chủ bảo trợ, chư vị vương công cai quản, tình hình đương nhiên phải khác.
Phương Nhân Kiệt nói :
– Dạ phải. Các vị Quốc công trị dân rất phải phép, chính sự nhẹ nhàng, rất được lòng bách tính.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Chàng lại ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
– Phạm huynh đệ. Nếu biểu đệ của huynh đệ quả là người khá và được huynh đệ tiến dẫn thì ta sẽ cho y gia nhập bản cung. Minh đế còn phải nể vì ta. Được sự bảo trợ của ta, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Phạm Kinh Quốc vội nói :
– Dạ. Nếu y được gia nhập bản cung thì còn gì hay bằng. Xin vương thượng gia ân thu nhận.
Giang Thừa Phong nói :
– Được rồi. Ta sẽ cho y làm viện chủ Bảo Hương Viện, phụ trách địa bàn Hà Bắc. Khu vực này khá phức tạp đấy. Để bảo đảm an ninh, có lẽ ta nên phái một số nhân thủ đến đó giúp đỡ y.
Phạm Kinh Quốc vâng dạ, tạ ân. Chàng lại hỏi :
– Các vị huynh đệ đi lên phía Bắc, vậy có nghe thấy thịnh sự hay vấn đề nào đáng quan tâm không ?
Phương Nhân Kiệt nói :
– Trình vương thượng. Tháng sau ở Lạc Dương có lễ mừng thọ lục tuần của Bang chủ Cái bang, và được tổ chức rất rầm rộ, số người được mời rất đông đảo. Hầu hết nhân sĩ hữu danh của phe Bạch đạo đều nhận được thiếp mời. Bọn họ dường như muốn nhân sự kiện này để tập hợp lực lượng, hầu đối phó với Thông Thiên Giáo. Nhưng chẳng biết rồi đây bọn họ có làm nên công chuyện gì hay không ?
Giang Thừa Phong nói :
– Phe bạch đạo trong vũ lâm rất thích cái trò phô trương lực lượng như thế đấy. Ngày trước, Linh Huyền sư bá vẫn thường gọi là trò hề vô bổ. Bọn họ chỉ là một đám ô hợp, không ai chỉ huy, tập hợp lại như thế vô hình trung trở thành miếng mồi ngon cho bất cứ thế lực nào có dã tâm.
Công Tôn Long nói :
– Đúng thế đấy ạ. Bọn Thông Thiên Giáo mà không nhân cơ hội đó quét một mẻ lưới thì mới là chuyện lạ.
Giang Thừa Phong lắc đầu :
– Không đâu. Lần này Cái bang tổ chức thịnh hội trong thành. Bọn Thông Thiên Giáo dù có muốn sinh sự cũng không thể làm gì được. Trong Dương quốc công phủ có rất nhiều cao thủ. Mà lực lượng quân binh Hà Nam cũng không phải kém, đủ sức dập tắt bất kỳ cuộc gây rối nào.
Lưu Đức Huy nói :
– Bọn Cái bang có có gửi thiếp mời cho bọn thuộc hạ nữa, mà là loại đặc biệt dành cho thượng khách đấy ạ.
Công Tôn Long cười nói :
– Chuyến Bắc du này chắc tam vị đã tạo lập được nhiều công tích nên mới được bọn người Cái bang xem trọng như thế.
Lưu Đức Huy nói :
– Trên đường đi, bọn tiểu đệ vô tình gặp một bọn người vũ lâm, gồm cả tăng ni tục đạo, đang bị lũ hung đồ vây đánh, tình thế rất nguy cấp. Đúng ra thì chuyện chẳng liên quan gì đến bọn tiểu đệ, nhưng lũ hung đồ kia lại ngông cuồng quá, chẳng xem ai ra gì. Việc chẳng đặng đừng, bọn tiểu đệ đành phải động thủ đánh đuổi bọn chúng. Sau mới biết số người kia đều là cao đồ của Cửu đại môn phái. Vì thế mà bọn tiểu đệ bỗng nhiên trở thành đại ân nhân của bọn họ.
Giang Thừa Phong mỉm cười :
– Chỉ một trận đó thôi mà danh hiệu của tam vị huynh đệ đã vang dậy khắp võ lâm rồi đấy. Đúng là chuyện đáng mừng.
Lưu Đức Huy kính cẩn nói :
– Tất cả đều nhờ ân đức vương thượng ban cho thôi ạ.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Phạm Kinh Quốc bỗng hỏi :
– Vương thượng. Chẳng biết lễ mừng thọ của bang chủ Cái bang bọn thuộc hạ có nên tham dự không ạ ?
Giang Thừa Phong nói :
– Tùy các huynh đệ thôi. Nếu không bận việc gì thì đến đó xem chơi cũng được. Nhưng tuyệt đối không được tham gia vào các toan tính, mưu đồ của bọn họ.
Cả bọn cung kính vâng dạ. Phương Nhân Kiệt lại nói :
– Khi đi ngang Nam Dương, bọn thuộc hạ có nghe nói Nam Dương Đại Hào Phùng Thế Tập đang bị bọn Thông Thiên Giáo dòm ngó. Bọn chúng ra tối hậu thư buộc họ Phùng phải quy phục.
Giang Thừa Phong quay sang hỏi Công Tôn Long :
– Phùng Thế Tập có khá không ?
Công Tôn Long ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp :
– Y tuy được gọi là Nam Dương Đại Hào, nhưng cũng chẳng có chỗ nào đặc sắc. Gia tư tuy cũng khá, nhưng theo thiển ý của thuộc hạ thì chẳng đáng cho chúng ta phải lao sư động chúng.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu.
Trả Lời Với Trích Dẫn