Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 157: Ba động


Đọc truyện Vũ Cực Đỉnh Phong – Chương 157: Ba động

Đột nhiên, hắn động.

Trường đao trong tay hắn chậm rãi cử lên, hô hấp của hắn vẫn khế hợp với trạng thái phập phồng của thân thuyền, ngay cả thân thể cũng phảng phất như dung nhập trong một loại phập phồng rất ý nhị.

Rốt cục, trong nháy mắt khi trường đao cử lên tới đỉnh, con mắt La Dật chợt mở, tinh quang bùng lên! Nhưng sâu trong đôi mắt hắn lại là một mảnh bình tĩnh, không hề có chút rung động. Chợt, đao trong tay hắn động rồi!

Vẫn là động tác huy trảm khô khan không hề có chút thực khí… Nhưng, thân thể hắn lại để lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị không nói lên lời… Phảng phất như một trảm này của hắn, chém ra không chỉ là đao trong tay, còn có thân thể hắn cũng chém ra ngoài.

Thân thể cũng chém ra ngoài? Đây thưucj sự là một hình dung kỳ quái. Nhưng sự thực chính là như vậy. Dưới chân hắn không có chút dị động, thế nhưng thân thể hắn lại theo một trảm này, chém ra ngoài.

Xuy!

Một tiếng động nhỏ tới cực hạn, quả thực không thể nghe được thanh âm, đột nhiên phát ra từ trên trường đao. Một dòng khí xoáy nhỏ đến cực điểm xuất hiện tại trên mũi đao của hắn.

Nhưng mà, dòng xoáy kia còn chưa kịp tiêu tán, La Dật lại một lần nữa kéo trường đao, một lần nữa giơ lên cao.

Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc giơ trường đao lên, thân thể La Dật rõ ràng chưa từng động qua, phảng phất như chợt bị kéo trở lại như thường.

Sau đó, tốc độ không có biến hóa, trường đao của La Dật một lần nữa hạ xuống.


Thân thể hắn, đang bị chém ra…

Xuy!

Lại một tiếng vang lên, lần này lớn hơn nhiều so với lần trước, La Dật vẫn trảm xuống tại cùng một vị trí, một dòng xoáy lớn hơn xuất hiện, trong nháy mắt dung nhập vào trong dòng xoáy trước đó.

Cứ như vậy, La Dật liên tục trảm xuống một đao lại một đao, chém ra đủ sáu lần.

Thân thể hắn cũng trong sáu lần trảm động đó, liên tục chém ra rồi kéo trở lại… Trong đó, cư nhiên để lộ ra một cỗ ý nhị cổ quái không nói nên lời. Phần ý nhị này nhìn như quái dị, lại phảng phất như thầm theo thiên đạo, lưu sướng tự nhiên.

Đây chính là tiết tấu!

La Dật thở ra một hơi dài, trong đôi mắt lóe ra tinh mang. Đủ qua một lúc lâu, hắn mới hít sâu một hơi.

– Trở lại La gia, sợ rằng La Thiên Phách sẽ lập tức triển khai hành động, ta cũng không thể có chút buông lỏng.

Suy nghĩ một hồi xong, ánh mắt La Dật đảo qua bốn phía, sau một lát liền lẩm bẩm nói:

– Hiện tại đã nắm bắt được tiết tấu, tiếp theo cũng không tiện tu hành trên mũi thuyền nữa, tiết tấu phập phồng bên trong gian phòng cũng không khác gì ngoài thân thuyền, ta cũng không cần quan sát sóng biển cuộn sóng, thời gian mấy chục ngày tiếp theo liền tu hành tại trong phòng đi. Tranh thủ thời gian trước khi rời thuyền có thể khiến thân thể ghi nhớ được cảm giác đó.

Nghĩ tới đây, La Dật thở nhẹ một hơi, thu niễm tâm thần mình, trường đao chỉ thẳng ra, một lần nữa chậm rãi nhắm mắt.

Không lâu sau đó, trong phòng La Dật bắt đầu có từng trận tiếng gió thổi “Xuy xuy” truyền ra.

Thời gian vẫn cứ vô tình, thong thả dần trôi.

– Rốt cuộc Tiểu Dật đang làm gì? Suốt ngày luôn luôn ngây ngốc trong phòng? Cứ như vậy sẽ lãng phí quãng thời gian thư giãn hiếm có này. Thực sự đáng tiếc.

Hôm nay sắc trời không tồi, thái dương lên cao ngất, mặt biển gợn sóng nhè nhẹ. Trên thuyền số ba, La Hành lười biếng nằm dài trên boong tàu, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp đầu đông phủ lên người, trong miệng còn lẩm bẩm.

Tại bên người hắn, ngoại trừ La Dật, toàn bộ các thành viên tiểu tổ số ba đều có mặt.

– Băng Vân, ngươi vừa đi tới đó, hắn đang làm gì thế?

La Hành lười biếng quay đầu, nhìn về phía La Băng Vân ngồi gần bên cạnh, hiếu kỳ hỏi.


Trên mặt La Băng Vân cũng hiện ra thần sắc nghi hoặc lẫn vài phần suy tư. Nghe được La Hành hỏi, thoáng sửng sốt một chút, sau đó mới nói:

– Vẫn giống như trước, cầm trường đao, liên tục huy trảm.

– Vẫn còn đang huy trảm?

La Hành chớp chớp con mắt, nói:

– Hắn nói với ta rằng, hắn làm như vậy là vì thay đổi thói quen sử dụng kiếm trước đó. Nhưng hiện tại đã qua hơn hai mươi ngày rồi, sao vẫn chưa sửa được thói quen cũ chứ? Chậc chậc, các ngươi đều nói thiên tư Tiểu Dật thông tuệ, ta thấy là ngu không ai bằng rồi.

La Hành rung đùi đắc ý, trong miệng còn vang tiếng chậc chậc.

– Gã đầu trọc nhà ngươi thì thông minh chắc?

La Quỳnh ở một bên không nghe nổi nữa, trắng mắt liếc La Hành, nói:

– Không nói gì khác, chỉ riêng chuyện tiềm hành, thời gian ngươi tiếp xúc sớm hơn Tiểu Dật nhiều, cũng lớn hơn hắn nhiều? Nhưng hiện tại ngươi là đối thủ của hắn sao?

Lúc mới lên Vân Khê Đảo, khi đó khả năng tiềm hành của La Dật chỉ thuộc dạng gà mờ trong gà mờ. Nhưng chỉ ngắn ngủi trong vòng chưa đến một tháng, khả năng tiềm hành của hắn đã vượt qua cả La Vũ là người tiềm hành lợi hại nhất trong tiểu tổ. Ngay chính La Hành cũng hoàn toàn thua kém.

– Ách, khụ khụ… Mặt trời ngày hôm nay thật tốt, Tiểu Dật không đến hưởng thụ một chút thật sự là láng phí.

La Hành ngẩn người rồi ho khan hai tiếng, nhanh chóng chuyển biển tọng tâm câu chuyện.


Đấu võ mồm với nữ nhân La Quỳnh này, hắn luôn luôn phải bị động.

La Quỳnh không nói gì, chỉ trợn mắt một cái, không thèm để ý hắn nữa. Ngược lại, cau mày nhìn những người khác, nghi hoặc nói:

– Nếu như ta nhớ không lầm, thời gian Tiểu Dật tiếp xúc với kiếm chỉ sợ cũng không quá dài đi? Đã không tiếp xúc thời gian dài, vì sao lại có thói quen được đây?

Tất cả mọi người đều thoáng sửng sốt, nghe được lời nhắc nhở của La Quỳnh, lúc này mọi người mới nhớ tới, thiên tài La Dật trong miệng bọn họ, chỉ mới năm trước thôi còn nổi danh là phế tài của gia tộc.

Hắn học được kiếm pháp là từ lúc tiến vào Tu Võ nội điện. Hắn ở trên đảo gần bảy tháng, thất tung gần nửa năm, mà vào tháng thứ hai, mọi người lại phát hiện đoạn kiếm của hắn, nghĩa là từ đó tới nửa năm sau, trong quãng thời gian này hắn căn bản không có kiếm sử dụng. Thông thường, thói quen gì đó đều là do qua nhiều năm chậm rãi mới có thể dưỡng thành, nhưng trong thời gian không tới nửa năm, có thể dưỡng thành thói quen sao?

Tất cả mọi người đều nhíu mày…

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng đối phương bắt đầu luyện kiếm từ nhỏ, dù sao trong gia tộc không phải vẫn truyền rằng đối phương là “Ẩn nhẫn từ nhỏ, một khi đủ thực lực liền bạo phát” sao?

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều run lên. Vô thức đình chỉ suy đoán.

Hoàn cảnh trong gia tộc cũng không phải đơn thuần như trên Vân Khê Đảo, không phải cứ thích là thích, không thích là không thích, có cái nói được có cái không được nói. Nhiều chuyện nếu nói ra, rất có thể chuốc họa vào thân, thậm chí chết thế nào còn không biết.

Thân phận La Dật là đệ tử dòng chính, hơn nữa trong dòng chính cũng là cực kỳ mẫn cảm, chính là cháu đích tôn của gia chủ La Hùng. Thiên tài cực mạnh cũng như tội nhân lớn nhất của gia tộc đời trước, chỉ cần là người La gia không ai không biết đó là La Thiên Phong, cũng không người nào không biết thái độ của La Thiên Phách với La Thiên Phong là gì. Thế nên, những chuyện liên quan đến La Dật, có đôi khi không nên biết là tốt nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.