Bạn đang đọc Vụ Bí Ẩn Con Két Cà Lăm – Chương 11: Mắc Bẫy
– ĐÂY LÀ ĐỊA CHỈ đầu tiên – Peter nói sau khi đọc một mẩu giấy có ghi hai địa chỉ. Chú làm ơn dừng lại ạ.
– Được – tài xế nói.
Bác tài hôm nay không phải là Warrington (bị bận việc nơi khác) mà là một người tên Fitch có cặp mắt tò mò.
Xe dừng bên lề đường. Fitch mỉm cười quay lại nhìn Bob và Peter. Hannibal phải ở lại trông nhà, vì chú thím của cậu đi vắng.
– Sao bọn nhóc? Lại một vụ điều tra hình sự nữa hả? Fitch nói. Anh Warrington có kể tôi nghe về những gì các cậu làm. Nếu cần giúp đỡ, thì các cậu đừng ngại nhé. Tôi đã từng là nhân viên gác đêm cho ngân hàng. Bọn cướp hả, tôi rành lắm.
Hai thám tử không thấy chú tài mới dễ thương lắm.
– Cám ơn chú Fitch – Peter trả lời. Hôm nay bọn cháu chỉ săn két thôi.
– Săn…? Thôi được. Đừng có chế giễu tôi.
Fitch quay sang đọc báo tiếp. Fitch tưởng Peter nói đùa. Chiều hôm qua, Hannibal lại cho khởi động trạm tiếp âm ma. Kết quả rất khá. Ba thám tử biết được rằng, cách đây vài ngày, một người đàn ông mập đi gõ cửa từng nhà và đã mua được hai con két tên là thuyền trưởng Kidd và Sherlock Holmes bằng cách trả giá gấp đôi. Nhưng ông không tìm ra được Scarface và Robin Hood. Còn ba thám tử thì đã biết được tên và địa chỉ của chủ nhân hai con két này, ngoài ra nhóm còn có bảy mươi lăm đôla, là số tiền Hannibal xin thím Mathilda ứng trước cho mười lăm ngày làm việc. Phòng trường hợp số tiền này không đủ, Peter có mang theo máy ghi âm để thu lại lời nói của mấy con két.
Hai cậu xuống xe và đi ngược lên một con đường xi măng ngoằn ngoèo giữa hai hàng cây. Khi chỉ còn cách ngôi nhà vài mét, thì cánh cửa mở ra và một cậu thiếu niên cao lều nghều xuất hiện trên ngưỡng cửa. Cậu có cái mũi dài và đang mỉm cười mai mỉa.
– Skinny Norris! Cậu làm gì ở đây? Peter la lên.
Skinny Norris là bạn học cùng trường của ba hám tử, nhưng đó là một đứa đáng ghét. Do cha mẹ cậu lưu trú chính thức tại một bang nơi thiếu niên có thể thi được bằng lái rất sớm, nên Skinny Norris đi học bằng xe riêng của mình. Skinny ỷ vào ưu thế này cộng với tiền bạc của cha mẹ cho để trở thành thủ lĩnh của thanh thiếu niên trong vùng. Nhưng cậu cũng không thành công lắm.
Một trong những tham vọng của Skinny là chứng tỏ hắn thông minh hơn Hannibal Jones. Do vậy hắn dành toàn bộ thời gian để xen vào chuyện của ba thám tử, khiến ba bạn rất khó chịu.
Một nụ cười ranh mãnh trên môi Skinny và hắn đang giấu giếm một vật gì đó sau lưng.
– Đáng lẽ phải ngủ dậy sớm hơn, hai em à! Nếu hai cậu đến tìm cái này…
Skinny đưa lên cao một cái lồng bên trong có một con két đầu màu vàng, mất con mắt bên phải và có vết sẹo ngang đầu.
– Ủa, con két! Peter kêu, cố gắng lấy giọng thật tự nhiên.
– Sao cậu lại tưởng bọn mình quan tâm đến két? Bob hỏi.
Nhưng giả vờ không thành công. Skinny đã thắng ván này, và mỗi bên đều biết rõ.
– Các cậu biết không – hắn giải thích. Tối hôm qua mình đến nhà thằng bạn chơi, thì có người điện thoại đến cho bạn mình báo rằng Mập Thù Lù đang tìm két đầu vàng. Thế là thằng bạn kể cho mình biết là ở đây có một con. Sáng nay mình đến mua với giá bốn mươi đôla. Mà mình lại biết một chỗ chịu mua lại với giá một trăm năm mươi đôla. Các cậu thấy là mình rất lời trong vụ này. Mà mình cũng không muốn phí thời gian nói chuyện tào lao với hai cậu!
Skinny kiêu căng bước qua trước mặt hai thám tử. Trong lồng, con két nghiêng đầu sang một bên kêu:
“Đồ ma lanh, đừng có hăng lên như thế!”
– Mày im đi! Skinny tức giận la con két.
Skinny leo lên xe đua màu xanh đậu gần đó và rồ máy chạy đi.
– Cậu nghĩ thằng Skinny sẽ bán con két lại cho ai? Peter hỏi. Cho cha Claudius hả?
Bob không biết. Cậu rút quyển sổ ra khỏi túi.
– Mình ghi lại câu Scarface vừa mới nói – Bob giải thích. Chắc thắn đó là Scarface, tên găng-xtơ chột mắt có vết sẹo. Bọn mình không có con két nhưng đã ghi được thông điệp của ông Silver. Có thể Babal sẽ suy ra được một điều gì đó.
– Nếu hiểu được thì Babal đúng là một phù thủy tài ba. Thôi bọn mình ra đi tiếp xem có tìm được Robin Hood không.
Peter và Bob trở lên xe. Peter đưa cho Fitch địa chỉ thứ nhì.
Nhà đầu tiên khá sang trọng; còn nhà thứ hai này ngược lại trông tồi tàn.
Vừa bước trên lối đi dẫn vào nhà. Peter vừa quay sang Bob.
– Mình vẫn còn nghĩ đến trạm tiếp âm ma, Peter nói.
– Thì sao? Trạm tiếp âm ma là sáng kiến tuyệt vời chứ? Y như là thông báo một điều gì đó trên đài phát thanh.
– Đúng. Mình có kết quả, nhưng đồng thời mình cũng thông báo cho mọi người về cái mình đang tìm. Điều này có thể gây phiền phức. Cậu thấy đấy, chính do trạm tiếp âm ma mà Skinny đã lấy được con két trước bọn mình.
– Đúng – Bob đáp. Nhưng cũng may là hắn thưa biết về Robin Hood.
Lần này hai thám tử may mắn hơn.
Chủ ngôi nhà cũ, một người đàn ông thấp hói đầu, mua con két từ tay một người Mêhicô, cách đây khoảng ba tuần. Trước khi xa con két, người bán vuốt ve cái đầu nó, và con két có đọc một câu khá kỳ lạ bắt đầu bằng “Ta là Robin Hood”. Từ đó đến nay, nó nhất quyết không chịu nói một câu nào hết. Vợ của chủ nhân con két rất buồn bực. Bà nói là thà mua con chim hoàng yến còn hay hơn.
Người đàn ông rất mừng khi bán lại con két với giá mà ông đã mua, nghĩa là hai mươi lăm đôla. Khi trao lồng cho hai thám tử ông thành thật cảnh cáo:
– Con két này nói được, nhưng nó không chịu nói. Chú không nghĩ là hai cháu sẽ làm cho nó nói được.
– Cám ơn chú, Bob trả lời. Tụi cháu sẽ cố gắng làm thử.
– Bọn mình về thẳng Bộ tham mưu hay đi xem có… – Peter bắt đầu nói. Ê, xe đâu rồi?
Chiếc Rolls đã biến mất.
– Chú Fitch bỏ bọn mình ở lại đây và về mất rồi! Bob kêu.
– Có thể là chú ấy đùa – Peter nói, nhưng mình không thích phải đi bộ về Rocky chút nào.
Một chiếc xe tải đi ngược đường dừng lại gần hai thám tử. Một phụ nữ ngồi ở tay lái. Bà thò đầu ra cửa sổ.
– Các cháu tìm chiếc Rolls hả? Bà hỏi. Nó vừa mới đi.
– Đáng lẽ xe phải chờ tụi cháu chứ!
– Các cháu xui quá. Hay để dì chở hai cháu đến một chỗ nào đó có xe buýt?
– Cám ơn dì, Peter nói. Đi thôi Bob ơi. Bọn mình sẽ đón xe buýt ở đại lộ Wilshire.
Hai thám tử leo vào buồng lái ngồi cạnh tài xế. Bob đặt cái lồng trên chân. Bob có cảm giác dường như đã nghe giọng nói của người đàn bà cầm tay lái ở đâu rồi. Nhưng có thể Bob lầm…
Xe tải bắt đầu chạy và chẳng bao lâu tăng tốc rất nhanh.
– Xin lỗi dì, nhưng đây không phải hướng đi của tụi cháu, Bob phản đối. Đại lộ Wilshire nằm ở phía sau lưng.
– Cũng có thể nhưng ta không đi đến đại lộ Wilshire các cậu ạ.
Một giọng đàn ông vừa mới nói. Hai thám tử quay đầu lại. Vách ngăn buồng lái vừa mới trượt sang một bên. Cái đầu to của ông Claudius xuất hiện. Một nụ cười hung dữ hiện lên mặt ông, cặp mắt ông sáng lên phía sau cặp kính dày.
– Chúng ta sẽ đến một nơi có thể nói chuyện bình tĩnh – người đàn ông mập nói tiếp. Tôi bắt đầu rất chán cứ gặp các cậu trên đường đi của tôi liên tiếp như thế này. Chúng ta phải có cuộc nói chuyện với nhau…
Hai thám tử khiếp sợ đến nỗi không nói gì được. Ông Claudius vẫn mỉn cười, trên tay cầm con dao dài, lưỡi dao lượn sóng.
– Các bạn nhỏ à, đây là một con dao găm lưỡi xoắn Mã Lai được chế tạo cách đây một ngàn hai trăm năm và cứ một thế kỷ là nó giết một người . Chắc là không cậu nào muốn làm người thứ mười ba chứ… Vì chắc các cậu đều biết rằng, đối với một số người, số mười ba là một số xui?…