Đọc truyện Vũ Cực Đỉnh Phong – Chương 156: Phong bạo, tiết tấu
Đây là biểu hiện cho việc hắn chưa nắm vững được tiết tấu… Nếu hắn chân chính nắm vững được tiết tấu rồi, khi đó thân thể sẽ ghi nhớ rõ ràng loại tiết tấu này. Ngày sau trong lúc giao chiến với người khác, sẽ tự động theo ý nguyện của mình rồi phát huy ra… Tuyệt đối không gặp phải loại tình huống này, khi thân đứng trên thuyền bồng bềnh liền không thể nắm vững được…
Loại tình huống này giằng co hắn đủ trong ba ngày. Mãi cho đến ngày thứ tư, đội tàu cũng trỉa qua một hồi sóng gió thật lớn.
Nguyên bản mặt trời vừa lên tới chính ngọ, bầu trời đột nhiên biến đen… Tầng mây đông nghịt phảng phất như bao phủ trên đỉnh đầu mọi người, thậm chí càng gây áp lực hơn cả mây đen che mù gây mưa xối xả trên Vân Khê Đảo.
Hắc ám chỉ vừa kéo đến trong chốc lát, không hề có nửa phần dấu hiệu, bão tố đã đột nhiên kéo đến…
Mới ban đầu chỉ là lay động rất nhỏ, nhưng chỉ vài chung thời gian say, mưa xối xả đột nhiên rơi xuống, ngay sau đó là cuồng phong gào thét, tiếp đến là từng trận sóng biển thật lớn dồn dập cuốn tới.
Sấm sét cuồn cuộn, như thiên quân vạn mã chạy chồm, phảng phất như thiên uy cuộn trào từ xa kéo về. Các loại điện xà màu lam, màu tím không ngừng đan xen lẫn nhau trong tầng mây dày đặc trên đỉnh đầu, phát sinh những tiếng nổ vang chấn động kinh hãi tới sâu linh hồn con người. Sóng biển nổi lên cuồn cuộn, lui ra lại ập đến, tới cuối cùng sóng biển ngập trời cư nhiên cao tới mấy chục thước, phô thiên cái địa, tràng cảnh như diệt thế.
Những đội thuyền thật lớn đủ dung nhập hơn trăm người này nhất thời tựa như một món đồ chơi trong tay một người khổng lồ, không ngừng lắc lư theo những cơn sóng biển cuộn trào mãnh liệt đến cực điểm, tùy thời đều có thể chìm nghỉm.
Các hành khách trên đội tàu La gia, có ai không phải người đối mặt với yêu thú cao to gấp mấy lần cũng hồn nhiên không sợ hãi? Có người nào trong tay lại chưa từng nhiễm qua máu của yêu thú hung tàn đến cực điểm, mạnh mẽ đến cực điểm? Bọn họ chưa từng biến sắc khi đối mặt với yêu thú hung tàn, chưa từng biến sắc trước lịch lãm sinh tử trên Vân Khê Đảo… Nhưng tại giờ khắc này, sắc mặt mọi người đều tái nhợt, không một tia huyết sắc. Trên khuôn mặt tái nhợt đều lộ ra thần thái kinh hoảng đến cực điểm.
Đây là thiên uy… Nhân loại dù cường đại cỡ nào, nhưng khi đối mặt với thiên địa oai bậc này, lực lượng vẫn có vẻ đơn bạc như cũ.
Còn may, trận sóng gió này tới nhanh, đi cũng nhanh. Sóng gió chỉ giằng co không đến mười chung thời gian, sau đó đã đi xa…
Ánh dương quang một lần nữa lộ ra từ phía sau tầng mây, ngoài khơi trong thời gian rất ngắn liền khôi phục tĩnh lặng, dưới ánh dương quang chiếu rọi, biển xanh phập phồng gợn sóng, tựa như một viên bảo thạch tỏa ánh sáng ngọc xanh biếc. Bầu trời, một đạo cầu vồng bảy màu sặc sỡ vắt ngang giữa không trung, một con yêu thú phi cầm vẫn lượn quanh… Biển rộng, vẫn đẹp mắt, thích ý như trước…
Nhưng trên sắc mặt mọi người đều hiện lên một cỗ biểu tình sống sót sau tai nạn… Bọn họ nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, những con sóng nhỏ bồng bềnh, yên tĩnh vô cùng, nhưng trong lòng rốt cuộc không thể sinh ra nửa phần khinh thường.
Biển rộng vẫn luôn bình tĩnh, nhưng khi biển rộng phẫn nộ, sóng biển ngợp trời kia, cuồng phong sắc bén, sấm sét cuồn cuộn đánh xuống… Bất luận vật nào hay kẻ nào dám can đảm chống đỡ, chắc chắn phải phân thân toái cốt, cuối cùng táng thân tại dưới đáy khơi xa, biến mất không thể gây ra nửa điểm sóng gợn…
Đội thuyền qua cơn sóng gió, mất nửa ngày sau để chỉnh đốn lại… Còn may, toàn bộ thuyền trong đội đều dùng thiết mộc nghìn năm chế thành, kết cấu cực kỳ rắn chắc. Thêm nữa, trận lốc tố này cũng chỉ duy trì trong quãng thời gian tương đối ngắn, thế nên cũng không có tổn thất gì.
Chỉnh đốn lại xong xuôi, sau đó lại tiếp tục hành trình…
Trong cơn lốc tố này, La Dật cũng giống như những người khác, lần đầu tiên cảm giác được tử vong cách mình gần đến như vậy.
Chỉ là, dù sao La Dật cũng không phải người thường, đợi đến lần thứ hai đi ra, hắn đã hoàn toàn điều chỉnh tốt tâm lý bản thân.
Biển rộng đích thực khiến người ta phải kính nể, thế nhưng nhân sinh cũng giống như một con thuyền trong đội thuyền lang thang trên biển rộng, đều phải nếm trải rồi vượt qua một lần lại một lần sóng gió… Lúc sóng gió kéo đến, cũng không thể lựa chọn dừng lại, chỉ có thể tiếp tục kiên trì vượt lên. Hoặc là, vượt qua sóng gió, bình an đến bến bờ, hoàn thành hành trình nhân sinh cuộc đời. Hoặc là, bị sóng gió đánh nát trên biển, táng thân nơi biển rộng, thi cốt không còn…
Nhưng bất kể là gì, cần phải khẳng định rằng bản thân không được sợ hãi. Bởi vì sợ hãi là biểu thị cho năng lực yếu nhỏ, người nào sợ hãi không dám vượt qua sẽ không thể nắm giữ được lực lượng cường đại hơn…
Thế nên, La Dật chưa từng sợ hãi!
Trận lốc tố này đối với những người khác mà nói, không thể nghi ngờ là một hồi tao ngộ hữu kinh vô hiểm, khiến cho bọn họ cảm thụ được một lần kề cận tử vong, qua đó còn lĩnh ngộ được một ít về sinh mệnh.
Nhưng đối với La Dật mà nói…
Đây cũng là một chút vui mừng ngoài ý muốn.
– Ta đứng trên đầu thuyền, bởi vì thân thuyền phập phồng không thể nắm bắt được cảm ngộ tiết tấu khi đứng trên đá ngầm…
La Dật đứng trên đầu thuyền, con mắt sáng đến cực điểm, cúi đầu nhìn boong tầu.
– Thế nhưng, thân thuyền vì sao lại phập phồng?
Khóe miệng La Dật tràn ra một tia cười khẽ.
– Thân thuyền phập phồng, không phải vì sóng cuộn sao? Sóng cuộn không phải vì đó là hoạt động bình thường của nước trạng thái lỏng sao? Sóng cuộn khiến thân thuyền phập phồng… Không phải chính là tiết tấu sao?
La Dật cảm ứng dưới chân vừa dâng lên một trận bồng bềnh…
– Buồn cười… Ta một lòng muốn nắm chặt tiết tấu, nhưng tiết tấu rõ ràng ở ngay dưới chân ta, còn ta lại tận lực đi làm chuyện bất hòa với nó, bài xích nó… Thật sự là… Ngu không ai bằng…
Nghĩ vậy, La Dật hít sâu một hơi, ánh mắt chăm chú gắt gao nhìn lên trường đao. Chợt, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại…
Xung quanh boong tàu có không ít đệ tử La gia, mọi người đều đang bàn tán về cơn lốc tố gặp phải mấy ngày hôm trước. Ngẫu nhiên có người đưa mắt hiếu kỳ nhìn về phía La Dật trên mũi thuyền, nhưng lập tức cũng sẽ không chú ý nữa… Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày La Dật đều tới trên mũi thuyền này huy trảm trường đao cả buổi. Lúc đầu còn có người hiếu kỳ quan sát một chút, thế nhưng theo thời gian qua đi, mọi người phát hiện hắn huy động trường đao cũng chỉ là động tác trảm động khô khan, bên trong chẳng thấy có điểm huyền cơ gì, dần dần mọi người cũng sẽ không có tâm tư lưu ý đến nữa.
La Dật đứng trên đầu thuyền, hai mắt nhắm lại, trường đao chỉ thẳng ra phía mép thuyền… Hắn đứng yên không nhúc nhích như vậy, mọi người xung quanh bàn luận, phảng phất như không có nửa phần liên quan đến hắn.
Thân thuyền phập phồng, phập phồng…
Không lâu sau, toàn thân La Dật phảng phất như tiến nhập một loại cảnh giới vô cùng huyền diệu… Nhìn thoáng qua như không có gì, nhưng nếu quan sát cẩn thận liền có thể phát hiện nhịp hô hấm và thân thể hắn phảng phất như cộng hưởng với trạng thái bồng bềnh của thân thuyền, khế hợp không có nửa phần kẽ hở.