Bạn đang đọc Vụ Bí Ẩn Con Két Cà Lăm – Chương 16: Phi Nước Đại
BOB LÀM VIỆC ở thư viện suốt ngày hôm sau. Nhưng Bob sống như trong mơ, như đang ở cách đó hàng triệu kilômét. Bob tìm được một quyển sách về mật mã và số, cậu lật đi lật lại. nhưng rất tiếc cậu không hiểu gì cả. Bob hy vọng rằng Peter và Hannibal sẽ đạt được kết quả tốt hơn. Sau khi ăn tối, Bob lấy xe đạp chạy đến Thiên Đường Đồ Cổ, lẻn vào đường hầm số 2… Tại đó, Hannibal và Peter tiếp đón cậu với gương mặt buồn rầu.
Peter thừa nhận ngay từ đầu rằng cậu chẳng có khiếu giải những bản viết bằng mật mã. Hannibal vừa véo môi dưới vừa nói rằng mình vẫn chưa hiểu được ý nghĩa bức thông điệp của John Silver.
– Tuy nhiên mình thấy có nhiều điểm khá rõ – Hannibal nói thêm. Câu một, như bà Claudius nói, chắc là chỉ có nghĩa rằng bức tranh hình Cô gái chăn cừu đã được giấu ở một chỗ nào đó.
Peter và Bob gật đầu thống nhất.
– Nhưng tại sao “cần phải đến gặp Sherlock Holmes?” Bob hỏi.
– Mà thật ra nếu làm được như vậy, thì tiện quá. – Peter lưu ý.
– Yếu tố này đối với mình còn tối nghĩa, Hannibal thú nhận. Thật vậy, câu năm, câu của Sherlock Holmes là: “Anh đã biết các phương pháp của tôi rồi, anh bạn Watson thân mến à”, là câu dẫn nổi tiếng trích từ những mẩu chuyện của Conan Doyle với Sherlock Holmes là nhân vật chính, cùng với lời tuyên bố kỳ lạ: “Ba bảy dẫn đến mười ba”. Ta hãy chuyển sang câu hai, câu của Shakespeare. Mình hoàn toàn không hiểu câu này.
– Câu ba, câu của Râu Đen, dường như nói đến sào huyệt hải tặc – Bob lưu ý. Ông Claudius có nói rằng John Silver rất thích hải tặc và đảo kho báu. Nếu ông ấy chọn một địa điểm giấu như thế thì cũng dễ hiểu thôi.
Hannibal mở bản đồ ra.
– Đây là bản đồ Nam California. Nhờ Carlos, chúng ta đã biết rằng ông Silver đi vắng ba ngày. Ông ấy đi bộ? Hay ông ấy xin quá giang xe? Chúng ta không biết. Nhưng dù sao, trong ba ngày ông ấy đã có thể đi được rất xa. Đến đảo Catalina, đến Mêhicô hay thậm chí đến Thung Lũng Chết!
– Thung Lũng Chết à! Peter la lên. Chắc ở đó có nhiều xương lắm. Mình nghĩ là Thung Lũng Chết đó. Nhưng bọn mình đâu thể đi tìm một cái hộp nhỏ xíu trong cả một thung lũng rộng lớn!
– Tất nhiên là không. – Hannibal nói. Mà Thung lũng Chết chỉ là một trong nhiều khả năng.
– Câu bốn – Bob nói tiếp. “Ta bắn một mũi tên một trăm bước về hướng tây”, đây đúng là một chỉ dẫn. Cần phải đi một trăm bước về phía tây từ một điểm nào đó.
– Nhưng do ta không biết điểm đó… Peter bắt đầu xen vào.
– Chúng ta đã suy nghĩ về câu năm và chúng ta đã nhận xét ra rằng chúng ta không hiểu gì hết – Thám tử trưởng nói tiếp. Ta đến câu sáu: “Hãy tìm thật kỹ, phía sau đống xương. dưới mấy khối đá, trong lỗ, có một cái hộp không khóa”. Đó cũng là một chỉ dẫn chính xác.
– Bộ cậu thấy như vậy là chính xác à? Peter phản đối. Đống xương nào? Khối đá nào?
– Dù sao, ở đây lại làm cho ta nghĩ đến sào huyệt hải tặc – Bob lưu ý.
– Đảo duy nhất trong vùng là đảo Catalina, mà trên đó từ xưa đến giờ chưa hề có hải tặc – Peter bắt bẻ.
– Vào thời đổ xô đi tìm vàng, có rất nhiều kẻ cướp đường – Hannibal nói. Ta cũng có thể xem chúng như là hải tặc.
– Cứ cho là như thế – Bob nói. Còn câu cuối cùng. “Đồ ma lanh, đừng có hăng lên như thế. Tao cũng muốn cho mày cái rỉ, nhưng mày sẽ không biết phải làm gì”. Tất nhiên phải hiểu chữ “rỉ” theo nghĩa là “rỉ tai”, tức là cung cấp thông tin. Tuy nhiên, ta vẫn có cảm giác rằng John Silver muốn nói với ông Claudius: “Cả nếu như ông giải được bức thông điệp của tôi, ông cũng sẽ không tìm ra bức tranh”.
Chân mày của Hannibal nhíu lại dữ dội. Hannibal rất thích những câu đố bí ẩn, nhưng cậu rất ghét phải bó tay.
– Điều mình hy vọng – Hannibal nói, là tên trộm Huganay cũng bị khó khăn y như mình. Ta có Râu Đen; hắn có những con két còn lại, trước sau gì hắn cũng làm cho chúng nói dược thôi. Mà ta phải tìm ra Cô gái chăn cừu trước hắn. Uy tín thám tử của ta bắt buộc phải làm thế.
Im lặng bao trùm. Cuối cùng thám tử trưởng đứng dậy.
– Mình sẽ gọi điện cho các cậu khi mình đạt được một kết quả nào đó – Hannibal thông báo. Trước đó, thì ta không cần họp. Hoặc nếu các cậu có sáng kiến thì hãy gọi cho mình.
Ba bạn chia tay. Peter và Bob về nhà. Ba mẹ hai cậu khá ngạc nhiên khi thấy con về nhà sớm như vậy.
Ngày hôm sau, Hannibal trực ở Thiên Đường Đồ Cổ và tính toán nhầm đến ba lần. Peter, không hy vọng giải được bức thông điệp, dành toàn bộ thời giờ để rửa và vô dầu mỡ chiếc xe của mẹ. Bob, ngược lại, chỉ nghĩ toàn là số và lời nói mật mã, nên phạm nhiều lỗi trong khi sắp xếp các phiếu thư viện đến nỗi người coi thư viện đuổi cậu về nhà.
Bob nửa nằm nửa ngồi trong chiếc ghế bành, mắt mơ màng nhìn về một phía, đến nỗi khi về tới nhà ăn tối, ông Andy không nén được lo lắng.
– Sao thế con? Ông rút ống điếu ra khỏi miệng hỏi. Có cái gì làm con lo lắng à?
– Dạ có. Một điều bí ẩn…
Bỗng nhiên, Bob nghĩ rằng có thể một người khác sẽ tìm ra lời giải mà cậu đang hoài công tìm lâu nay. Dù sao, mọi người đều cho rằng ba của Bob là một nhà báo xuất sắc. Bob hướng khuôn mặt lo lắng dưới mái tóc rối bù về phía ba.
– Ba ơi, nếu ba muốn giấu một kho báu để có thể để lại lời nhắn “Ta đã chôn giấu kho báu của ta để cho người quá cố giữ giúp” thì ba sẽ để ở đâu?
– Trên Đảo châu báu, đảo của Robert Louis Stevenson ấy – ông Andy vừa trả lời vừa châm lại ống điếu. Hay ở trong một sào huyệt hải tặc nào đó.
– Còn nếu như ba không có đảo hải tặc.
Ông Andy vừa suy nghĩ vừa hút mạnh ống điếu.
– Hừm! Cuối cùng ông nói. Cũng có một chỗ rất dễ tìm, hoàn toàn phù hợp với mô tả của con…
– Chỗ nào hả ba? Bob chồm ngay dậy hỏi.
– Nghĩa trang – ông Andy mỉn cười nói.
– Ô!
Bob lao đến điện thoại nhanh như tên bắnn ngang qua mũi ba làm ông Andy xém bị rớt ống điếu.
Bob gọi về Bộ tham mưu. Chuông điện thoại reng nhiều lần. Cuối cùng Hannibal nhấc máy.
– Babal ơi! Bob nói nhỏ. Câu nói của Râu Đen ấy, cậu biết không?
– Sao?
– Nếu nó nói về nghĩa trang, thì đúng là người chết sẽ giữ bức tranh, đúng không?
Im lặng một hồi. Sau đó. Hannibal nói với một giọng nghẹn ngào:
– Bob ơi, cậu đừng đi đâu hết. Mình sẽ gọi điện lại cho cậu.
Suốt bữa ăn tối, Bob không ngồi yên được. Điện thoại reng khi Bob đang ăn tráng miệng. Bob lao đến nhấc máy.
– Alô?
– Chó Ky trên cánh cửa đỏ. Phi nước đại! Giọng nói của thám tử trưởng thông báo, rõ ràng rất xúc động.
Rồi cậu gác máy xuống.
Bob cũng gác máy lại. “Phi nước đại” có nghĩa là phải đến Bộ tham mưu ngay một cách tuyệt mật.
– Thưa ba, mẹ, con phải ra ngoài. Hannibal cần gặp con. Con sẽ về lúc mười giờ. Được không ạ?
Không chờ câu trả lời, Bob biến mất.
– Chuyện gì vậy? Ông Andy hỏi. Anh không hiểu con nó nói gì hết.
– Bọn nó đang tìm một con két bị thất lạc – bà Andy mỉm cười giải thích. Bob có nói với em cách đây mấy ngày. Có lẽ Hannibal tìm ra được dấu vết nào đó.
– Tìm lại một con két bị thất lạc à? Ông Andy vừa nhấm nháp cà phê vừa lặp lại. Vậy thì đó là một công việc bổ ích và không nguy hiểm…
Bỗng nhiên có một mối lo lắng xuyên qua trí óc ông.
– Nhưng vậy thì tại sao Bob lại nói về nghĩa trang nhỉ?…
Trong khi đó Bob đang đạp hết sức về hướng Thiên Đường Đồ Cổ.